Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi tản bộ

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Nguyên Chiêu Lâm lấy ra ống nghe , "Không nói đến hắn nữa,để ta kiểm tra cho ngài một chút."

Thái Thượng Hoàng thoải mái nằm xuống, kéo áo lên , chờ đợi cái đồ vật lạnh như băng kia áp lại chỗ tim, nghiêng đầu nhìn Nguyên Chiêu Lâm, "Ta muốn nghe."

Nguyên Chiêu đeoống nghe bên tai, nhét vào nói: "Nghe Cẩn thận rồi đếm lấy."

Thái Thượng Hoàng thở phào nhẹ nhỏm, nghe tiếng trái tim của mình đập thật sự là dễ chịu giống một khúc bài hát ru a

"Bao nhiêu?" Nguyên Chiêu Lâm áng chừng khoảng một phút đồng hồ rồi hỏi

"Năm mươi sáu " Thái Thượng Hoàng cười cười lộ cả hàm răng

guyên Chiêu Lâm nhận lấy ống nghe tới nghe một chút, "cũng chưa bình thường, nhưng có tiến triển."

Thường công công hiếu kỳ tiến tới, "Thứ này thú vị vậy sao? Có thể cho ta thử không sao?"

Nguyên Chiêu Lâm cười đưa cho hắn, "Có thể, đeo lên tai, dán sát vào ngực có thể nghe được tiếng tim đập của mình."

Thường công làm theo hướng dẫn của Nguyên Chiêu Lâm, lông mày không ngừng nhướng lên, vui vẻ nói: "Thật sự là rất kì quái, nghe như tiếng trống vậy, thình thịch thình thịch."

Hắn miễn cưỡng trả lại cho Nguyên Chiêu Lâm, "Thứ này mua ở đâu? Ta cũng muốn mua một cái a."

"Ta sẽ hỏi lại, nếu như có liền mua cho mỗi người mua một cái, người chịu trách nhiệm mỗi ngày đều nghe tiếng tim đập cho Thái Thượng Hoàng." Nguyên Chiêu Lâm nói.

"Được được!" Thường công công vui mừng đáp.

Phúc nhanh chóng đến và cọ xát dưới chân Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm xoay người ôm lấy Phúc Bảo, Phúc vươn đầu lưỡi liếm tay làm cho nàng cảm thấy nhột nhạt, Nguyên Chiêu Lâm một tay nắm đầu lưỡi của nó, "Nghịch ngợm!"

Phúc Bảo chảy nước miếng, vẻ mặt rất vui vẻ.

"Phúc Bảo hiếm khi thân cận người như vây." Thường công công nói.

"Chó có Linh tính biết phân biệt người tốt." Nguyên Chiêu Lâm vuốt ve đầu Phúc Bảo, "Có phải không Phúc Bảo?"

Phúc Bảo sủa kêu hai tiếng, coi như là trả lời.

"ồ " Thường công công mỉm cười nhìn Phúc Bảo, " dường như nó nghe hiểu lời Vương Phi nói?"

"Đương nhiên là hiểu được, Phúc Bảo là một hài tử thông minh, " Nguyên Chiêu Lâm để Phúc Bảo xuống, "Đi, Lấy áo choàng cho Thái Thượng Hoàng, chúng ta cùng Thái Thượng Hoàng đi dạo."

Phúc Bảo nhanh như chớp mà phe phẩy cái đuôi chạy.

Thường công công vui vẻ, "Vương Phi ngươi thật sự coi nó là người sao? Nó biết lấy đồ ở đâu? Không nói đến áo choàng”

Nguyên Chiêu Lâm chỉ cười không nói.

Trong chốc lát, Phúc Bảo vui mừng chạy tớicắn áo choàng của Thái Thượng Hoàng lê trên đất, thế mà chân nó khéo léo không hề dẫm lên áo, may mà trong điện rất sạch sẽ không có bụi đất.

Thái Thượng Hoàng trừng to mắt, "thật sự hiểu tiếng người?"

Thường công công hoàn toàn sững sờ, "Điều này sao có thể?"

Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười ngồi xuống vươn tay ra, "Tay!"

Phúc Bảo ngồi xuống, ngoan ngoãn đưa tay cho Nguyên Chiêu Lâm, đầu lưỡi lộ ra ngoài, giống như nở nụ cười.

Nụ cười của chú chó khiến người ta cảm thấy khỏe mạnh trong tích tắc, nụ cười này, cả trái tim Thái Thượng Hoàng đều như bay bổng.

"Cái kia!" Nguyên Chiêu Lâm nói.

Phúc Bảo vội vàng để xuống, duỗi ra cái tay còn lại đặt vào lòng bàn tay của nàng.

"Ngoan!" Nguyên Chiêu Lâm cười xoa đầu nó, Phúc vui vẻ chạy một vòngquanh Nguyên Chiêu Lâm.

"Phúc Bảo tới đây!" Thái Thượng Hoàng kêu lên.

Phúc Bảo chạy tới, nhảy dựng lên, ngồi vào trong lòng của Vô Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng ôm cổ nó, "ồ, không nghĩ tới đứa nhỏ ngươi còn có thể hầu hạ người ta, quá thần kỳ rồi."

trong Càn Khôn điện, một tràng cười sảng khoái truyền raở rất xa cũng nghe thấy được.

Tất cả diễn biến ở Càn Khôn trong điện đều truyền đến tai Minh Nguyên Đế trong.

"Vương Phi chơi đùa với Phúc Bảo, Phúc Bảo biết nghe lời, Thái Thượng Hoàng rất cao hứng."

"Vương Phi nói muốn dẫn Thái Thượng Hoàng đi ra ngoài tản bộ, Thái Thượng Hoàng đã đáp ứng."

Minh Nguyên Đế nghe được bẩm báo, lông mày càng giãn ra, Thái Thượng Hoàng đã rất lâu không ra khỏi Càn Khôn điện, bây giờ lại nguyện ý đi ra ngoài, thật sự là quá tốt rồi.

Xem ra, lão gia tử đối với người cháu dâu này hết sức hài lòng a.

Lão Ngũ này, đánh bậy đánh bạ, ngược lại cưới được một bảo bối.

Ánh nắng tươi sáng.

Nguyên Chiêu Lâm đỡ Thái Thượng Hoàng, hắn tự tay che lấy ánh mặt trời, thở dài nói: " Thế giới này vẫn rất đẹp."

Nguyên Chiêu Lâm cười lấy nói: " Ngươi đi ra ngoài đi dạo nhiều một chút, người thân thể chính là một máy, nếu không hoạt động cái máy sẽ già đi."

Thái Thượng Hoàng nghe được lời ấy, như có điều suy nghĩ, "Ngươi những lời này ta đã nghe qua."

Lúc Nguyên Chiêu Lâm nói câu này có chút đãng trí, lúc kịp phản ứng thì lời đã ra khỏi miệng không thu lại được.

Đang ảo não lại nghe được Thái Thượng Hoàng nói như vậy, không khỏi khẽ giật mình, "Thái Thượng Hoàng đã nghe qua?"

"Là ai nói nhỉ?" Thái Thượng Hoàng quay đầu lại hỏi Thường công công.

Thường công công lắc đầu, "Nô tài chưa từng nghe qua."

"Làm sao lại chưa từng nghe qua? Lời này quen tai thế mà." Thái Thượng Hoàng giận nói, " ngươi trí nhớ quá kém."

"Nô tài già rồi, trí nhớ kém." Thường công công thở dài.

"Thái Thượng Hoàng người suy nghĩ một chút, rút cuộc là ai hay nói vậy?" Nguyên Chiêu Lâm lo lắng nói

Thái Thượng Hoàng dừng lại, vắt óc suy nghĩ một lúc, "ồ, nhớ ra rồi, là Tiêu Dao Công nói."

"Tiêu Dao Công?" Nguyên Chiêu không có bất kỳ thông tin nào về người này trong đầu

"Tiêu Dao Công ngươi không biết đâu, hắn già rồi." Thái Thượng Hoàng ngẩn ra một chút, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện rất lâu trước đây, "Hắn so với ta còn lớn hơi vài tuổi, trước kia nghe nói nhiều bệnh, không biết hôm nay thế nào?"

"Thái Thượng Hoàng yên tâm, Tiêu Dao Công thân thể vẫn ổn." Thường công công nói.

Nguyên Chiêu Lâm lo lắng muốn biết vị Tiêu Dao Công kia rốt cuộc là ai, hỏi: " vị Tiêu Dao Công này đang ở đâu? Hắn là người ở đâu?"

"hắn đang ở kinh thành, cũng là nhân sĩ kinh thành, lúc Thái Thượng Hoàng còn tại vị hắn là Thủ Phụ, về sau bởi vì bệnh nên cáo lão nhiều năm rồi." Thường công công nói.

Nguyên Chiêu Lâm thầm nhớ, nếu có cơ hội, nhất định phải bái phỏng vị Tiêu Dao Công này

Hôm nay trời nắng đẹp, các cung phi cũng ra ngoài dạo chơi không ít, ngay cả Hiền Phi cũng không chịu ngồi yên, mang theo cung nhân bên người đi tắm nắng.

Hoa quế thơm ngào ngạt nở rộ khắp vườn, hoàng hậu cũng bị hấp dẫn, đang cùng Quý phi cùng Hiền Phi ngồi ở trong lương đình nói chuyện.

Quý phi Địch thị có phụ thân là Đại Tướng Quân Địch Ngụy Minh, dưới gối có một trai một gái, nhi tử là Tứ vương Vũ Văn an.

Quý phi là con nhà võ, xuất thân thế gia, chưa từng để bi cuốn vào thị phi cung đình.

Nàng cùng hoàng hậu ngồi cùng một chỗ, nàng đoan trang, thành thục ổn trọng, ngược lại nàng có vài phần phong thái như hoàng hậu.

Thế nhưng quý phi bình thường ít khi cùng Hoàng hậu hay Hiền Phi trò chuyện . Nàng là người sảng khoái quyết đoán, cơ bản đối với chủ đề của các nữ nhân không có có bất kỳ hứng thú nào. ngày hôm nay là nàng đang ngồi trước tại trong đình, Hiền Phi đã tới, ngay sau đó hoàng hậu cũng tới, nàng cũng không tiện rời đi ngay.

Nàng Vô cùng buồn chán nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn chăm chú, ngạc nhiên nói: "Đây không phải là Thái Thượng Hoàng sao? Lão nhân gia người sao hôm nay lại đến đây?"

Hoàng hậu cùng Hiền Phi nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên thấy Thái Thượng Hoàng ở bên hồ đi dạo

"Người đang đỡ Thái Thượng Hoàng ăn mặc không giống cung nữ." Quý phi nói.

Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ mặt, Hiền Phi cố gắng mở to mắt cũng không thấy rõ ràng.

Hoàng hậu ngược lại nhận ra, thản nhiên nói: "Là sở Vương Phi."

Hiền Phi khẽ giật mình, "Là nàng?"

Hoàng hậu cười nhạt, con mắt sắc lạnh lùng nhìn Hiền Phi, "Hiền Phi cả con dâu của mình cũng không nhận ra được sao?"

Hiền Phi nghe được những lời mỉa mai này khẽ mỉm cười, " Thần thiếp thị lực từ trước đến nay đều kém, không được như Hoàng hậu nương nương tai thính mắt tinh."

Lại nữa rồi! Quý phi trợn mắt một cái, không thích nhất các nữ nhân ở cùng một chỗ lúc nói chuyện chỉ cây dâu mắng cây hòe, giấu giếm châm chọc, có cái gì không thể nói thẳng?

Nàng đứng lên, "Nô tì đi vấn an Thái Thượng Hoàng."

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.