Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Chiến Đỉnh Quang Minh 1

Phiên bản Dịch · 3582 chữ

Ra khỏi phòng lúc, chỉ gặp Dương Bất Hối mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, vừa chỉnh sửa quần áo, hắn vừa hỏi:

– Dương tả sứ đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân muội thụ thương như thế nào?

Dương Bất Hối thở hổn hển, hai cái mắt to bao hàm lấy sự lo lắng, thần sắc hốt hoảng, nói:

– Tại phòng nghị sự… có… có một hòa thượng Thiếu Lâm, còn có Vi Bức vương, Bành Hòa thượng.. nhiều người nữa…tất cả giống như đều bị thương, ca ca đến nhanh đi!

Thì ra Dương Bất Hối nửa đêm chợt nhớ tới Trương Siêu Quần từ trưa đến bây giờ chưa có ăn qua cơm nước gì cả, đến khuya nàng vẫn chưa ngủ được, liền muốn đi đến gọi hắn đi ăn, đúng lúc đi ngang qua phòng nghị sự, nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nàng biết trong phòng nghị sự, nếu như không phải chuyện khẩn yếu, thì hầu như không có người bén mảng đến, không tránh khỏi lòng hiếu kỳ, len lén nhìn qua, nhìn thấy bên trong có một hòa thượng tăng bào màu vàng nâu đang cùng Vi Bức vương đánh nhau, phụ thân cùng một số người khác ngồi hoặc nằm, hiển nhiên là đã bị thương, trong lòng nàng quýnh lên, nhanh chân liền hướng về phía căn phòng Trương Siêu Quần đang ở chạy đến.

Trương Siêu Quần nghe được nàng nói đến hòa thượng Thiếu Lâm, trong lòng hơi động, lập tức nghĩ đến Viên Chân, cũng chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn.

Ngày hôm trước mình từ bí đạo bên trong đỉnh Quang Minh, bám theo một tên hòa thượng, lẽ ra hắn phải là sớm nghĩ đến Thành Côn, nhưng rồi phát hiện ra Càn Khôn Đại Na Di nên quá mức kinh hỉ, rồi sau đó Tiểu Chiêu lại tới, làm cho chuyện đại sự quên mất không để mắt đến! Trương Siêu Quần vội la lên:

– Muội ở chỗ này đừng có chạy lung tung, ta đi hỗ trợ bọn họ!

Thân hình khẽ động, hướng ra phía ngoài phóng đi, vừa mới vọt ra mấy bước, đột nhiên hắn nhớ đến bản thân mình cũng đâu có biết phòng nghị sự ở nơi nào, hắn xoay người lại, một tay ôm lấy Dương Bất Hối, không đợi tiểu cô nương kịp thẹn thùng, nói:

– Ta không biết phòng nghị sự ở đâu, muội chỉ dẫn cho ta đi!

Lúc đến bên ngoài phòng nghị sự, Trương Siêu Quần thấp giọng nói:

– Nơi này quá nguy hiểm, muội chạy đi tìm Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ và Vô Kỵ ca ca trước đi.

Dương Bất Hối biết rõ mình không biết võ công, ở chỗ này chỉ có thể vướng chân vướng tay, liền gật đầu ứng, bước nhanh đi.

Trương Siêu Quần đi tới cửa, thì nghe tiếng một người nói:

– Câu chuyện lúc bấy giờ… đã lâu… lâu lắm rồi, hồi đó lão tăng mới hai mươi tuổi, mà bây giờ đã 70 rồi, thôi được… để lão tăng nói hết cho các người nghe vậy, các người có biết lão tăng là ai không? Dương Phá Thiên là sư huynh của ta, Dương phu nhân là sư muội của ta, lúc lão tăng chưa đi tu tên họ của ta là Thành Côn, biệt hiệu là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, sư muội với lão tăng vốn là bạn thế giao với nhau, nên hồi còn nhỏ hai bên cha mẹ đã hứa hôn cho nhau rồi. Ngờ đâu Dương Phá Thiên cũng yêu sư muội của lão tăng, tới khi y được làm giáo chủ của Minh Giáo, oai trấn thiên hạ, mà cha mẹ của sư muội lão tăng lại là người mê thế lợi, đồng thời sư muội của lão tăng cũng là người ham hư danh, nên nàng nhận lời lấy Dương Phá Thiên ngay. Sau khi kết hôn, Dương Phá Thiên không làm cho nàng khoái lạc được, nàng thấy không hạnh phúc như ý muốn của mình, nên thỉnh thoảng mới gặp lại lão tăng.

Muốn gặp gỡ thầm lén như thế thì phải có một nơi thật kín đáo mới được, bằng không để Dương Phá Thiên hay biết thì cả hai cũng đều bất tiện, Dương Phá Thiên rất yêu sư muội của lão tăng, nàng muốn gì được nấy, nên nàng mới bảo y đưa xuống đường hầm bí đạo này, tuy Phá Thiên không muốn, nhưng y vẫn phải chiều lòng thê tử mà đưa nàng vào đường hầm bí mật, thế là, từ đó trở đi, tại nơi thánh địa, nơi trang nghiêm nhất của Minh Giáo đã trở nên chốn giao hoan của lão tăng với giáo chủ phu nhân, hà hà, hà hà…

Lão tăng đi lại trong đường hầm này, trước sau có tới mấy chục lần, nên ngày hôm nay trở lại Quang Minh Ðỉnh, lão tăng không tốn một chút hơi sức nào là vì như thế.

Trương Siêu Quần biết, lão hòa thượng này chính là Thành Côn, hắn cười ha ha, ngang nhiên bước vào.

– Cái con bà nó! Dương phu nhân đã gả cho Dương giáo chủ, ngươi phải là dừng tay, thế mà lại câu dẫn Dương phu nhân, làm hại Dương giáo chủ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết, như thế vẫn chưa đủ, lại vẫn muốn âm thầm gây tai họa cho Minh Giáo, trên đời đồ vô sỉ ta thấy cũng nhiều, nhưng vô sỉ như ngươi, thật sự là xưa nay chưa từng có thấy qua!

Trương Siêu Quần vừa đi vừa thóa mạ, lúc vào phòng nghị sự thì thấy trên mặt đất đang ngồi Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, và năm người khác, trong đó có là Bành Oánh Ngọc, thì Trương Siêu Quần nhận ra, còn bốn người kia thì không biết, nhất định là nhóm Ngũ Tản Nhân của Minh Giáo.

Còn hòa thượng kia râu bạc mày trắng, nhìn qua niên kỷ đã khá cao, lão ta mặc một bộ tăng bào rất bình thường, người này không phải là Thành Côn sao!

Thành Côn thấy ngoài cửa có một người đi vào, nhất thời hắn sắc mặt xám trắng, khi nhìn rõ ràng chẳng qua là một thiếu niên, trong lòng nhất định nhủ thầm

“ Tên tiểu tử này mới tầm chừng 20 tuổi, thì đâu có thể nào có bao nhiêu lợi hại…”

Thành Côn bị Vi Nhất Tiếu đánh trúng một chiêu Hàn Băng Miêu Chưởng, nhưng lúc này cũng đã tồn trữ được lại chút nội lực, tự nghĩ Trương Siêu Quần không phải là đối thủ của mình, quát lên:

