Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huỳnh Liên (1)

Tiểu thuyết gốc · 3324 chữ

Chương 7: Huỳnh Liên (1)

Mình sẽ phải chết sao?

Huỳnh Liên từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, khi mở mắt ra thứ đầu tiên cô nhận thấy chính là một cảm giác nóng rực khủng khiếp, nó nóng tới mức khiến cô có cái ảo giác như thể bản thân là một miếng thịt đang bị nướng chín ở trong một cái máy lò vi sóng vậy.

Trước mắt cơ thể của cô đang vô cùng nóng và máu tươi thì đang không ngừng từ những nơi như là lỗ mũi, hốc mắt, lỗ tai thậm chí là từ lỗ chân lông của cô chảy ra.

Đồng thời theo thời gian, máu tươi đang dần biến sắc từ màu máu đỏ tươi đổi sang thành một màu đen ô uế dơ bẩn, một mùi hôi thối nồng nặc tựa như thể xác chết bị bỏ lâu ngày chậm rãi từ trên người cô bốc lên.

Huỳnh Liên có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần trôi đi rất nhanh, lưỡi hái sắt nhọn của tử thần nó đang tiến tới gần cô hơn bao giờ hết.

Không! ta không muốn như vậy! ta không muốn chết! ta vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành nữa!!

Nhận thức rõ điều đó trong đôi mắt của Huỳnh Liên hiện lên sự sợ hãi cùng hoảng loạn, chỉ rất nhanh sau đó cái ánh mắt sợ hãi thay đổi, biến thành một khát vọng sống sót không cam tâm mà chết đi, ham muốn sinh tồn từ trong người cô bộ phát ra.

Không biết rõ mình đang làm gì và cũng không biết mình phải nên làm như thế nào, nhưng Huỳnh Liền biết cô không thể tiếp tục nằm chờ chết ở đây được.

Vậy là cô cắn răng chịu đựng cái cơn đau đớn không khác gì lột da lóc thịt, cô chậm rãi nâng lên cánh tay của mình, sử dụng tất cả sức lực mà bản thân có để chống đỡ cả cơ thể mình, rồi cô từ từ từng chút một bò đi.

‘Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tại sao mình lại thành ra như vậy nhỉ?’

Có lẽ do trong lúc té ngã đã làm chấn thương vào vùng đầu, Huỳnh Liền lúc này không có chút ấn tượng nguyên nhân tại sao mình rơi vào tình trạng chấn thương nặng như thế này.

Vậy nên trong lúc bò đi, Huỳnh Liên chậm rãi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.

“Nếu nhớ không nhầm, thì khi đó chiếc xe rơi xuống vực chúng ta đã…”

Huỳnh Liền nhỏ giọng lẩm bẩm.

………………..

AHHHH ---- !!!

Đối diện với cảm giác không trọng lực rơi xuống, trong sự bất lực mà nhìn chiếc xe buýt chở họ đang điên cuồng đâm thẳng xuống vực sâu, trong sự sợ hãi tột độ cùng tuyệt vọng, Huỳnh Liên đã trong vô thức ngắm hai mắt lại, khi đó vì tìm kiếm một chút an toàn cô đã lao ra ôm lấy người thương nhớ trong lòng mình đó là Hoang.

Chỉ là đợi khi cô mở mắt ra trời đất đã hoàn toàn thay đổi, xung quanh đã không còn là vực sâu không thấy đáy mà chiếc xe của họ không hề gặp sự cố gì, tất cả đều an toàn dừng ở trên mặt đất, ban đầu cô cho là đã xảy ra kỳ tích, chiếc xe khi rơi xuống vực sâu, đã một bằng một phép màu bình yên rơi xuống đất mà không gặp sự cố nào.

Tuy nhiên, khi thông qua cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài đều là những cái cây to lớn vượt sức tưởng tượng, Huỳnh Liên biết mọi thứ không đơn giản, hơn nữa, những hành khách khác bao gồm cả người cô thầm yêu Nguyễn Hoàng đều biến mất, trên xe chỉ có duy nhất hai người đó là cô cùng với cái tên đám đuôi đi theo cô, tên súc sinh dám làm đau người cô yêu, Phạm Uế Huy.

