Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Thành Chiến Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 4220 chữ

Kimura núp ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn một màn kị binh cận vệ chặn giết lính truyền tin, cháu của hắn liền nhỏ giọng hỏi:

Thúc thúc! Chúng ta bây giờ cứ đứng ngoài vòng sao?

- Còn dùng được chỗ nào nữa mà hỏi?

Kimura nói đến đây, cười khổ lắc đầu:

- Ta cũng không nghĩ tới người chủ công này không ngờ cường hãn như thế, không ngờ thoáng một cái đã đánh tới dưới chân thành Nhai Châu. Hơn nữa nhìn tình thế rất có thể chủ công giành phần thắng. Nếu chủ công nhà mình trở thành người thống trị mới của vùng đất này, như vậy gia binh ta dĩ nhiên phải theo đuổi rồi.

Kimura hiện tại cảm thấy rất hối hận, vốn là mình ban đầu chính là muốn tìm chỗ dựa vững chắc, nếu tìm được rồi vậy thì phải biểu hiện năng lực xuất sắc của thần tử. Thế nhưng Hồng Đĩnh hành động cũng quá nhanh đi, hắn còn chưa kịp chuẩn bị binh sĩ trong tộc phối hợp thì quân Hồng Đĩnh đã sắp sửa đánh tới chân thành rồi.

Katou cúi đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cơ hội chiến thắng của Hồng Đĩnh rất lớn, nghĩ đến đây, hắn lập tức hưng phấn nói:

- Thúc thúc! Nếu như Hồng... à! Chủ công hắn trở thành chủ nhân vùng đất này, gia tộc Mumon chúng ta chẳng phải lập tức có thể quật khởi hay sao?

Kimura Mumon thở dài:

- Nếu như chúng ta không làm cái gì, sợ rằng đến lúc đó cả gia tộc sẽ hoàn toàn bị hủy diệt. Đừng quên ban đầu chủ công phái ta trở về để làm gì, ta chẳng những không có bất kỳ hành động nào, ngược lại còn chuẩn bị làm bán tin tức cho cả đôi bên đây.

Katou Mumon lập tức hoang mang hẳn lên, hắn vừa rồi chỉ cao hứng lo sao cho Tam thúc đứng đầu nhóm gia binh của Hồng Đĩnh, lại không nghĩ rằng Tam thúc căn bản không có lập được chút công lao gì, thậm chí còn suy nghi phản bội Hồng Đĩnh. Hắn vội vàng nói:

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lập tức giao mật vệ cho chủ công? Hay là cắt đầu Thành chủ thành Nhai Châu dâng cho chủ công?

- Mật vệ cũng không phải vạn năng, đứng trước phòng thủ sâm nghiêm của thành chủ Nhai Châu quả thật rất khó động thủ. Trừ phi xuất động hơn mười mật vệ, thời gian dài ẩn thân nằm vùng mới có cơ hội ám sát. Như chúng ta bây giờ mà đi ám sát, sợ rằng còn chưa tới gần đã bị bắn thành cái sàng rồi nên biết đội bảo vệ trang bị toàn súng tây ổ quay của thành chủ Nhai Châu cũng không phải chỉ biết ăn cơm.

Kimura Mumon lắc đầu nói.

- Vậy phải làm thế nào?

Katou khẩn trương hỏi.

- Chúng ta hiện tại chỉ có thể vừa liên lạc với chủ công, vừa triệu tập tất cả võ sĩ trong gia tộc, phối hợp với kỵ binh đánh chặn tiêu diệt bọn tư binh trên đường tới thành Nhai Châu cứu viện, những công lao lớn khác chỉ có thể kiếm vào lúc công thành.

Kimura nói.

- Tam thúc! Biện pháp này hay lắm! Chúng ta còn có thể đưa cái vốn gốc ra, đưa những tên mật vệ đã ẩn núp tốt kia, cho bọn họ lẻn vào núp ở phụ cận cửa thành đợi thời cơ, chờ tới thời điểm chủ công công thành, nhân cơ hội mở cửa đồng thời bắt hoặc giết chết Thành chủ thành Nhai Châu. Như vậy hai công lao lớn nhất này chính là của gia tộc chúng ta rồi!

Katou Mumon hưng phấn nói.

- Ừ! Xem ra ngươi bắt đầu học được cách làm thế nào dốc sức phục vụ cho gia tộc rồi đấy. Nhiệm vụ liên lạc với chủ công giao cho ngươi, chuyện dẫn đội ngũ lẻn vào thành ẩn núp để cho ta là được. Hãy nhớ dùng thân phận Thiếu chủ gia tộc Mumon bái kiến, phải biểu hiện đúng quy tắc cung kính một chút!

Cho dù tương lai ngươi trở thành người chủ gia tộc Mumon, chủ công hắn cũng có thể hủy diệt gia tộc của chúng ta bất cứ lúc nào. Chỉ có điều chuyện phái người mở cửa thành tạm thời không nên nói trước với chủ công, dù sao chúng ta không thể bảo đảm chắc chắn sẽ thành công, nói trước sẽ không tốt. Ngươi có thể chờ đúng lúc ta sẽ phát tín hiệu cho ngươi.

Kimura vẻ mặt nghiêm túc nói.

Katou dĩ nhiên biết chuyện này rất trọng yếu, hắn kiên quyết gật đầu.

Nhìn Katou Mumon mang theo mấy tên hộ vệ rời đi, Kimura chuyển ánh mắt nhìn tường thành Nhai Châu, khẽ cắn răng dẫn theo đám hộ vệ còn dư lại xoay người đi.

Sắc trời đã tối, bên trong thành đã lên đèn, cảnh vệ trong thành cũng bắt đầu công tác phòng vệ nghiêm ngặt. Chẳng qua tinh lực chủ yếu đều đặt trên phương diện phòng ngừa gian tế, cũng không có đặc biệt chú ý tới phòng thủ thành trì.

Cũng không trách bọn họ lơ là như thế, phải biết rằng ở đầu năm nay không có người nào ngu ngốc đi trên đường ban đêm, bởi vì hệ thống đường xá ở thời đại này bảo đảm buổi tối mà ngươi ra đường không bao lâu sẽ vấp té ngã bán sống bán chết.

Tập kích đêm ư? Dù Tướng lãnh có lợi hại đến mấy đi nữa cũng sẽ không phát ra mệnh lệnh này, bởi vì bộ đội mò mẫm trên đường tối đen như thế, do vì tầm mắt nhìn không rõ, rất dễ bị đánh tan biên chế, đồng thời có thể có một số người sẽ thừa cơ hội đào ngũ.

Bệnh quáng gà do chế độ ăn uống thiếu dinh dưỡng cũng là một nguyên nhân lớn dẫn đến hiệu suất đánh đêm giảm xuống gần như bằng không, bất kể trong các truyện xuyên không vẫn là thực tế, việc tướng lĩnh dẫn quân nửa đêm đánh lén như trong Tam Quốc là rất hiếm thấy, hay thực tế đa phần đều là nói xạo,

Ngoại trừ tướng lãnh và thân binh có chế độ dinh dưỡng đầy đủ ra, số binh sĩ còn lại đa phần chỉ được cung cấp khẩu phần ăn lung bụng với cháo và rau dại, sức lực không nói mà bệnh quáng gà hoành hành khiến cho ban đêm chỉ có thể mò đường, đánh đêm ư, tào lao, không đánh lộn quân mình đã là may lắm rồi.

Còn nếu như đốt đuốc? Vậy thì đâu còn gọi là tập kích đêm, mà rõ ràng là lạy ông tôi ở bụi này, chẳng khác nào là mục tiêu cho địch nhân ẩn mình trong bóng tối tha hồ tập bắn. Quả là đưa đầu ra chịu chết.

Cho nên ở thời đại này, song phương tác chiến căn bản không có xuất hiện hành động tập kích đêm, hoàn toàn không thể có cảnh đốt đuốc chiếu sáng để chiến đấu, trừ phi song phương địch ta cùng ở chung trong nội thành, mới có thể có trường hợp chiến đấu đêm.

Hôm đó lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên lầu gác cổng thành Nhai Châu một gã lính canh lười biếng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, thấy trời hừng sáng hắn vừa giụi mắt vừa ngáp dài, xong hắn đứng dậy vươn vai uốn mình vận động tay chân một hồi.

Gã lính gác này rõ ràng là lão binh tinh ranh, lão giương mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, sắc mặt gã lão binh đột nhiên biến đổi hắn giơ tay che mắt nhìn.

Còn tên lính mới thấy như vậy cũng làm theo che mắt nhìn, vừa nhìn thấy nơi chân trời xa xuất hiện những bóng người mờ mờ khi ẩn khi hiện, hắn lập tức hoang mang hỏi:

- Là địch nhân phải không?

Lão binh sau khi thấy cờ xí của đội ngũ tung bay ở xa xa, hắn vỗ đầu tên lính mới một cái cười nói:

- Cái gì địch nhân! Không thấy cờ sao? Là huynh đệ phái đi ngày hôm qua. Có điều bọn chúng từ lúc nào trở nên cần mẫn nhanh nhẹn như vậy? Trời chưa sáng đã lên đường?

Vừa nói vừa báo cáo với cấp trên. Một lính gác cổng nho nhỏ như hắn không có quyền ra lệnh mở cửa thành.

Viên quan cổng thành bị lão binh đánh thức mặc dù rất bực mình, nhưng vẫn vừa lầm bầm chửi vừa leo lên lầu thành, hắn tập trung ánh mắt nhìn, đúng là quân ta.

Vừa há miệng định nói cái gì hắn đột nhiên nhớ tới chủ công đặc biệt thông báo: không có lệnh không được tự tiện mở cổng thành. Hắn gãi gãi đầu nhìn về phía lầu chính cao vút, lại nhìn sắc trời mờ sáng, hắn thở dài quay sang gã lính gác lão binh nói:

- Chờ bọn họ tới, nói cho bọn họ biết cần phải bẩm báo với chủ công mới được phép mở cửa. Cứ để cho bọn họ chờ ở ngoài thành.

Vừa nói xong hắn chạy đi nhanh như làn khói.

Gã lính gác lão binh lập tức choáng váng mặt mày:

- Không phải chứ? Để một tiểu binh như mình giữ mấy ngàn người này ở dưới chân thành? Mẹ kiếp! Cũng biết ngươi không dám vì chuyện này quấy rầy giấc ngủ chủ công! Nhưng những câu nói này phải là ngươi viên quan cổng thành nói mới đúng chứ! Sao bắt tiểu binh ta đây nói? Ta thì không sợ bị bọn họ chửi mắng nguyền rủa sao? Thật đúng là quan lớn một cấp ép người quá đáng!

Gã lão binh lầm bầm nói đến này, đột nhiên hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm tên lính mới, làm cho tên lính cảm thấy nhột nhạt cả người sau đó hắn mới lộ bộ mặt tươi cười vỗ vai tên lính mới nói:

- Tiểu đệ! Mới vừa rồi quan trên nói ngươi nghe rồi chứ? Hiện giờ lão ca ta buồn ngủ híp mắt rồi, phải ngủ thêm một chút! Những huynh đệ kia tới kêu cửa thì giao cho ngươi ứng phó.

Vừa nói xong hắn lập tức bịt lỗ tai lủi sang một bên.

Tên lính gác mới cũng choáng váng, thương thay cho hắn nhìn theo gã lão binh kia mới đó đã ngáy khò khò, lại nhìn bọn lính gác bốn phía tất cả đều biến thành con sâu ngủ gật, hắn không thể làm gì khác hơn là chấp nhận một cách bất đắc dĩ.

