Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại nhau

Tiểu thuyết gốc · 1010 chữ

"Cho tôi năm thùng nước tắm bình thường, mang lên cho bọn tôi luôn nhé."

"Dạ rồi, vậy tổng số tinh hạch quý khách cần thanh toán là sáu trăm năm mươi tinh hạch."

Tích Di cười ngỏn ngoẻn, giả vờ lấy tinh hạch trong balo ra, vừa đếm vừa đặt lên bàn, nhưng trên thực tế thì tinh hạch đều được cô cất trong không gian tùy thân. Nếu là hồi trước, muốn đếm sáu trăm năm mươi tinh hạch chắc phải đếm tới mùa quýt mất; nhưng hiện tại cô trở thành dị năng giả nên đối với cô việc đếm tinh hạch dễ như trở bàn tay, chưa đầy mười giây cô đã lấy ra đủ sáu trăm năm mươi tinh hạch.

Người đàn ông trung niên ngước nhìn Tích Di, ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng với tốc độ của cô, sau đó ông ta cũng nhanh chóng kiểm kê rồi tươi cười mời khách lên phòng, Tích Di phải nhìn ông ta với ánh mắt khác bởi tốc độ của ông ta cũng rất nhanh, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.

Bấy giờ, một cậu nhóc chừng mười ba mười bốn tuổi không biết nhảy từ đâu ra, vui vẻ dẫn đường cho nhóm người Tích Di. Ba phòng liền kề của nhóm Tích Di nằm ở tầng ba.

"Nam ba thùng nước tắm, nữ hai thùng nước tắm. Mọi người cứ tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta sẽ đi kiếm gì đó lót dạ nhé."

Mọi người phấn khích gật đầu, đã lâu lắm rồi bọn họ không được tắm. Nhóm của bọn họ không có dị năng giả hệ thủy nên vấn đề nước nôi cũng thiệt là khó khăn. Ngay cả Tích Di cũng chỉ dám lau người để giữ sạch sẽ, lay lắt qua ngày mà thôi.

Đợi khi mọi người tắm rửa sạch sẽ, trông ai nấy đều vô cùng sáng lạn và tràn đầy sức sống, ngay cả người vô cùng uể oải là Hoa Sinh cũng trở nên phấn khởi hơn rất nhiều.

Mọi người bước ra cửa nhà nghỉ, ngó nhìn xung quanh để tìm kiếm quán ăn.

Bấy giờ, Sính Châu chau mày hỏi Tích Di: "Di ơi, bộ nhà nghỉ không phục vụ đồ ăn hả?"

Tích Di gật đầu: "Có chứ, nhưng mọi người sẽ không được ăn chung dưới phòng khách, bởi vì dễ nảy sinh xung đột và khi đó sẽ gây ra thiệt hại cho nhà nghỉ, nếu đối phương không đền mà chuồn mất thì biết làm sao? Chẳng lẽ cho người bám đuôi mãi à? Do đó nhà nghỉ chỉ phục vụ đồ ăn tại phòng, nhưng như vậy thì khá đắt, khẩu phần ăn dành cho một người tới hai trăm tinh hạch lận đấy."

Ri Hải gật gù, chầm chậm phân tích: "Xem ra chủ nhà nghỉ tính toán rất sâu xa, đúng là người làm ăn lớn có khác. Lại nói, bây giờ thực phẩm khan hiếm như vậy, lại còn phục vụ tới tận phòng thì dĩ nhiên là phải đắt đỏ rồi."

"Có quán phở kìa, mọi người muốn ăn phở chứ?" Tích Di dừng bước, chỉ tay vào một quán ăn hỏi mọi người.

Dĩ nhiên là mọi người không hề phản đối, thế là nhóm của Tích Di vui vẻ tiến vào quán phở.

Thế nhưng vừa bước vào cửa quán thì Tích Di đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc. Sính Châu và Hoa Sinh cũng sững sờ, hai mắt mở to, như chết lặng đứng yên một chỗ. Năm người Phổ Tâm chau mày không hiểu mô tê gì cả.

Bấy giờ, phục vụ của quán vừa bưng phở ra cho một bàn khách nọ vừa cười to, xởi lởi nói vang: "Ôi ôi, đây chẳng phải là người của căn cứ an toàn Quân đội sao? Quý hóa quá mới được đón tiếp các vị đấy."

Năm người Phổ Tâm mở to mắt, nhìn nhau trân trân, nếu là người của căn cứ Quân đội mà Tích Di lại nhìn họ với ánh mắt đó… chẳng lẽ họ là kẻ thù của cô ư?

"Ha ha, trời đất quỷ thần ơi, ai kia kìa. Là chị gái yêu dấu của em đây mà, lâu quá mới gặp lại chị đó, em tưởng chị đã chết bờ chết bụi ở cái xó xỉnh nào rồi chứ. Hóa ra còn sống nhăn răng đó sao. Chà! Coi dáng vẻ thì sống cũng không tệ à nghen."

Một giọng nói sang sảng, ngập tràn sự chua ngoa vang lên. Đó là giọng nói của cậu trai trẻ ngồi ở chiếc bàn đang được người phục vụ săn đón, cậu ta nhìn chằm chằm vào Hoa Sinh bằng ánh mắt soi mói và chứa đầy sự ác ý.

Mà cô gái ngồi ở bên cạnh cậu ta cũng lập tức nhìn qua, khi thấy Tích Di thì ánh mắt của cô ta vô cùng phức tạp. Thế nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ khoan thai, ôn tồn nhìn thẳng vào mắt của Tích Di rồi mở lời.

“Là cháu gái đấy à, lâu quá không gặp, xem ra cháu vẫn khỏe mạnh nhỉ. Chuyện cũ xem như bỏ qua, thím là người lớn nên không so đo với cháu làm gì đâu. Anh Thuần ơi, anh coi con bé khỏe khoắn xinh xắn cỡ nào kia kìa, em vui quá đi mất. Chắc anh cũng mừng đúng không? Anh đã lo lắng cho con bé nhiều lắm mà!"

Dứt lời, Lục Thi lập tức ôm chặt cánh tay của người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Người đàn ông ấy có mái tóc khá dài che khuất một bên mắt, tuy đang ngồi nhưng có thể thấy được cơ thể của anh rất rắn rỏi và cao to, thoạt nhìn như một ngọn núi hùng vĩ khoác lên người sự tráng lệ khó có thể diễn tả nổi.

Không sai, người đàn ông ấy chính là Kính Thuần.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.