– Tiểu tử từ đâu tới, ngươi biết cái gì! Các người tức giận làm gì, lão tăng đây mới là người đáng tức giận hơn các ngươi vạn lần, nhân duyên của lão tăng đang thành tựu mà lại bị Dương Phá Thiên cướp mất, rõ ràng là sắp thành thê tử của ta, mà chỉ vì Dương Phá Thiên được làm giáo chủ của Ma Giáo mà cướp được, nên ta coi Ma Giáo như kẻ thù bất cộng đái thiên. Ngày Dương Phá Thiên kết hôn với sư muội ta, ta cũng có đến mừng uống rượu, ta dã âm thầm thề: “Thành Côn này còn sống sót đến giây khắc nào, cũng phải giết cho được Dương Phá Thiên và hủy diệt Ma giáo này mới thôi ta lập lời thề này xuống đã có hơn 40 năm, hôm nay đã đại công cáo thành, bên trong đỉnh Quang Minh này, ta đã chôn xuống mấy chục cân thuốc nổ, cái gì là Thiên Ưng giáo, Ngũ Hành Kỳ, Ngũ Tản Nhân vội vội vàng vàng đi lên cứu giúp, òanh một tiếng tiếng vang, dưới mặt đất chôn lấy bấy nhiêu thuốc nổ khói bay lửa diệt, không ai ngờ nổi là Ma giáo từ nay biến mất vô tung vô ảnh! Ha ha ha…

“Ha ha ha…”

Bất chợt lúc này Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu đồng lượt cười lên ha hả, hai người bọn họ đều đã từng gặp qua võ công Trương Siêu Quần, lúc Dương Tiêu lần đầu nhìn thấy, cũng còn miễn nói, khi đó Trương Siêu Quần còn không có học được Cửu Dương Thần Công, nhưng Vi Nhất Tiếu đã từng cùng hắn so đấu qua khinh công, mặc dù hắn đuổi không kịp y, nhưng nội công rất mạnh, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới như Ân Dã Vương, thật ra Vi Nhất Tiếu còn không biết, lúc này Trương Siêu Quần đã tu luyện được thêm Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ năm rồi, phóng nhãn ra toàn võ lâm bây giờ, có mấy người có thể thắng được qua hắn, thật ra cũng không có nhiều.

Thành Côn ngạc nhiên cả giận nói:

– Các ngươi sắp chết đến nơi, mà còn có thể cười được ư?

Vi Nhất Tiếu vừa rồi lớn tiếng cười một tiếng, thân thể bị trúng Nhất Âm Chỉ phát tác, toàn thân lại phát run, nói không ra lời, Dương Tiêu thì còn đỡ hơn một chút, nói:

– Thành Côn a Thành Côn, ta nói ngươi hôm nay thất bại trong gang tấc, ha ha…ngươi khinh thường anh hùng thiên hạ, có phải là ngươi cảm thấy đứng ở trước mặt ngươi người thiếu niên trẻ tuổi này, nên cho là võ công hắn thấp kém, ngươi không để vào mắt?

Thành Côn giật mình trong lòng, liếc xéo qua Trương Siêu Quần, nói:

– Chẳng lẽ tiểu tử này còn có chỗ lợi hại nào sao? Ta chỉ cần một chưởng liền đánh chết hắn!

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, nói:

– Thành Côn, ta coi ngươi cũng cao tuổi rồi, nhưng vẫn là người lớn tuổi, ánh mắt kém không dùng được, ngươi một chưởng đánh chết ta? Vậy thì cứ thử xem sao?

Thành Côn thấy hắn không có sợ hãi, lại thấy Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu dùng ánh mắt nhìn mình như nhìn người chết, y thấy hơi lo lắng, trong lòng lại tự nhủ:

“ Chẳng lẽ tiểu tử này là cao thủ võ lâm sao? Hắn lúc bước vào, ta cũng không cảm nhận được nội lực của hắn ghê gớm cỡ nào…”

Thành Côn làm sao biết được, lúc này Trương Siêu Quần, nội công đã trở về đến cảnh giới nguyên trạng, y muốn dò la đến tu vi nội công của Trương Siêu Quần, trừ phi võ công của Thành Côn phải cao hơn Trương Siêu Quần thì mới nhận biết được.

Dương Tiêu lớn tiếng nói:

– Trương thiếu hiệp, chớ cùng hắn nói nhảm, nếu ngươi giết chết ác tăng này, trên dưới người của Minh Giáo đều mang đại ân thiếu hiệp!

Ngũ Tản Nhân đều là không nhận ra công phu của hắn, nhưng thấy Dương Tiêu đối với tiểu tử này lòng tin mười phần, trước mắt bọn họ cũng sinh ra hi vọng, hỗn loạn đều cùng ứng nói:

– Trương thiếu hiệp, ngươi giết hắn, ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng, người Minh Giáo chúng ta phủ giáp khắp thiên hạ, không có chuyện mà gì làm không được!

Trương Siêu Quần mỉm cười, thầm nghĩ:

“ Mang ơn? Tài phú? Tiểu gia ta không cần, tại sao bọn người không có ai nói là phụng ta làm giáo chủ vậy chứ?”

Thành Côn nghe được đám người Ma Giáo nói, thì mới biết được tiểu tử này không phải là người trong Ma Giáo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hòa nhã hỏi:

– Trương thiếu hiệp, lão nạp xem ngươi thần thanh khí tú, xác định là người trong danh môn chính phái có phải không?”

– Ta là người của phái Võ Đang, thần thanh khí tú thì ta không biết, bất quá ta lại biết, Thành Côn ngươi hôm nay không phải là thần thanh khí tú, haha…

Thành Côn gượng cười nói:

– Trương thiếu hiệp, ngươi là phái Võ Đang, ta là phái Thiếu Lâm, lục đại phái chúng ta lần này vây công hang ổ Ma giáo, chính là cùng một chiến tuyến, ngươi ngay bây giờ giết mấy yêu nhân Ma giáo này, đợi sau này xuống núi, lão nạp sẽ thay mặt ngươi tại trước mặt Tống đại hiệp kể lại cho mọi người biết.

Trương Siêu Quần lại cười hắc hắc, Thành Côn tiếp tục nói:

– Ngươi có lẽ không biết, trong bọn họ, một là tứ đại pháp vương Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu, một là quang minh tả sứ Dương Tiêu, còn lại năm người là Ngũ Tản Nhân, đều là thủ lĩnh của Ma giáo, tiểu huynh đệ chỉ cần giết hết bọn hắn, chính là thiên đại công lao, đến lúc đó, Trương chân nhân cùng Tống đại hiệp tán dương ngươi, võ lâm thiên hạ đều cảm kích ngươi diệt trừ yêu tà Ma Giáo, đến lúc đó, còn có ai trong thiên hạ mà không biết danh tiếng của tiểu huynh đệ?

Trương Siêu Quần thấy Thành Côn miệng lưỡi vẽ ra viễn cảnh rực rỡ hoa sen, cố gắng để mình động tâm, hắn cũng cảm thấy thú vị, dù sao thì Thành Côn cũng phải cần đến hai canh giờ mới khôi phục lại công lực, cứ cho là y khôi phục lại công lực lúc ban đầu, cũng chưa chắc là đối thủ của mình, cho nên hắn liền trêu tức chi tâm, làm bộ động tâm, hỏi:

– Có phải là trong thiên hạ mọi người đều biết ta sao? Vậy cũng rất tốt! Chẳng phải là chỉ qua một trận này ta đây sẽ đại đại hữu danh rồi?

Thành Côn liên tục gật đầu,, không khỏi tâm hoa nộ phóng, nói:

– Đúng vậy, tiểu huynh đệ, ta là đệ tử của thần tăng phái Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm trong võ lâm uy vọng, có tục gia đệ tử trải rộng khắp thiên hạ, chỉ cần lan truyền chuyện này ra ngoài, Võ Đang thiếu hiệp một mình tiêu diệt bảy ma đầu của Ma Giáo, khi đó phái Võ Đang cũng vinh danh thiên hạ a!

Chu Điên của Ngũ Tản Nhân nghe xong liền lớn tiếng kêu lên:

– Đánh rắm đánh rắm! Thối không ngửi được! Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghe lão hòa thượng này nói bậy, nói bạ, hắn đang trì hoãn thời gian, âm thầm khôi phục nội lực, đến lúc đó chắc chắn là một chưởng sẽ đánh chết ngươi, đừng có tin lời hắn!

Dương Tiêu cũng nói:

– Trương thiếu hiệp, lão ác tăng giậu đổ bìm leo, chuyên luôn đánh lén, hành vi hèn hạ như vậy, ngươi cũng là chính tai nghe được. Nếu như thiếu hiệp không giết chết hắn, Minh Giáo trên dưới mấy vạn người đều sẽ bị tru diệt, nếu giết được hắn thì thiếu hiệp chính là hành vi nhân từ đại dũng hiệp nghĩa, huống chi, năm xưa ngươi đã nhờ ta chiếu cố đến nội quyến cùng với Trương Vô Kỵ, ta đối đãi bọn họ như là thân nhân của mình, Vô Kỵ bị trúng hàn độc, suốt một năm nay, ta mời danh y các nơi không biết bao nhiêu…

Trương Siêu Quần quay về phía Dương Tiêu mỉn cười, nhẹ gật đầu, ra hiệu y an tâm chớ đừng gấp.

Quay đầu hướng Thành Côn nói:

– Lão hòa thượng, có nghe hay chưa? Ta cùng Minh Giáo vẫn là có chút tình nghĩa sâu xa, bây giờ ta cũng chưa có giết ngươi, sẽ chờ ngươi khôi phục nội lực, tiểu gia sẽ đùa với ngươi một trận.

Thành Côn biết hắn sẽ không chịu buông tha cho mình, trong lòng nôn nóng, cố tự trấn định tâm thần, nói:

– Tiểu huynh đệ, phái Võ Đang cùng Ma Giáo thông đồng làm bậy sao? Ngươi đã là đệ tử Võ Đang, danh môn chính phái, chẳng lẽ dám làm bại hoại thanh danh phái Võ Đang sao?

Trương Siêu Quần cười:

– Ha ha, danh môn chính phái! Không tệ, phái Võ Đang cùng phái Thiếu Lâm, phái Nga Mi là ba môn phái hoàn toàn chính xác quang minh lỗi lạc, ta rất kính nể, nhưng phái Côn Luân, phái Hoa Sơn cũng được coi như danh môn chính phái sao? Ha ha ha, quả nhiên là trò cười…

Bành Oánh Ngọc lớn tiếng nói theo:

– Nói hay lắm! Cái gì mà là danh môn chính phái! Chúng ta Minh Giáo phản kháng triều Nguyên tàn bạo, làm nhiệm vụ chính đáng của mình, đổ máu chảy mồ hôi, còn danh môn chính phái thì đứng ở nơi nào trong cuộc chiến tranh này?

Trương Siêu Quần lườm Bành Oánh Ngọc một cái, trong lòng tự nhủ, ngươi đừng ngảy vào họng của ta à!

Thành Côn nói:

– Hừ.. chỉ bằng một câu của ngươi, thì có thể lật ngược, phải trái, lẫn lộn đen trắng sao? Trò cười! Ma giáo yêu nghiệt trong giang hồ phạm tội ác nhiều lần, có môn phái nào mà không có mấy mạng người chết trên trong tay bọn họ? Ha ha… Quang Minh đỉnh Ma giáo của các ngươi có mười ba trạm, tự mình cho là nơi hiểm trở, dưới con mắt phái Thiếu Lâm chúng ta thì bất quá chỉ là một cuộc dạo chơi mà thôi, chết đến nơi rồi có cần gì mà tiếc nuối?

Trương Siêu Quần khẽ giật mình, vừa rồi hắn đã mơ hồ nghe được từ nơi xa có tiếng binh khí đánh nhau, còn cho là người của Minh Giáo đang diễn luyện, lúc này mới giật mình, Trương Siêu Quần lông mày nhíu lại, người của lục đại phái không có khả năng tấn công nhanh như thế!

Thành Côn đắc ý nói:

– Ta đã sớm đem bí đạo Quang Minh đỉnh báo cho Không Trí sư thúc cùng Tống đại hiệp, xem ra, bọn họ lúc này cũng đã đến rồi!

Người trong phòng nghị sự biến sắc, Trương Siêu Quần lúc này mới nhớ tới, lúc dưới núi, Nhuệ Kim Kỳ đánh nhau, chỉ có người của ngũ đại phái, đơn độc thiếu môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang cũng chỉ có Ân Lê Đình cùng Tống Thanh Thư mấy người, thì ra đúng là có sắp xếp từ trước! Nhưng mình từ bí đạo đi ra, rõ ràng là đã vô tình chạm vào cơ quan bên trong, làm những tảng đá lớn chôn vùi xuống hang động, chỉ sợ đã là phủ kín ở lối đi, chẳng lẽ bí đạo còn có con đường khác sao?

Trương Siêu Quần kinh nghi bất định, đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên hoa mắt một cái, trong lòng bàn tay Thành Côn, một tia hơi lạnh băng hàn hướng về phía hắn đánh tới, Trương Siêu Quần biết là Thành Côn đánh lén, y đã bị trúng Hàn Băng Miêu Chưởng của Vi Nhất Tiếu, chắn chắn là không thể nào khôi phục công lực nhanh được..

– Muốn chết!

Trương Siêu Quần đón tới cỗ hơi lạnh hàn băng, vỗ tới một chưởng, hắn học được Cửu Dương Thần Công quyển thứ nhất cùng với Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ năm, nội công ở trong người hắn rất thâm hậu nên âm khí của Thành Côn bị Cửu Dương Thần Công làm tan biến ngay, ngay lấp tức một cỗ nội kình hùng hậu phá không phóng ra, chỉ nghe tiếng rên lên một tiếng, Thành Côn thấy ngón tay của mình bỗng nóng hổi, công lực trong người hình như bị tan rã hết, y vừa bị thương nặng, trong người chỉ còn có một thành công lực thôi, nên biết tình thế trước mắt rất bất lợi cho mình, y liền quay mình chạy ngay, một bóng đạo bào vàng nâu lách mình lướt vội đi!

Trương Siêu Quần thầm kêu to tính đã sai, thì ra Thành Côn đánh ra chỉ là hư chiêu, thừa dịp hắn phân tâm, khi Thành Côn xuất Nhất Âm Chỉ, mà hắn thì đúng là đần độn, lại cùng Thành Côn liều mạng, hoàn toàn không có phòng ngừa đến là Thành Côn muốn chạy trốn!

Trương Siêu Quần trong lòng ác khí bị đè nén, con vịt bị đun sôi như thế mà thoáng cái bay mất! Thanh danh Trương Siêu Quần ta như thế này thì bị hủy hết! Hắn liền phi thân hướng theo cái bóng vàng nâu đuổi theo.

– Á…

Một tiếng tiếng kêu non nớt sợ hãi truyền đến…

Trương Siêu Quần lập tức nghe được là tiếng của Dương Bất Hối, đang la lên kinh hãi, hắn phong ra ngoài cửa, bóng dáng Thành Côn hoàn toàn không có, còn Dương Bất Hối toàn thân run rẩy nằm trên mặt đất, ngửa đầu, mặt xám bệch ngó lấy mình.

Trương Siêu Quần run lên trong lòng, không đuổi theo Thành Côn, vội vàng đến bên cạnh Dương Bất Hối, hỏi:

– Tiểu muội bị thương ở đâu?

Bạn đang đọc Ỷ Thiên Đồ Long Ký Remake của Thạch Đầu (LTQ dịch)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyyquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.