Phạm Uế Huy trong ấn tượng của cô, chỉ là một tên có tà tâm nhưng không có tặc đảm, hèn hạ nhỏ mọn khó ưa ngày ngày bám theo sau cô, mồm miệng không ngừng nói là theo đuổi cô yêu cô, nhưng thực chất là để ý tới cái tài sản khổng lồ của gia đình cô mà thôi.

Cô không có hứng thú với kẻ này, trong lòng cô ngoại trừ Hoang ra thì tất cả người đàn ông khác không đáng để cô quan tâm, nhưng thật trớ trêu làm sao, thay vì là Hoang người yêu trong mộng của mình, thì cô lại mắc bị kẹt ở một nơi hoang sơ hẻo lánh xa lạ cùng với cái tên này.

Nhưng Huỳnh Liên là người con gái thông minh, cô biết rõ ở trong rừng cây hoang vu thì một đứa con gái như cô tuyệt đối sống không nổi, cho nên cô đành phải chịu trong lòng sự kinh tởm của bản thân, lấy ra dáng vẻ yếu đuối nhu nhược của con gái mê hoặc Phạm Uế Huy.

Làm cho trong nội tâm Phạm Uế Huy trong lòng hư vinh từ nam tính kiêu ngạo cùng tự hào được thỏa mãn khiến tên đó nhẹ dạ cả tin hạ thấp phòng bị với cô, một cách ngu xuẩn ở trong mắt Huỳnh Linh, Phạm Uế Huy đã tự tin vỗ ngực nói rằng bản thân sẽ gánh lấy ‘trọng trách’ bảo vệ cô.

Sau đó cô ngoài miệng nói cảm tạ cùng với khen ngợi sự nam tính của Phạm Uế Huy, trong lòng thì không ngừng suy tính phải làm sao để cho bản thân có thể sống sót thoát khỏi nơi này.

Huỳnh Liên không hề tin tưởng là Phạm Uế Huy có thể ở thời khắc nguy cấp bước ra bảo vệ cô, thậm chí cô rất tin tưởng nên như một ngày họ thực sự mà gặp phải nguy hiểm, kiểu như là đụng phải thú dữ như hổ hoặc gấu hay là sói chẳng hạn, Phạm Uế Huy vì mạng sống khả năng cao sẽ vứt bỏ cô rồi một bỏ chạy mà thôi.

Để đảm bảo tình huống như vậy không thể xảy ra, ít nhất phải đảm bảo rằng người chết đầu tiên tuyệt đối không thể là cô được, nên việc đầu tiên cô làm ở đêm đầu tiên cắm trại cô đã đầu độc Phạm Uế Huy, bằng cách sử dụng một lượng nhỏ thuốc độc tê mỏi thần kinj giấu ở trong người cô bỏ vào trong đồ ăn của Huy.

Với số lượng nhỏ thì nó không đủ để giết một ngươi, nhưng đủ để làm cho cơ thể của người trúng độc yếu đi chút ít, tối thiểu là thể lực sẽ cạn kiệt cực nhanh nếu như vận động kịch liệt, chẳng hạn như là chạy nước rút.

Tuy biết ở rõ trong tình thế như thế này, thể chất mạnh mẽ của đàn ông rất hữu dụng và rất cần thiết, nhưng sinh mệnh an toàn của bản thân vẫn là trên hết, Huỳnh Liền đành phải cắn răng chấp nhận từ bỏ.

Ban đầu mọi thứ vô cùng rất thuận lợi, ít nhất cô đã cho là như vậy vì vào sáng ngày hôm sau, kế hoạch của Huynh Liên bỗng có chút thay đổi.

Khi vừa thức dậy cô đã giật mình nhìn thấy cái tên đáng chết đó vậy mà chạm tay vào đồ đạc của người yêu cô, càng đáng giận hơn là khi cô còn nhìn thấy cái tên khốn đó còn đang cầm điện thoại của chàng nghiên cứu cái gì đó.

