Có thể tưởng tượng như thế sao?
Vừa rồi tuy Ninh Lan Ngọc chỉ hơi mở rèm xe ra nhìn hắn một cái, sau đó liền lui về, nhưng hắn đã kịp nhìn thấy dung mạo của nàng.
Quả thực là diễm tuyệt nhân gian, khuynh quốc khuynh thành!
Chỉ nhìn thoáng qua, Nguyễn Phúc Quang giống như gặp thiên nhân, không cách nào quên được.
Hô hấp hắn dồn dập, chẳng lẽ đây chính là nữ tử có số vượng phu, sẽ thành giai ngẫu với mình như lời lão tiên sinh thần bí kia nói?
- Tiểu thư dừng bước, tại hạ Nguyễn Phúc Quang, trưởng tôn của Hoàng Thành Cấm Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng, hôm nay ở nơi này gặp được tiểu thư, quả thực là tam sinh hữu hạnh, như hữu duyên tam thế, không biết có thể cho Phúc Quang biết phương danh hay không?
Ninh Lan Ngọc còn chưa trả lời, nha hoàn đã nhanh nhẩu nói.
- Thiếu phu nhân của ta là…
- Xuân Hoa!
Ninh Lan Ngọc khẽ gắt, tuy giận nha hoàn lắm mồm, nhưng thanh âm vẫn thánh thoát như hoàng oanh, khiến người nghe cực kỳ dễ chịu.
- Chỉ là tình cờ gặp gỡ, cần gì phải biết phương danh, Khương bá, chúng ta đi thôi.
Khương bá liếc nhìn Nguyễn Phúc Quang, ánh mắt lấp lóe hàn quang, có ý cảnh cáo, sau đó điều khiển xe rời đi.
Nguyễn Phúc Quang bị ánh mắt của Khương bá cảnh cáo, thân thể nhịn không được rùng mình, nhưng lại ko có ý định bỏ cuộc, vì thế xa xa đi theo.
Lão tiên sinh thần bí đã nói, quá trình rất gian nan trắc trở, nhưng cuối cùng công đức viên mãn, thành tựu giai ngẫu, vĩnh kết đồng tâm… hắn làm sao có thể bỏ cuộc.
Hơn nữa trong linh cảm của hắn, cũng cảm thấy nữ nhân này cực kỳ quan trọng với mình, nên càng sẽ không bỏ qua.
Chỉ là ý nghĩ này của Nguyễn Phúc Quang, nhất định sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước, vĩnh viễn không cách nào thực hiện được.
Phải biết trong nguyên tác, cho dù Nguyễn Phúc Quang và Ninh Lan Ngọc cùng phó hoàn tuyền, nhưng sau khi thoát hiểm, Ninh Lan Ngọc liền giữ khoảng cách với hắn, giống như hai người xa lạ, tuyệt đối sẽ không cho đối phương cơ hội tiếp cận hay ve vãn.
Chỉ là về sau giống như có vận mệnh thúc đẩy, hai người lại ở nhiều trường hơp khác biệt gặp nhau, trợ giúp lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, mới từ từ trở thành tri kỷ.
Nhưng cũng chỉ tri kỷ mà thôi, tuyệt đối không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn.
Cho dù trong khoảng thời gian này, Hồ Thành Nhân ở dưới Ngô Lân thúc đẩy, làm ra không biết bao nhiêu sự tình khiến Ninh Lan Ngọc thất vọng, thậm chí căm hận.
Đến cuối cùng, Nguyễn Phúc Quang mất kiên nhẫn, phải sử dụng con át chủ bài Ngô Lân, để hắn thiết kế dụ Hồ Thành Nhân cho Ninh Lan Ngọc uống xuân dược, muốn cưỡng bức nàng.
Nguyễn Phúc Quang hợp thời xuất hiện, làm anh hùng cứu mỹ nhân, sự tình sau đó, tự nhiên là nước chảy thành sông.
Sau đó không bao lâu, sự kiện Thái Giám Loạn Triều Cương diễn ra, Hoạn Đảng lấy Hồ gia khai đao, muốn giết gà dọa khỉ, trấn áp tất cả thanh âm phản kháng trong triều.
Nguyễn gia tự nhiên là kẻ tích cực nhất, Hồ Thành Phong bị bọn hắn phái sát thủ ám sát ngay trong quân doanh, Hồ Thành Vũ bị đuổi giết không biết tung tích, nhưng Nguyễn Phúc Quang lại nhảy ra giả nhân giả nghĩa, nói Hồ gia khí số đã tận, bất quá hắn sẽ hết lòng bảo vệ một số huyết mạch của Hồ gia, không đến mức để Hồ gia đoạn tuyệt hương hỏa.