Xem ra không chỉ là quan lớn hơn một cấp ép người quá đáng, mà binh sĩ lâu năm một chút cũng có thể đè chết tân binh đấy.

Tên lính mới không biết làm sao, chỉ đành nhàm chán nhìn đám bộ đội phía xa kia càng ngày càng gần, chợt hắn phát hiện đội quân bạn kia lúc sắp tới gần thành trì, thì dừng lại một chút, tiếp theo mấy người trước sau chạy loạn động, đội ngũ đi theo sau hoảng động một lúc, sau đó bày ra một trận hình chỉnh tề tiếp tục tiến tới.

Nghe tiếng bước chân rào rào kia, quả thật tên lính mới không hiểu vì sao những huynh đệ này trở về thành còn phải làm ra hàng ngũ chỉnh tề như thế.

Mà lúc này gã lão binh đột nhiên tỉnh lại đi tới bên cạnh hắn vừa quan sát vừa cười nói:

- Bọn ngu đần kia tưởng là chủ công sẽ nhìn xem bọn chúng à! Cũng không nghĩ giờ này là giờ nào, ai mà thức dậy sớm xem bọn chúng bày ra tư thế chứ! Ơ kìa! Xem ra thu hoạch không nhỏ đây, mấy chục chiếc xe đầy ắp đây. Ồ! Hỏa thương binh à? Chẳng lẽ ta đang mơ? Hẳn là vậy rồi, Hỏa thương trang bị toàn súng tây kia thật rất kiêu ngạo, trước giờ khinh thường không thèm phối hợp với đám chúng ta.

Tên lính mới nghe vậy nhìn kỹ, quả nhiên đội ngũ phía sau kéo theo mấy chục chiếc xe chất cao, dùng bố buồm che kín cột dây thật chặt vào thùng xe, nhìn bộ dáng kia dường như thu hoạch rất lớn đây! Tên lính mới nhịn không được toát ra thần sắc hâm mộ.

Thấy đội ngũ càng ngày càng gần, gã lão binh vừa nhắc nhở:

- Nhớ đấy! Giao cho ngươi ứng phó.

Vừa lui vào trong.

Tên lính mới lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người la hét như vậy, hắn khẩn trương sửa sang lại quần áo một chút, động tác này khiến bọn lính gác núp một bên nhìn trộm nhịn không được phì cười.

Lúc này gã lính mới đang tập trung chú ý vào đội ngũ phía dưới hoàn toàn không để ý mình bị cười nhạo. Nhìn đội ngũ ngoài thành, hắn phát hiện vốn là các chiếc xe đẩy ở phía sau cùng lại vượt qua đội ngũ từ từ xếp ở hàng đầu. Thấy vậy, tên lính mới cho rằng bọn người kia đang chuẩn bị bày hàng thu được lên trước để khoe khoang lúc vào thành.

Thế nhưng khi đội ngũ tiếp theo đi tới, tên lính mới cảm thấy mình càng ngày càng khẩn trương, đồng thời cũng mơ hồ thấy đội ngũ kia có chút kỳ quái, vì sao vậy chứ? Đúng rồi! Quá yên tĩnh! Nhiều người hành quân như vậy mà trừ tiếng bước chân cùng tiếng vũ khí va chạm nhau hoàn toàn không nghe thanh âm nào khác, hơn nữa cả đội ngũ thật giống như bao trùm một cổ khí thế.

Khí thế gì đây? Ồ! Tại sao ánh mắt bọn họ hung hãn như vậy! Thật cứ giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha mình không bằng!

Tên lính mới đã cảm giác được không ổn, mà gã lão binh cùng bọn lính gác kia lại càng nhạy cảm, khi cảm giác một áp lực đè ép mình, bọn chúng đều nhìn đội quân ngoài thành với ánh mắt nghi hoặc.