Làm điện thoại, ít nhiều gì nó cũng sẽ lưu trữ một chút bí mật nhỏ không thể nói cho ai biết của Hoang, ban đầu khi tìm thấy chiếc điện thoại trên xe, cô trong lòng vô cùng kích động và phấn kích cùng với một chút thấp thỏm hồi hộp, nhưng do lúc đó trời đã tối lắm rồi, nên cô quyết định để hôm sau tìm hiểu.

Và bây giờ, cái bí mật riêng tư đó của Hoang đến cả cô còn chưa được đọc, bây giờ lại bị tên khốn trước mắt mở ra tìm hiểu.

Tựa như thể một người đàn ông bất ngờ phát hiện ra là đã có người nẫng tay trên đoạt đi mất ‘lần đầu’ người tình của mình, mà còn là ở ngay trước mũi của mình nữa, Huỳnh Liên khi đó đã vô cùng tức giận, cô không nói nhiều lập tức bước tới cho cái tên đó một cái tát thật mạnh vào mặt, rồi đoạt lại chiếc điện thoại trước sự ngơ ngác của Huy.

Cái tát đó lập tức khiến mối quan hệ của hai người sinh ra mâu thuẫn, dẫn tới cả hai chiến tranh lạnh với nhau, một người thì cảm thấy người kia đã hành động rất vô lý, vì theo lý mà nói họ cần phải tận dụng tất cả tài nguyên mà họ đang có hiện tại bao gồm cả việc sử dụng điện thoại, vì trừ cái điện thoại đó thì điện thoại của họ giống như là đã chết máy rồi, căn bản không thể sử dụng được nữa.

Mà người còn lại bây giờ đang cảm thấy đối phương thực sự quá ồn ào và rắc rối, khiến cho mọi kế hoạch của cô chuẩn bị từ trước đó rối tung lên hết, là sự trở ngại.

Và khiến cho tình thế hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp làm cho cả hai hoàn toàn trở mặt với nhau, chính là ở vào cái đêm thứ hai.

Lúc đó Huỳnh Liên đang tẩy rửa lau mình từ dòng suối mà hai người đã tìm thấy không xa trại của họ, khi đang tắm thì cô bỗng cảm thấy cái mũi mình ẩm ướt, sờ lên thì phát hiện mình chảy máu mũi đồng thời cơ thể cảm thấy một cảm giác rất không thoải mái.

Cảm thấy bất an không hiểu, Huỳnh Liên vội vàng quay trở lại chiếc xe buýt, khi trên đường trở về cô đột ngột nghe thấy trong cánh rừng truyền tới động tĩnh bất thường.

Quan sát một cách kỹ càng thì cô sợ hãi phát hiện ra, có một con hổ hình thể to lớn khủng khiếp từ bên trong bụi cỏ bước ra, quá mức sợ hãi cô lập tức quay người chạy trốn và đã theo bản năng, cô chạy về cái nơi mà cô cảm thấy an toàn nhất, chính là chiếc xe buýt, mà con hổ đó cũng đuổi theo phía sau cô.

Động tĩnh to lớn như thể ở trong xe cắm trại Phạm Uế Huy cũng cảm nhận được và sợ hãi nhận ra đang có một con hổ lớn đang đuổi ở phía sau lưng Huỳnh Liên, nhận thấy nguy hiểm tới gần thế là Phạm Uế Huy không một chút do dự chạy đi có ý định đóng cửa xe lại, ngăn chặn con hổ và cả Huỳnh Liền ở bên ngoài, để mặc cho cô bị con hổ ăn thịt, trong lòng hi vọng con hổ ăn Huỳnh Liền no nê rồi sẽ rời đi.

Huỳnh Liên thấy vậy vô cùng tức giận, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý là Phạm Uế Huy có khả năng sẽ làm như vậy nhưng khi sự việc thực sự diễn ra ở ngay trước mắt, Huỳnh Liên thực sự không tài nào chấp nhận được.

Cũng may thay cô đã sớm phòng bị từ trước, cô đã lén lút điều chỉnh lại cái chốt của cánh cửa, làm cho nó nếu như dùng sức đóng cửa quá mạnh hay là đóng quá nhanh thì sẽ làm cho cánh cửa bị kẹt lại một lúc.

