Ma Giáo
Phủ Tể Tướng.
Trịnh Kiểm ngồi ở trên ghế thái sư, khuôn mặt không giận tữ uy, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Hắn đã đạt tới Đại Tông Sư đỉnh phong, ở kinh thành trừ vị dị nhân thần bí khó lường, không màn thế sự kia, thì thực lực của hắn chính là cao nhất.
Đỗ Thích ngồi ở ghế dưới, thân thể mập mạp như bãi thịt, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
- Tướng gia, không biết ngài gọi tiểu nhân đến, là có chuyện gì sai bảo?
Trịnh Kiểm liếc nhìn Đỗ Thích, ánh mắt như có thâm ý nói.
- Ngươi ta đều là Đại Tông Sư, lại cùng phụng sự cho bệ hạ, không cần thiết phải hạ mình như thế?
Đỗ Thích bày ra bộ dáng sợ hãi.
- Thích làm sao dám, tiểu nhân chỉ là một thái giám, nếu không có Tướng gia dìu dắt, làm sao có thể có thành tựu như ngày hôm nay?
Trịnh Kiểm nhìn Đỗ Thích, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhưng cuối cùng lắc đầu, không có dây dưa chủ đề này nữa, mà nói.
- Hiện tại tình huống phản loạn ở Trấn Bắc Biên càng lúc càng không cách nào khống chế, những tiểu quốc năm xưa đều ngóc đầu trở lại, còn có một số tông môn ẩn thế cũng liên tục hoạt động, nếu không phái binh trấn áp, hậu quả khó liệu…
Đỗ Thích tự nhiên nghe hiểu ý tứ của Trịnh Kiểm, nhưng lại giả ra vẻ không hiểu, lo lắng hỏi.
- Tướng gia, vậy bây giờ phải làm sao?
Trịnh Kiểm nhấp một ngụm trà, thanh âm lạnh lùng nói.
- Trịnh Kiểm ta xưa nay không phải là kẻ ganh ghét nhân tài, ngược lại chỉ cần có tài, bất kể ngưu quỷ xà thần gì, ta đều có thể trọng dụng. Ở trước mặt ta, Đỗ Thích ngươi không cần giả ngây giả dại. Nếu năng lực của ngươi thật sự chỉ như thế, vậy ta cần ngươi làm gì?
Thân thể Đỗ Thích run lên, sợ hãi nói.
- Tướng gia hiểu lầm, ở trước mặt Tướng gia, Thích chỉ là đom đóm so với ánh trăng, nào dám khoe khoang chút tài học thô thiển của mình.
Trịnh Kiểm im lặng uống trà, không có tiếp lời của Đỗ Thích.
Một kẻ có thể được Chiêu Hoàng Nữ Đế trọng dụng, sẽ là loại vô danh tiểu tốt sao?
Tuy hắn biết đối phương không dám biểu hiện quá nhiều ở trước mặt mình, sợ mình nghi kị, nhưng cần thiết sao?
Một thái giám không thân không thích, cho dù dã tâm có lớn hơn nữa, cũng chỉ là tiền tài, danh vọng mà thôi.
Những thứ này có đáng là gì, chỉ cần đối phương ngoan ngoãn làm việc cho mình, muốn bao nhiêu hắn cho bấy nhiêu.
Nếu ý nghĩ này của Trịnh Kiểm bị đám người Nguyễn Minh biết được, nhất định sẽ thở dài nói một câu “ngươi không chết ai chết”.
Một đời quyền thần, tài trí tuyệt đỉnh, cuối cùng lại bị một thái giám lừa đến chết không nhắm mắt, âu cũng là nhân quả.
Thấy Trịnh Kiểm im lặng, Đỗ Thích hít sâu một hơi, bày ra thần sắc nghiêm túc.
- Theo ngu kiến của Thích, việc xuất binh không thể chậm trễ nữa, bằng không đám lão ngoan cố kia sẽ không ngừng vạch tội trên triều, khiến danh vọng của Tướng gia suy giảm…
Trịnh Kiểm gật đầu.
- Vậy theo ngươi nên phái ai đi mới tốt nhất?
Ánh mắt Đỗ Thích lấp lóe, sau đó lạnh lùng nói.
- Tả Vệ Đại Tướng Quân Mạc Đăng Dương!
Trịnh Kiểm hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười hỏi.
- Mạc Đăng Dương là người kiên định của phái bảo hoàng, giao binh quyền cho hắn, ngươi không sợ nuôi hổ gây họa sao?
Đỗ Thích chắp tay nói.
- Tướng gia, hiện tại kinh thành có ba chi quân lực bảo vệ, bao gồm Tả Vệ Doanh, Hữu Vệ Doanh cùng Hoàng Thành Cấm Vệ. Trong đó Hữu Vệ Doanh là người của chúng ta, còn Tả Vệ Doanh cùng Hoàng Thành Cấm Vệ lại là người của phái bảo hoàng. Ở trên binh lực, chúng ta luôn rơi vào thế yếu.
- Đã như thế, sao không nhân cơ hội này, đẩy Mạc Đăng Dương rời khỏi kinh thành, để hắn đi bắc chinh?
- Tuy làm vậy có chút mạo hiểm, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể xếp vào một ít người của mình, thời điểm mấu chốt có thể cản trở, ám sát, thậm chí làm ra chút chứng cứ phản nghịch… muốn thu hồi binh quyền cũng không phải việc khó.
- Hơn nữa chỉ có để Mạc Đăng Dương cầm binh quyền, đám người Chu An, Hồ Thành Long mới an tâm, không đi cản trở. Mà sau khi Mạc Đăng Dương đi, quân lực hai bên cân bằng, chúng ta hoàn toàn có thể buông tay trù tính những sự tình khác.
Trịnh Kiểm hài lòng nhìn Đỗ Thích, cười nói.
- Kế sách nhất tiễn hạ song điêu này không tệ, đã vậy, ngươi bắt đầu thao tác ở trong cung trước đi, tin tưởng chuyện này, thái hậu sẽ nhanh chóng đồng ý.
Đỗ Thích đứng dậy chắp tay.
- Vậy nô gia về cung trước, bàn chuyện tốt này với thái hậu.
Sự tình quả nhiên như Trịnh Kiểm và Đỗ Thích sự đoán, tuy đám người Chu An, Hồ Thành Long đoán được dụng ý của bọn hắn, nhưng đây là dương mưu, mọi người chỉ có thể phối hợp, chỉ xem ai thủ đoạn cao minh hơn mà thôi.
Ngày hôm sau, trên buổi thiết triều, ở dưới Trịnh Kiểm gợi ý, có đại thần đứng ra khơi chuyện, nói tình hình chiến sự ở phía bắc nguy cấp, cần nhanh chóng trấn áp.
Sau đó hai bên lại ra vẻ thương thảo, cuối cùng chọn Mạc Đăng Dương làm Bắc Chinh Đại Nguyên Soái, thống lĩnh 100 vạn đại quân của Tả Vệ Doanh bình định phản loạn…
Ngay ngày hôm đó, Đại tổng quản Đỗ Thích mang theo thánh chỉ đi đến Tả Vệ Doanh tuyên đọc, sau đó cực kỳ thân thiết kéo Mạc Đăng Dương vào doanh trướng trò chuyện, nội dung là gì không ai biết được.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |