Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng nằm mơ

1752 chữ

Nàng vắt hết óc nghĩ xem có thế lấy cái gì uy hiếp Vũ Văn Hạo?

Có, Chử Minh Thúy, nhưng đây cũng là vảy ngược của hắn. dùng vảy ngược của hắn uy hiếp hắn, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Được rồi, ta tự nghĩ biện pháp khác, thật sự không được, ta tự mình đi gặp Huệ Đình Hầu này." Nguyên Chiêu Lâm tức giận rời bàn.

Vũ Văn Hạo xì mũi coi thường, nàng tự mình đi gặp Huệ Đình Hầu? Nàng có lá gan này, hắn xách giày cho nàng.

Không phải là hắn xem thường người, mà là Tĩnh Hầu Phủ không ai dám trêu chọc người Chử gia.

Nguyên Chiêu Lâm là người lời nói đi đôi việc làm, hôm sau, liền để cho Lục Nguyệt đi đưa bái thiếp cho Huệ Đình Hầu, nhưng hiển nhiên Huệ Đình Hầu không coi vị Vương Phi xuất thân từ Tĩnh Hầu Phủ này ra gì, trực tiếp cự tuyệt nói Huệ Đình Hầu hai ngày này không trong phủ.

Lục Nguyệt sau khi hồi phủ rất tức giận, ngay trước Nguyên Chiêu Lâm mặt nói: "Huệ Đình Hầu cũng quá không tôn trọng ngài, hắn rõ ràng ở trong phủ, nô tài rõ rang thấy lúc người gác cổng đi bẩm báo vừa vặn hắn ngay tại hành lang gấp khúc bên trên."

"Lục Nguyệt, không thể nhiều lời!" Kỳ Ma Ma quát lớn.

Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói: "Hắn là Hầu gia nổi tiềng, tự cao tự đại hoặc là khinh thường gặp ta cũng là chuyện bình thường."

"cả Vương gia hắn cũng không để trong mắt."

"Đó là đương nhiên, Vương gia trước kia là thủ hạ của hắn." Người nào sẽ đem thủ hạ cũ của mình để vào mắt? Hơn nữa còn là thủ hạ đã đắc tội hắn.

Nguyên Chiêu Lâm bất lực.

Dựa theo hôn nhân bình thườn, Huệ Đình Hầu nếu trong mắt có Tĩnh Hầu Phủ thì thế nào cũng sẽ gặp một chút vị chị vợ tương lai này, thế nhưng, hắn cự tuyệt không gặp liền cho thấy hắn kỳ thật không tôn trọng Tĩnh Hầu Phủ.

Nói cách khác, cửa hôn sự này không bình đẳng

"Vương Phi, sao người không đi thỉnh cầu Tĩnh Hầu." Lục Nguyệt nói.

"Cầu hắn còn không bằng cầu Ngọc Hoàng đại đế luôn đi!" Nguyên Chiêu Lâm lạnh nhạt nói.

"Chúng ta liền đi cầu Ngọc Hoàng đại đế." Lục Nguyệt cho là Nguyên Chiêu Lâm nói thật, trên thực tế, khi người lúc lâm nguy, chỉ có thể là cầu Thần bái Phật đấy.

Nguyên Chiêu Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Giúp ta chuẩn bị một chút, ta hồi phủ một chuyến."

"Không phải nói cầu Hầu gia cũng vô dụng sao?" Kỳ Ma Ma hỏi.

"Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ, phụ thân đã là kẻ hồ đồ ngu xuẩn, hy vọng người làm mẫu thân có thể vì nữ nhi của mình suy nghĩ, nàng khuyên dù sao cũng tốt hơn so với ta khuyên ." Nguyên Chiêu Lâm nói điều này cũng cảm giác mình có chút lạc quan mù quáng. Sự thật cũng đã chứng minh ý nghĩ của nàng. Tĩnh Hầu phu nhân Hoàng thị hoàn toàn bị Tĩnh Hầu Nguyên Bát Long tẩy não, tẩy đến sạch sẽ.

Nghe thấy Nguyên Chiêu Lâm phản đối cửa hôn sự này, nàng đến nỗi giận dữ nhảy dựng lên, chỉ vào Nguyên Chiêu Lâm cả giận nói: "Ngươi rút cuộc là bị làm sao vậy? Muội muội của ngươi khó khăn lắm mới được trèo cao vào hầu phủ, ngươi sao không vì nàng cao hứng còn muốn phản đối cửa hôn sự này?"

Nguyên Chiêu Lâm nhìn người phụ nữ gớm ghiếc trước mắt, thật sự có nửa điểm giống mẫu thân sao?

"Mẫu thân, Huệ Đình Hầu đã ba vị phu nhân, việc này ngươi biết không?" Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy còn hi vọng cứu vãn, làm mẫu thân dù sao cũng sẽ không trơ mắt nhìn nữ nhi của mình đi chịu chết, nàng là nữ nhân nơi khuê phòng có lẽ không biết Huệ Đình Hầu là người thế nào.

Hoàng thị lông mày nhướng lên, "Vậy thì sao? Ba phu nhân đó số mệnh không tốt, chết có thể trách ai? Trách các nàng phúc khí nông cạn, chịu không nổi Quý Nhân đại phú quý, làm hầu tước phu nhân, nửa đời sau cũng không cần lo lắng."

"Mẫu thân cũng là hầu tước phu nhân." Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói.

Khóe miệng Hoàng thị nhếch lên, một loạt lời tức giận thốt ra, "Tĩnh Hầu Phủ làm sao có thể so sánh cùng Huệ Đình Hầu phủ? Huệ Đình Hầu họ Chử, mà lại còn là đương kim chiến tướng chạm tay có thể bỏng, Hoàng Thượng đối với hắn thập phần coi trọng, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng nghĩ đến phá hư hôn sự của muội muội ngươi, bằng không, ta không tha cho ngươi, ta đây còn chưa trách ngươi, phụ thân ngươi lo lắng hết lòng, mưu sự cho ngươi hôn sự với Vương phủ, ngươi sau khi tiến vào Vương phủ đã làm được cái gì? Quả thực là nợ quỷ, chỉ biết về nhà mẹ đẻ đòi tiền, đánh rắm cũng làm không được, cũng khó trách phụ thân ngươi sinh ra giận dữ với ngươi."

Nhận xét này, cùng Nguyên Bát Long giống nhau,quả là không phải là người một nhà không tiến vào một nhà cửa.

Nguyên Chiêu Lâm không muốn cùng nàng nói nhảm, "Ta đi."

"Đứng lại!" Hoàng thị quát to một tiếng, "Đừng cho là ta không biết ngươi muốn đi tìm tổ mẫu ngươi giúp đỡ, ta cảnh cáo ngươi, Nhị lão phu nhân không thích có người đi quấy rầy tổ mẫu ngươi, ngươi tốt nhất đừng đi, đi cũng phí công."

Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười, "Đa tạ, nếu không phải người nhắc nhở, ta còn nghĩ không ra có thể đi tìm tổ mẫu đấy."

Nhưng, câu nói Nhị lão phu nhân không thích có người đi quấy rầy tổ mẫu là chuyện gì xảy ra? Nàng là cháu gái, đi thăm viếng tổ mẫu bệnh nặng, đây không phải chuyện thường tình sao?

Hoàng thị giận đến cái trán đau nhức, "Tức chết ta, một đám đều không tiến bộ, không hiểu chuyện."

Nguyên Chiêu Lâm không để ý đến nàng, trực tiếp đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, suýt nữa đụng phải một người. Nàng cả vội vàng lui về phía sau một bước, đứng sững lại, thấy trước mặt một vị nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi thân mặc áo xanh hào hoa phong nhã, nàng thốt ra, "Đại ca!"

Người này là đại ca của nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm, Nguyên Luân Văn, là thứ cát sĩ.

Đã từng là một người kiêu ngạo, thế nhưng bởi vì ngôn từ quá kích đắc tội Chử gia, hôm nay tại Hàn Lâm viện làm một chức quan nhàn tản có cũng được mà không có cũng được.

" Lỗ mãng hấp tấp làm cái gì?" Nguyên Luân Văn nghiêm túc nói.

"Ta có việc, xin lỗi không tiếp được rồi." Nguyên Chiêu Lâm đối với người Nguyên gia không có hảo cảm, cũng lười suy nghĩ cách làm người của Nguyên Luân Văn.

Bên trong truyền ra tiếng Hoàng thị hùng hùng hổ hổ, Nguyên Luân Văn kéo cánh tay Nguyên Chiêu Lâm lại, " Ngươi như thế nào lại chọc mẫu thân tức giận?"

"Chính nàng dễ tức giận."

"Không được vô lễ!" Nguyên Luân Văn nghiêm mặt, tức giận trách mắng.

Nguyên Chiêu Lâm trong lòng đang tức giận, đối với Hoàng thị không thể phát tiết, hôm nay gặp bản mặt như người chết của Nguyên Luân Văn hỏa khí liền bốc lên, "Vô lễ dù sao cũng tốt hơn vô tình."

"Cái gì vô tình?" Nguyên Luân Văn cả giận nói.

"Muốn đem thân nữ nhi của mình gả cho ác nhân Huệ Đình Hầu không phải là vô tình sao?" Nguyên Chiêu Lâm lạnh nhạt nói.

"Người nào muốn gả cho Huệ Đình Hầu?" Nguyên Luân Văn sắc mặt đại biến.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn, "Đại ca không biết sao? Phụ thân muốn đem Nhị muội gả cho Huệ Đình Hầu, nhờ vào đó cùng Chử gia kết thân."

" Hoang đường!" Nguyên Luân Văn giận dữ, khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệch.

Nguyên Chiêu Lâm không nghĩ tới Nguyên gia còn có người hiểu chuyện, nàng nói: "Đại ca cũng phản đối a? Kính xin đại ca cố gắng khuyên nhủ phụ thân, nếu như gả muội muội đi, chỉ sợ là con đường chết."

Nguyên Luân Văn không cần nói nhảm nhiều lời, "Ngươi đi tìm tổ mẫu, ta đi tìm phụ thân, việc này phải cản lại."

Nói xong, hắn trực tiếp liền đi.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn bóng lưng hấp tấp của hắn, trong nội tâm thoáng an ủi, ít nhất, còn có người hiểu chuyện.

Nàng mang theo Lục Nguyệt đi tới viện của Lão phu nhân, thế nhưng còn chưa tới, liền bị Nhị lão phu nhân và con dâu Loan thị mang theo hạ nhân cản lại.

Loan thị giống như cười mà không phải cười nhìn Nguyên Chiêu Lâm, "Ơ, Vương Phi đã trở về a?"

"Bá mẫu!" Nguyên Chiêu Lâm nhìn mặt nàng âm dương quái khí, cũng lười dây dưa, "Ta muốn đi thăm viếng tổ mẫu, xin lỗi không tiếp được."

"Gấp cái gì a?" Loan thị đưa tay ngăn lại, giương lên vẻ mặt kỳ quặc, " tổ mẫu Ngươi bệnh nặng, không thích hợp gặp người khác, Vương Phi trở về đi."

"Tổ mẫu bệnh nặng, ta coi như cháu gái đến thăm, ngươi có lý do gì ngăn trở?" Nguyên Chiêu Lâm lạnh giọng hỏi.

"Thăm viếng?" Loan thị cười lạnh, "Ta còn không biết ngươi muốn làm cái gì sao? Đừng nằm mơ, chính là thỉnh đến Lão phu nhân cũng vô dụng, Lão phu nhân là một bệnh quân, người hầu trong phủ cũng còn không nghe nàng, chứ đừng nói chi là Hầu gia, Vương Phi đừng hi vọng đi."

Nguyên Chiêu Lâm chợt phát hiện, khi toàn bộ phủ đều chung một mục đích mà trù tính chính là một thế lực rất mạnh mẽ

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.