Cho nên ở ánh mắt bất lực của Phạm Uế Huy, cô thành công chạy vào trong chiếc xe rồi một cách thuần phục điều chỉnh cái chốt đem cánh cửa đóng kín lại, ngăn con hổ ở bên ngoài.

Nhưng mà tai nạn vẫn chưa kết thúc, một con hổ hình thể to lớn như thế, thì một chiếc xe buýt cũ nát này sợ là không thể nào giữ nó được lâu, nhưng mà khi đó họ không có cách nào để chống trả hay chạy thoát, cho nên ngoại trừ cầu nguyện trong tuyệt vọng ra thì họ không thể làm được gì hơn.

Cũng may mắn khi đó con hổ giống như đã sớm ăn no rồi, nên khi nó đập phá chiếc xe một lúc rồi liền thấy chán quay người bỏ đi, để lại cả hai người trong xe thở phào nhẹ nhóm một hơi.

Khi con hổ rời đi, không khí căn thẳng trong xe vẫn chưa xua tan đi ngược lại tiến thêm một bước trở nên nghiêm trọng hơn.

“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ rời đi.”

Huynh Liên không một lời giải thích quyết định rời khỏi cái nơi này, một là cô cảm thấy Phạm Uế Huy nguy hiểm không kém gì con hổ to lớn kia, thậm chí còn có tính uy hiếp hơn rất nhiều, ở bên cạnh người này khiên cô không yên tâm.

Một phần khác nữa, là sự xuất hiện của một con hổ có hình thể to hơn một con tê giác đã khiến cô nhận thức rõ, cái nơi này không hề tầm thường, thực sự là không phải là một nơi an toàn để con người có thể sinh sống.

Cuối cùng mặc kệ Phạm Uế Huy có liên tục khuyên nhủ cỡ nào, ý định rời đi của Huỳnh Liên không hề thay đổi, thậm chí kiên định hơn, vì cô từ trong mắt kẻ này nhìn thấy được sự hèn nhát cùng bạo ngược, nếu ở chung với tên này quá lâu, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Sau đó ở một góc tối Huỳnh Liên không chú ý, ánh mắt của Phạm Uế Huy lóe lên ghen ghét, sợ hãi cùng với căm ghét hận thù, một ý tưởng thâm độc nảy lên tại trong đầu hắn.

Sáng sớm ngày thứ hai, ở Huỳnh Liên ánh mắt chán ghét cùng ghê tởm, Phạm Uế Huy liền nói ra quyết định mình sẽ đi cùng cô.

Cuối cùng Huỳnh Liền chậm rãi suy tính quyết định để Phạm Uế Huy đi cùng, cô đã nghĩ kỹ rồi, cô sẽ dùng tên này làm cái tấm khiên thịt cho mình ở giữa đường đi, một khi gặp nguy hiểm liền sẽ dùng hắn làm vật thế mạng.

“Đợi đã Liên, chờ anh một chút đi.”

Phạm Uế Huy không hề phát giác là thể lực của mình đã suy giảm đi rất nhiều, vừa đi được một quãng đường là đã mệt mỏi thở hồng hộc, cả tay chân đều bủn rủn không có chút sức lực nào, điều đó là Huỳnh Liên rất khó chịu nhưng cô không nói gì im lặng chờ hắn đuổi theo kịp mình.

Đoạn đường đi của họ rất thuận lợi ngoài dự tính, đi được một thời gian mà họ không hề chạm mặt với bất kỳ một con dã thú nào, Huỳnh Liên suy đoán có lẽ là do mùi của con hổ tối hôm qua đã dọa chạy đi hết động vật xung quanh.

“Liên, em hẳn cũng đang rất mệt và đói bụng lắm rồi đúng không? hay là chúng ta dừng chân ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, dù sao cả buổi sáng chúng ta do gấp rút rời đi nên vẫn chưa ăn gì, anh hiện tại đã đói không còn một chút sức lực.”

Lúc này Phạm Uế Huy đột nhiên đưa ra lời đề nghị ở tại đây dừng chân nghỉ ngơi, mà cô cũng cảm thấy lời hắn nói cũng có lý, vậy là cả hai người đi tìm tới một gốc cây không xa làm điểm dừng chân.

Càng làm cô bất ngờ là Phạm Uế Huy lại xung phong nấu ăn, nói là muốn trổ tài nghệ nấu ăn của mình cho cô thấy.

Tuy cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng Huỳnh Liên không từ chối, theo cô thấy thì, lấy sự hèn nhát của Phạm Uế Huy thì hắn có thể làm được gì chứ.

Sau đó một nồi cháo hoa quả thơm ngon xuất hiện trước mặt cô, làm cô phải có cái nhìn khác về Phạm Uế Huy, không ngờ cái tên này còn biết nấu ăn và còn nấu rất ngon nữa.

Tuy nhiên rác vẫn là rác, dù có tài tới mấy vẫn không thay đổi bản chất rác rưởi của Phạm Uế Huy trong mắt cô, Huỳnh Liên lạnh nhạt nói lời cảm tạ sau đó cô chậm rãi múc cháo trong nồi thưởng thức mà không hề hay biết Phạm Uế Huy lúc này đang dùng ánh mắt dâm tà tràn đầy dục vọng nhìn cô.

Ửm?

Rất nhanh khi ăn được một nửa, Huỳnh Liên bỗng phát hiện ở trong cháo có mùi vị bất thường, ban đầu do mùi vị hoa quả bên trong cháo quá đậm đã lấn át đi hết mùi hương không rõ này, nhưng khi đầu lưỡi của cô đã quen thuộc rồi thì ngay lập tức phân biệt ra một hương vị không đúng.

Huỳnh Liên mở to mắt, giật mình đứng dậy ném đi tô cháo trong tay, rồi vô cùng phẫn nộ cùng lo sợ nhìn Phạm Uế Huy lớn tiếng tra hỏi.

“Ngươi đã làm gì? ngươi đã bỏ cái gì vào trong cháo!?”

“Kekeke ~”

Phạm Uế Huy không trả lời cô, hắn chỉ vô cùng xấu xí cười lên một tiếng đồng thời dùng đôi mắt khát vọng cùng dâm tà không chút nào che giấu trắng trợn quan sát cơ thể hoàn hảo, đường cong xinh đẹp mê người của cô.

“Rác rưởi!”

Nhận thấy ánh mắt nóng rực như lửa đốt của Phạm Uế Huy, đồng thời nhận thấy cơ thể của mình đang nóng rực lên một cách bất thường, vừa rạo rực mà vừa lại cảm thấy thiếu thốn, khát vọng được người lấp đầy được yêu thương.

Huỳnh Liên liền ngay lập tức nhận ra mình đã trúng phải loại độc gì, điều đó không khỏi làm cho cô vừa thẹn vừa giận phẫn nộ hét to.

Không ngờ đường đường là tiểu thư cao quý của gia tộc chuyên sử dụng độc để giết người như cô, vậy mà lại sẽ có một ngày phải thua thiệt ở dưới tay một tên rác rưởi với cái độc dược rác rưởi hạng ba của hắn, đây là một điều sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời cô.

Để cho điều này xảy ra hoàn toàn cũng là do cô đã quá chủ quan, đã sơ xuất quên đi mất một điều rất quan trọng, đó là khi con người rơi vào tình huống khi mà đạo đức xã hội cùng với luân thường đạo lý, đã không thể trói buộc hay lên án được nửa những hành vi sai trái của họ, thì mặt tối dục vọng ở bên trong họ sẽ được giải phóng ra và khuếch đại lên rất nhiều lần vì đã bị đè nén quá lâu.

Tình huống của Phạm Uế Huy là ví dụ điển hình, ở cái nơi mà cái gì xảy ra trong rừng sâu ở lại trong rừng sâu và sẽ không ai biết được, dù cho đó có là giết người.

Vậy nên một kẻ trong ấn tượng của Huỳnh Liên là một kẻ hèn nhát, hiện tại cũng có thể làm ra cái việc hèn hạ như là hạ độc người khác.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.