Dưới ánh nhìn soi mói của bọn lính gác cổng, mấy chục chiếc xe đẩy đi đầu tiến tới cách cổng thành chừng ba bốn trăm thước thì dừng lại, đám lính đẩy xe, bắt đầu nhanh chóng cởi bỏ dây thừng. Dây thừng vừa mở ra, bố buồm rơi xuống, trên mấy chục chiếc xe đẩy hoặc là hạ xuống mấy chục thùng gỗ có vẻ nặng trịch, hoặc là hạ xuống mấy chục hòm, những viên tròn tròn xếp thành kim tự tháp ngay ngắn.

Khi nhìn thấy vật thể trong thùng gỗ và những kim tự tháp xếp thành từ những viên tròn tròn, từ trên xe hạ xuống lộ ra, gã lão binh lập tức cả kinh hét lên.

- Súng Thần Công!

Theo tiếng thét của hắn tiếng chuông báo động cũng vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng tinh mơ, bên trong thành lập tức huyên náo gà bay chó sủa cả lên.

Đội quân bên ngoài chân thành cũng náo động hẳn lên, hơn 50 khẩu thần công rất nhanh liền đạn đã chuẩn bị sẳn sàng, bên cạnh xếp từng đống những hòn đạn tròn to cỡ cái bát con ăn cơm,

Mã Dược chủ quan đội công thành này thì đang chỉnh lên chỉnh xuống góc độ của mấy khẩu thần công cổ lỗ sĩ này.

Những binh sĩ khác cũng không có nhàn rỗi: mấy khối đội hình bộ binh dần dần nghiền ép tiền lên

phía sau còn là đơn vị cận vệ SS bảo vệ Hồng Đĩnh làm lực lượng dự bị. Cùng lúc với tiếng chuông trên lầu thành vang lên, từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng thét gào ầm ĩ.

Lính liên lạc giục ngựa tiến lên báo cáo.

- Đại nhân, Lữ Đoàn Cận Vệ sau khi bất ngờ đánh giết các đồn lũy xung quanh, hiện đã tiến hành bao vây quân địch từ phía sau, đảm bảo không một tên nào có thể chạy thoát

Hồng Đĩnh gật gù nhìn lại trên tường thành cao của thành Nhai Châu, lạnh lùng phất tay.

Tiếng tù và sừng trâu vang vọng một phương trời, trận đánh công thành chiến bắt đầu.

Viên quan phụ trách cổng thành cấp vội vã chạy tới:

- Bao nhiêu địch quân? Địch nhân là ai?

Thế nhưng hắn cũng không cần nghe thủ hạ trả lời rồi, bởi vì đúng lúc hắn đi ra một loạt đạn bắn ầm ầm vừa lúc bay tới, viên quan từ trong giấc mộng vừa bừng tỉnh này lập tức bị bắn thành cái sàng. Bất kể là ai, hễ đang đứng trên đầu thành đều bị bắn ngã lộn cổ xuống, lính thủ thành quá đỗi bất ngờ, do chưa có xác định được địch nhân cho nên hoàn toàn không biết cách ứng đối, chỉ sau khi loạt đạn nổ ra, vô số kẻ chết và bị thương ngã xuống mới như tỉnh mộng. ầm một tiếng vội vàng tán loạn tìm chỗ trốn.

Thành chủ thành Nhai Châu bị tiếng chuông báo động thức tỉnh, hắn khoác vội y phục, lên đứng trên gác lầu quan sát, thần tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đội quân ở ngoài thành, miệng lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên, năm ngàn binh lính của ta bị tên nghịch tử ngươi mua chuộc hết rồi, hơn nữa thủy quân cũng bị ngươi lôi kéo, những thứ súng thần công mà ta mất bao công sức mới đầu tư trang bị được đều béo cho ngươi, số súng thần công kia đều là từ trên chiến thuyền dỡ xuống còn gì.

Nói đến đây, nhìn thấy đội hỏa súng binh đang tác xạ, hắn cười lạnh nói:

- Thật lợi hại! Ngoại trừ tám trăm hỏa thương binh của ta, một mình ngươi còn chuẩn bị nhiều hỏa thương binh như vậy, chỉ sợ cũng do tên Hồng Đĩnh khốn khiếp kia trợ giúp đây. Hừ hừ! Ta thật là quá khinh thường ngươi: không ngờ ngươi biết lợi dụng kỵ binh tiêu diệt thám tử ta phái ra ngoài cảnh giới, để ta không biết bản thân ngươi ở chỗ nào. Chắc rằng người ta phái đi mời lính đánh thuê cũng bị ngươi chặn lại rồi. Cuối cùng ngươi chọn đúng lúc trời vừa hừng sáng công thành, đánh cho ta trở tay không kịp, suy nghĩ thật chu đáo đó.

Thành chủ thành Nhai Châu cho đến nay luôn nghĩ là con tư sinh của hắn phản nghịch, nhiều lắm là cho rằng Hồng Đĩnh trợ giúp đứa con tư sinh kia, hoàn toàn không nghĩ tới Hồng Đĩnh là chủ mưu. Hơn nữa hắn còn cho là trận chiến lần này hoàn toàn xảy ra trong lúc nghịch tử của hắn kích động nhất thời.

Lúc thành chủ lẩm bẩm tự nói, súng thần công bắt đầu phát uy, tiếng súng thần công rung chuyển trời đất, có viên đạn đập trúng tấm chắn trên mặt thành, gạch đá vỡ vụn bay tứ tung, mảnh văng đập vào khiến cho binh lính gào thét kêu cha gọi mẹ, có viên đạn xuyên qua thân thể bọn binh lính trên lầu thành máu chảy lai láng, uy lực của súng thần công vẫn là vô cùng khủng bố,

Tuy nhiên một số viên đạn nện lên cửa thành, một tràng tiếng “koong! Koong!” vang rền, toàn bộ đạn đập vào nảy ra lăn lông nốc mà cửa thành vẫn y nguyên, có chăng chỉ là vài vết lõm sâu hoắm.

Trên đài cao gã thành chủ nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Nghịch tử! Nếu ngươi cái gì cũng chuẩn bị thỏa đáng, vì sao không nghĩ tới cửa thành của bố mày được đúc bằng đồng chứ? Hắc hắc! Ngươi cứ từ từ đập đi! Bắn hết đạn, ta xem ngươi lấy cái gì đập!

Nói xong hắn cười lạnh mấy tiếng, xoay người bước xuống lầu.

Thấy kết quả công kích cửa thành, cả nhóm người Hồng Đĩnh đều choáng váng mặt mày.

Hoàng Hải chỉ ngây ngốc nói:

- Tại sao lại có thanh âm này? Chẳng lẽ cửa thành kia được bọc sắt à? Thật CMN quá xa xỉ đi, đến tàu của bọn quỷ Tây Dương cũng không được bọc giáp giày đến như vậy đi.

Mã Dược phát hiện công kích không có hiệu quả, lập tức chạy tới xin ý kiến:

- Chủ công! Cửa thành kia là đúc bằng đồng, vô cùng dày, lại có nhiều lớp ép lại với nhau vô cùng bền chắc, đạn công kích hoàn toàn vô dụng, hay là chúng ta bắn phá tường thành thì tốt hơn.

- Đồng? Cửa thành đều đúc bằng đồng? Vậy phải cần bao nhiêu cân đồng đây?

Hoàng Hải kinh ngạc hỏi.

- Đúc bằng đồng, nghe nói hết năm vạn cân đồng thau.

Mã Dược thuận miệng nói, có điều lại phát hiện Hoàng Hải và Vàng lí Dũng đều phi thường bất nhã chảy nước dãi ra, hắn bị dọa cho hoảng sợ vội vàng làm như không nhìn thấy, tiếp tục hướng Hồng Đĩnh đề nghị:

- Chủ công! Công kích thẳng vào cửa chính thì không được, chúng ta chỉ có thể công kích vào tường thành.

Hồng Đĩnh gật gật đầu nói:

- Được! Phương hướng công kích cứ theo ý ngươi nói, để ta cho bộ binh phối hợp với ngươi hấp dẫn chú ý của địch.

Nói đến đây, Hồng Đĩnh nói nhỏ mấy câu với thân vệ, gã thân vệ lập tức đi truyền lệnh, còn Mã Dược cũng vội vàng chạy về đơn vị.

Nhận được mệnh lệnh, Vàng Lí Dũng lập tức cho trung đoàn bộ binh mang theo thang mây tiến lên, các trung đội súng thì đi theo bảo vệ, sẵn sàng bắn bất cứ tên địch nào ló đầu ra tường thành.

Về phần bọn thổ phỉ, bọn họ mặc dù cũng biết rõ giai đoạn đầu công thành thế này là tổn thất nhiều nhất, nhưng vì để tạo dựng lập nghiệp đám đầu mục cũng không thể thương tiếc thủ hạ, được lệnh tấn công, theo sự phân phối của sĩ quan bắt đầu ào ạt tiến lên.

Thế nhưng nghiêm lệnh của đám đầu mục, hiển nhiên chìm nghỉm trước câu nói hữu hiệu của Lê Nhĩ:

- Chủ công nói: người đầu tiên lên lầu thành! Thăng quan một cấp,thưởng năm trăm lượng bạc!

Tiểu đội trưởng, tiểu đoàn trưởng cùng binh lính lập tức tim đập thình thịch! Hai mắt đỏ bừng gào thét, khí thế hung hãn thấy chết không sờn lòng, tất cả đều phóng vọt tới.

Thấy điệu bộ đám người Hoàng Hải, Vàng Lí Dũng nhìn cửa thành

Hồng Đĩnh dĩ nhiên biết bọn họ vì sao có điệu bộ như vậy, cười nói:

- Không cần kinh ngạc như vậy, các ngươi không phải sớm đã biết đảo Quỳnh Châu có nhiều mỏ đồng sao?

Thật sự thì Hồng Đĩnh cũng không ngạc nhiên lắm, đảo Quỳnh Châu nổi tiếng với những mỏ đồng lộ thiên, đầy khắp núi đồi, đến sau này thời hiện đại Tàu Khựa mang theo máy xúc đến mà còn xúc bao nhiêu năm vẫn không hết được.

- Đại nhân! Biết thì biết, nhưng bây giờ mới thực hiểu rõ mỏ đồng ở Quỳnh Châu này quá phong phú như vậy!

Hoàng Hải kích động nói.

Mà Vàng Lí Dũng cũng hưng phấn nói:

- Oa! Chúng ta bên kia một đồng tiền chỉ chứa có 3,5gram đồng thau, năm vạn cân đồng thau này có thể chế tạo thành... Một cân sáu trăm gram, năm vạn cân chính là ba mươi triệu gam, cũng chính là có thể chế tạo tám triệu năm trăm ngàn đồng tiền. Nói cách khác, cửa thành này ở Đại Nam có thể đổi thành 14000 quan đấy! Tương đương với 1400 lạng vàng, Quả thực chính là dùng tiền để chế tạo cửa thành!

- Ha ha! Hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy, còn không biết có thể đánh hạ được thành trì này hay không đây.

Hồng Đĩnh cười nói, hắn là một trong đám người sau khi nghe được giá trị của kia cửa thành như vậy mà tâm tình vẫn không dậy sóng.

Tiền tài đối với Hồng Đĩnh mà nói thật không có lực hấp dẫn chút nào. Hắn thà rằng có một đội quân tinh nhuệ còn hơn là có một đống vàng, với hắn người là vật sống, tiền bạc chỉ là vật chết

Bạn đang đọc Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt sáng tác bởi nguyenphongj1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphongj1998
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.