Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đêm bên nhau (H)

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Kính Thuần muốn xoay mặt đi, nhưng Tích Di không cho phép điều đó, cô vươn hai tay giữ chặt lấy mặt anh, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Kính Thuần mím môi, sau đó không tiếp tục trốn tránh nữa, anh nhìn thẳng vào mắt Tích Di: "Đúng vậy, sự ăn năn đã dày vò chú suốt thời gian qua, nhưng chú không còn lựa chọn nào khác. Chú không dám mong con sẽ hiểu, vì chính bản thân chú còn không thể tha thứ cho mình."

Dứt lời, Kính Thuần lại rũ mắt xuống, không dám nhìn Tích Di thêm nữa. Anh sợ rằng nếu cứ ngắm nhìn cô thế này, anh sẽ bỏ hết tất cả để chạy đến bên cạnh cô, chỉ muốn làm một người bình thường, lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô mà thôi, không muốn gánh vác bất cứ trọng trách nào khác nữa.

Thế nhưng vài giây sau, Kính Thuần phải mở to mắt vì quá bất ngờ, anh cảm nhận được bờ môi mềm mại của người thiếu nữ đang áp lên đôi môi khô cằn của mình.

Tích Di dùng hai tay giữ lấy hai bên má của Kính Thuần, không muốn để anh tiếp tục trốn tránh. Khi chạm vào môi anh, đôi môi của cô thoáng run rẩy, ngay cả cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có sự hồi hộp này, đâu phải cô chưa từng thân mật với đàn ông?

Hai người môi chạm môi, thế nhưng bốn mắt vẫn mở to, nhìn nhau trân trân. Kính Thuần thì bị ngạc nhiên bởi hành động đột ngột của Tích Di, còn cô mở to mắt để trừng anh, trách anh không biết lãng mạn. Phái nữ người ta đã chủ động thế này rồi, mà anh chỉ mở to mắt nhìn cô, không hề đáp lại gì cả.

Tích Di hừ một tiếng nhằm biểu lộ sự bất mãn của mình, sau đó cô vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, khẽ liếm lên bờ môi khô của anh.

Kính Thuần giật mình lần hai, nhưng lúc này cơ thể của anh đã có phản ứng vô cùng dữ dội, dục vọng nổi lên cuồn cuộn, ngay cả máu trong người cũng nóng lên.

Kính Thuần dùng hết sức kéo hai tay Tích Di ra, anh xoay người đi chỗ khác, trầm giọng nói: "Con đừng như vậy, chú… dù sao chú cũng là đàn ông, chú… nguy hiểm lắm. Chúng ta nên trở về thôi."

"Fuck." Tích Di không nhịn nổi nữa, chửi to một tiếng, cô bật dậy định lao ra khỏi nhà gỗ.

Kính Thuần thấy vậy thì níu tay cô lại, lo lắng nói: "Từ từ đã Di, chúng ta trở về bằng đường hầm đi, bây giờ xông ra bên ngoài nguy hiểm lắm."

Tích Di giận quá hóa cười, cô day lại vừa đẩy anh vừa nói: "Anh có hiểu rõ tình hình của mình không? Anh nói tôi đừng làm như vậy vì nó nguy hiểm à? Nếu anh đã nghĩ cho tôi như vậy, sao anh còn bênh vực kẻ thù của tôi rồi ra tay với tôi làm gì? Anh có cảm thấy mình nực cười lắm không?"

"Chú… chú xin lỗi, chú thành thật xin lỗi. Chú cũng không muốn vậy, chú…"

Tích Di đẩy mạnh một cái, Kính Thuần không đề phòng nên lập tức ngã ra giường. Tích Di nhảy lên giường, ngồi lên bụng của anh: "Nếu anh đã không có cách nào khác mà lựa chọn tổn thương tôi, thì bây giờ anh cứ tiếp tục ích kỷ như thế đi. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không thể bỏ mặc anh, để anh bị tên khốn kia tiễn xuống suối vàng."

Nói đoạn, Tích Di duỗi tay mân mê gương mặt tuấn tú của anh: "Tôi biết anh sẽ không thay đổi quyết định và đi theo con đường đó đến cùng. Nên xem như đây là cuối tôi giúp anh, sau đó tôi sẽ tự tay chôn vùi tình cảm của mình xuống mồ. Lần sau gặp lại, chúng ta chính là kẻ thù!"

"Di… con không cần phải hy sinh như vậy đâu…"

Tích Di cười khẽ một tiếng, cúi người xuống rồi thỏ thẻ bên tai anh: "Không phải là hy sinh, mà vì tôi muốn vậy, tôi thích anh đến phát điên lên, tôi muốn anh trở thành người đàn ông của tôi, tôi muốn chiếm lấy từng tấc thịt từng hơi thở của anh, tôi muốn…"

Bất chợt, Kính Thuần dùng hai tay ôm lấy eo của Tích Di rồi đặt cô xuống bên dưới, anh không đợi cô nói hết câu mà đảo khách thành chủ, môi lưỡi hai người nhanh chóng giao nhau dưới sự chủ động của Kính Thuần.

Bên ngoài, ánh trăng sáng vành vạnh soi rọi một mảnh nhân gian, vạn vật im lìm như đang ngủ, lại như đang thản nhiên phơi mình dưới ánh trăng đầy.

Cách nhà gỗ không xa là vô số zombie đang đi tới đi lui trong vô định, vì cấp bậc không cao nên bọn chúng không thể tự tìm con mồi, chỉ có thể di chuyển một cách vô tri như thế. Còn bên trong nhà gỗ thì lửa tình thấm đượm, một đôi nam nữ quấn lấy nhau triền miên.

Bàn tay to lớn, rắn rỏi của Kính Thuần trượt dài trên cơ thể nóng bỏng của Tích Di, từ đỉnh đồi kiêu ngạo cho tới chiếc eo nhỏ nhắn, rồi không hề chần chờ tiến vào khu rừng thần bí, đầy ngọt ngào ở bên dưới để khám phá.

Mà Tích Di cũng vô cùng hưởng thụ, so với việc lên giường với một người mình không có chút rung động nào thì thời khắc hiện tại quá đỗi tuyệt vời. Tích Di cảm thấy thâm tâm của cô như được lấp đầy, cảm giác hạnh phúc len lỏi khắp nơi trong cơ thể.

Tuy động tác của Kính Thuần khá là vụn về, có thể nhìn ra anh không có kinh nghiệm trong chuyện này, thế nhưng ngọn lửa dục vọng trong mắt anh không ngừng lớn mạnh, dù không có kinh nghiệm gì cả nhưng bản năng của phái mạnh đã dẫn dắt anh để anh biết mình phải làm gì.

Tích Di cười cười, vừa phối hợp với anh, vừa hướng dẫn anh một số điều mà anh chưa biết. Kính Thuần có vẻ ngượng nghịu, anh hơi dẩu môi, không ngừng liếm mút đỉnh đồi kiêu ngạo đang đứng sững của cô. Cơ thể cô lập tức mềm nhũn, lời nói chưa kịp thốt ra biến thành những âm thanh đứt quãng, yêu kiều.

Cách một hồi, Tích Di hơi chau mày nhìn Kính Thuần, nhẹ giọng nói: "Anh à, anh vào đi."

"Ừ."

Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, Kính Thuần hành động vô cùng cẩn thận, gương mặt anh khá căng thẳng.

Ấy vậy mà, sau mấy lần cố gắng anh cũng chưa thể hoàn thành chuyện còn dang dở.

"Anh à, anh đừng lo, em không đau đâu, anh cứ vào đi."

"Ừ."

Kính Thuần mím môi, dùng sức mạnh hơn một chút, vẫn không được. Thế nhưng ngay lúc anh định dùng sức thêm chút nữa, Tích Di đã dùng hai tay giữ anh lại: "Sao anh không nhìn xuống dưới cho dễ làm?"

Kính Thuần im lặng vài giây rồi mới đáp: "Anh sợ em ngại."

Tích Di đỡ trán, anh sợ em ngại thật không? Còn chẳng phải là do anh quá ngại ngùng nên mới không dám nhìn à? Thế nhưng Tích Di cũng không nói thẳng ra như vậy, chuyện này có liên quan tới tự tôn của đàn ông mà.

Cô cười trừ nói: "Em không ngại đâu, anh nhìn đi cho dễ làm."

"Không cần đâu, anh làm được mà, tại… tại… tại của em hơi chặt, để anh dùng sức thêm xíu nữa."

Tích Di thở dài một hơi, sau đó ôm eo anh hoán đổi vị trí của hai người. Bấy giờ, cô ngồi lên người anh mà nhìn xuống: "Anh biết tại sao nó khó vào đến vậy không? Vì từ nãy tới giờ anh vào sai chỗ rồi."

Dứt lời, Tích Di kéo tay Kính Thuần chạm vào khu rừng bí ẩn của cô. Bấy giờ, bên ngoài đã lênh láng mật ngọt. Nếu muốn đi vào hẳn là không quá khó khăn, nhưng Kính Thuần lại xác định sai vị trí, do đó cứ loay hoay mãi vẫn chẳng vào được.

Kính Thuần ngượng đến nỗi đỏ mặt, Tích Di cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành im lặng tiếp tục việc còn dang dở.

Tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ đầy rù quến vang lên lần nữa, nhiệt độ trong nhà gỗ được hâm nóng trở lại, hương tình nồng nàn khó phân ly.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.