Tin lời đối phương, cũng biết Hồ gia đã sơn cùng thủy tận, lại thêm Hồ Thành Nhân hiến vợ cầu vinh, làm Ninh Lan Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng, mới thuyết phục Hồ Ngọc Phương Trinh, mang theo rất nhiều con cháu chi nhánh của Hồ gia nương vào Nguyễn Phúc Quang, để cầu hắn che chở.
Đến tận đây, hai tuyệt sắc giai nhân trong Nam Biên Tứ Mỹ rơi vào tay hắn, đại số sản nghiệp của Hồ gia đều bị Nguyễn Phúc Quang tiếp quản, thực lực Nguyễn gia nhanh chóng bành trướng.
Mà hiện tại, sau một loạt thao tác của lão cự gian, Nguyễn Phúc Quang đã hoàn toàn mất đi cơ hội, hiện tại trong tim Ninh Lan Ngọc, chỉ có một hình bóng mà thôi, tuy rất nhạt, còn bị nàng ra sức xóa mờ, nhưng hình bóng kia rất ngoan cường, đang ra sức lan tràn, đâm rễ nảy mầm…
…
Ninh phủ.
Nghe tin con gái về thăm nhà, Ninh gia tự nhiên rất rộn ràng, vợ chồng Ninh Lập Nghiệp vui mừng ra mặt, ân cần hỏi han, nhất là sự tình nàng bị phỉ tặc phục kích.
- Không nghĩ tới đám phỉ tặc kia lại to gan như vậy, dám tiến sâu vào Tuy Phước để ra tay với con.
Ninh Lập Nghiệp tức giận nói.
Nghe tin con gái bị phỉ tặc tập kích, hắn tự nhiên lo lắng, may mắn cuối cùng con gái không có làm sao.
Tuổi của Ninh Lập Nghiệp còn lớn hơn Hồ Thành Vũ, hơn nữa thiên tư tu luyện của hắn không cao, không cách nào đột phá Đại Hiệp, cho nên bề ngoài cũng đã hơi già nua.
Vợ hắn Trương thị cũng đã ngoài sáu mươi, tuy cố gắng bảo dưỡng, nhưng vì tu vi không cao, khí huyết đã đến thời kỳ suy bại, cho nên mái tóc pha sương, làn da hơi nhăn nheo.
Bất quá dù vậy, vẫn không khó nhận ra, hai vợ chồng này lúc còn trẻ đều là tuấn nam mỹ nữ đỉnh cấp, bằng không làm sao sinh ra được mỹ nhân tuyệt sắc như Ninh Lan Ngọc?
Trương thị nắm lấy tay con gái, nắn nắn vuốt ve.
- Ngọc nhi, con có bị thương ở đâu không?
Ninh Lan Ngọc trở về nhà, được cha mẹ quan tâm yêu thương, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, mỉm cười nói.
- Mẫu thân yên tâm, Ngọc nhi không sao, cũng may nhờ có…
Nàng định nhắc tới cha chồng, nhưng nhớ tới mình về nhà là vì để quên người kia, cho nên nhất thời hơi lúng túng.
Trương thị không có phát hiện con gái khác lạ, cướp lời.
- Đúng đúng, may mà nhờ ông thông gia tới kịp, bằng không bảo bối của ta liền nguy hiểm. Điều này chứng minh hắn rất yêu thương quan tâm con, Ngọc nhi, về sau phải nghe lời cha chồng, cố gắng phụng dưỡng, đừng để hắn phật lòng biết không?
- Đúng vậy, Thành Vũ hiền đệ bất kể là nhân phẩm hay tài trí đều nhất tuyệt, phụ thân luôn coi hắn như tấm gương học hỏi…
Nghe cha mẹ hết lời khen tặng người kia, Ninh Lan Ngọc có khổ mà không thể nói ra, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hắn đúng là rất quan tâm yêu thương ta, nhưng không phải cha chồng quan tâm yêu thương con dâu thuần túy, mà là…
Cố gắng phụng dưỡng, đừng để hắn phật lòng?
Mẫu thân muốn con phụng dưỡng kiểu gì đây, lên giường phụng dưỡng sao?
Còn nhân phẩm hay tài trí đều nhất tuyệt, tài trí thì không bàn cãi, nhưng nhân phẩm lại phải xem lại.
Phụ thân còn muốn coi hắn như tấm gương học hỏi, cẩn thận mấy vị ca ca chém chết ngươi.
Đang lúc Ninh Lan Ngọc bực bội, có hạ nhân chạy vào nói.
- Đại nhân, có người tự xưng Nguyễn Phúc Quang, trưởng tôn của Hoàng Thành Cấm Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng cầu kiến.
Sau khi nói xong còn trình lên một lệnh bài thân phận, được làm từ vàng ròng, khảm rất nhiều ngọc quý, chạm khắc cũng cực kỳ tinh xảo, rất khó có thể làm giả.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |