Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dâu Hồ gia Ninh Lan Ngọc (2)

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Đêm vào khuya, trăng đã lên cao, ánh trăng đầu tháng chỉ như một chiếc liềm nhỏ, vắt ngang trên bầu trời, phát ra ánh sáng mờ nhạt, để cho không gian càng có vẻ u tối.

Gió núi thổi qua lá cây, phát ra thanh âm xào xạc, muốn theo lá khô cùng bụi đất bay đi, tạo thành từng vòng xoáy nhỏ cao mấy mét, nhanh chóng hình thành, rồi lại nhanh chóng tan biến.

Ngoài rìa một khu rừng rậm, một doanh trại tạm thời của tầm hơn ngàn binh sĩ cùng dân phu được dựng lên, đa số người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại mấy đội tuần tra qua lại quan sát, đề phòng mãnh thú hay phỉ tặc đột kích.

Doanh trướng ở trung tâm, đèn đuốc vẫn còn sáng, đại biểu chủ nhân vẫn chưa nghỉ ngơi.

Bên trong bày trí rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn đọc sách, giá treo áo ngoài, cùng với một “cái giường” được ghép từ vài miếng ván gỗ.

Trên giường, một nữ tử đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt, thần sắc có chút đăm chiêu, sau đó đứng dậy, bước xuống giường.

Đây là một nữ tử tầm 19 20 tuổi, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo tổ hợp cùng một chỗ, có thể xưng hoàn mỹ, da thịt trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh mềm mại tán lạc, đôi mắt trong sáng linh động, giống như tiên tử giáng trần.

Trên người nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, làm nổi bật lên đường cong linh lung tinh tế, hai bàn chân trần trắng nõn mượt mà, tràn đầy sức sống.

Đặc biệt là đường nét của đôi chân thon dài thẳng tắp kia, tuy không lộ rõ ràng, nhưng đủ để câu lên mơ màng thắm thiết nhất của mỗi một nam nhân.

Dáng người nàng thon dài, nhìn như nhỏ bé yếu đuối, nhưng bộ ngực sung mãn, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, có thể xưng hoàn mỹ, làm cho nam nhân thèm nhỏ nước dãi.

Trên người nàng có loại khí chất rất đặc thù, vừa thùy mị nết na, đoan trang tú lệ, lại vừa có chút thành thục chín mọng, là cô gái bình thường khác không có được.

Dù cho lúc này không thi phấn trang điểm, cũng khó nén dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành.

Ở dưới ánh nến bập bùng trong phòng, thân ảnh của nàng càng lung linh huyền ảo, đẹp không cách nào tả xiết.

Nàng chính là con dâu của Hồ Thành Vũ, con gái út của Ninh gia… Ninh Lan Ngọc.

Ninh gia ở Định Châu cũng xem như hào môn, gia gia nàng chính là Đốc Học Định Châu, chỉ bất quá nội tình của Ninh gia yếu kém, Ninh Lập Viễn xuất thân hàn môn, nhờ vào học vấn, thi đỗ trạng nguyên vào thời Huệ Tông Đế, cha của Chiêu Hoàng Nữ Đế.

Đến thời của Chiêu Hoàng Nữ Đế, bởi vì công trạng lớn, lại có thực tài, nên được bổ nhiệm làm Đốc Học Định Châu.

Nhưng so với Hồ gia danh vọng cùng quyền thế ngập trời, thì Ninh Lan Ngọc gả vào Hồ gia quả thật không khác gà mái nhảy lên cành cao biến thành Phượng Hoàng.

Sở dĩ hai nhà có thể kết thân, một là dung mạo và tài hoa của Ninh Lan Ngọc được Hồ gia coi trọng, hai là Hồ Thành Long và Ninh Lập Viễn vốn là bạn tâm giao, từng trong lúc trà dư tửu hậu hứa hẹn sau này sẽ thành thông gia.

Ninh Lan Ngọc xỏ dép lê được làm từ vải sợi, đây là một trong những vật phẩm mà Nữ Đế sáng chế, dùng trong nhà rất tiện lợi.

Nàng vươn tay cầm lấy trường kiếm treo trên giá gỗ bên cạnh, sau đó bước nhẹ đi về phía cửa, vén màn che doanh trướng, bước đi ra ngoài.

Binh sĩ thủ vệ ở xung quanh nhìn thấy nàng, trong mắt đều lóe lên vẻ kinh diễm cùng ngưỡng mộ, cung kính chắp tay nói.

- Thiếu phu nhân!

Ninh Lan Ngọc mỉm cười chào hỏi, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh doanh trại.

Vệ binh đều không có lơ là, ai nấy đều tập trung tinh thần cảnh giác, bởi vì bọn hắn biết, mình đang bảo vệ thiếu phu nhân, nữ thần ở trong lòng bọn hắn.

Có thể nói, ở trong phủ, trừ Hồ Thành Vũ uy vọng cao nhất, thì nàng chính là nhân vật số hai, cho dù là quân sư Nguyễn Minh, ở trên danh vọng và sức hiệu triệu cũng kém xa nàng.

Ở trong lòng các đệ tử, môn khách, binh sĩ hay hạ nhân của Hồ gia, thì Ninh Lan Ngọc chính là nữ thần, đại diện cho ánh sáng, cho thân thiện, cho thấu hiểu lòng người…

Không có một ai không giành cho nàng sự ưu ái cao nhất.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến thiếu gia hoàn khố, cả đám lại thở dài, tiếc cho một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Một tên Bách Phu Trưởng đang đi tuần qua đây, nhìn thấy Ninh Lan Ngọc liền dừng lại, sau khi cung kính thi lễ, liền quan tâm nói.

- Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, bên ngoài gió lạnh, ngài sớm nghỉ ngơi đi, công việc tuần tra đã có ti chức lo liệu, ngài cứ yên tâm.

Ninh Lan Ngọc lễ phép gật đầu, thanh âm trong vắt như ôn tuyền qua khe suối, nghe vào tai làm lòng người thoải mái.

- Trần phu trưởng cùng mọi người vất vả!

Vị Bách Phu Trưởng cùng đám binh sĩ đi theo hắn đều ngẩng đầu ưỡn ngực, thân thể thẳng tắp, cảm giác nghe được một lời khen tặng của thiếu phu nhân, còn sảng khoái hơn nhận quân lương hằng tháng, quá thoải mái rồi.

- Thiếu phu nhân quá lời, bảo vệ ngài an toàn, chính là trách nhiệm cùng vinh dự của chúng ta.

Vị Bách Phu Trưởng kia âm vang hữu lực nói.

Ninh Lan Ngọc lại nói.

- Trần phu trưởng, ta luôn cảm giác sự tình lúc trưa có chút không đúng, giống như có người cố ý nhằm vào, vùng này lại có Anh Hùng Trại thường hay hoạt động, các ngươi cẩn thận một chút.

Tính cách của Ninh Lan Ngọc cẩn thận, lại thêm huyện Tuy Phước thường có bóng dáng thổ phỉ hoạt động, nàng làm sao có thể không tính toán chu toàn, tìm thành trấn cỡ lớn hạ trại nghĩ ngơi, mà lại đóng quân nơi hoang dã?

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.