Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa trẻ

Phiên bản Dịch · 915 chữ

-Ngưu à.... Kh..ô..ng s..ao ch...ứ?

Bảo Bình từ từ lại gần Kim Ngưu. Lần này cô gây ra... ĐẠI HỌA rồi. Cô khóc thầm trong lòng. Khi đến gần Ngưu chỉ nghe thấy một vài tiếng rên rất nhỏ

-N..ó..n..g

Cô chạm tay lên người Ngưu, rồi vội rụt tay lại

-Nóng quá!!

Thiên Yết như hiểu được điều gì đó, quay sang hỏi ''mẹ'' của bọn trẻ

-Ở đây còn phòng trống nào không?

Bà vội gật đầu rồi tiếp lời:

-Ở phía cuối hành lang, có 1 căn phòng trống

Anh nhìn theo hướng tay của người phụ nữ, rồi lại hướng ánh mắt về phía Kim Ngưu. Anh chạy đến bên cô, khẽ luồn tay qua đùi, bế cô lên

-Đưa cô ấy về phòng trước đã

Anh bế cô chạy đi trước, Bảo Bình chạy theo sau. Còn Sư Tử ở lại lo liệu đám đông:

-Không có chuyện gì đâu. Mọi người về nghỉ ngơi đi

~

Kim Ngưu nằm trong vòng tay anh, áp đầu vào ngực anh. Đôi bàn tay vô thức ôm chặt người anh. Anh nhìn người con gái bé nhỏ trong lòng mình, rồi dần cảm thấy cơ thể cũng nóng dần lên khi cô cứ áp vào người anh như vậy....

Đến nơi

Anh đặt cô xuống chiếc giường trắng nằm ở giữa phòng. Cả người cô đỏ ửng lên. Bảo Bình lúc này mới lại gần cô, lôi mấy lọ thuốc đã được chế sẵn đổ lên người Ngưu. Nhưng chưa kịp thực hiện thì.....

Trước mắt Bảo Bình bây giờ là 1 em bé vô cùng dễ thương. Vẫn là mái tóc bạch kim của Kim Ngưu, vẫn là màu mắt ấy, nhưng hình dạng bây giờ của Kim Ngưu là 1 em bé.

Ngưu nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ xíu, rồi lại nhìn khắp cơ thể. Bàn tay cũng sờ khắp khuôn mặt.

Được 1 lúc thì đôi bàn tay buông thõng xuống. Xong rồi... xong thật rồi, nhìn cô đâu khác nào đứa bé 2 tuổi chứ? Chỉ được mỗi cái tính cách là vẫn chưa bị làm sao. Nếu không cái hình tượng cô gây dựng bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói mất...

-Mình sẽ giúp cậu quay trở về như trước

Câu nói của Bảo Bình làm Kim Ngưu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Thật sự, cô có nên tin hay không?

Bảo Bình đổ lên người cô 1 lọ thuốc màu xanh nhạt, và lần nữa lại có 1 tiếng nổ lớn và khói mù mịt

-Khụ... khụ....

Bảo Bình đưa tay phẩy phẩy lên phía trước. Một lúc sau thì khói đã tan dần...

-Mama..

-Cậu nói gì vậy Kim Ngưu? Là mình, Bảo Bình đây!!

-Mama...

-Có chuyện gì vậy?- Thiên Yết đứng ở ngoài, bây giờ mới bước vào

-Papa..

-Cái gì? Tôi? Papa?- Thiên Yết hỏi, tay chỉ vào người mình

Quay lưng về phía Kim Ngưu, nhìn Bảo Bình, anh hỏi:

-Thế này là thế nào?

Bảo Bình có chút run sợ, trả lời:

-Không chỉ cơ thể mà cả tính cách lẫn trí nhớ đều bị ''trẻ con hóa''.

Cánh cửa được mở ra. Sư Tử bước vào, khuôn mặt đầy mệt mỏi:

-Sao rồi? Kim Ngưu đâu?

-.......

Không ai trả lời, Sư Tử đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc này anh mới thấy sự hiện diện của 'đứa bé vô danh'.

-Này, đừng nói là....

Anh nói ngắt quãng, tay chỉ vào Kim Ngưu

-Phải, đó là Kim Ngưu- Yết tiếp lời- Là do thuốc của Bảo Bình

Sư Tử nuốt nước bọt, may mà anh tránh được lọ thuốc đó. Nếu không bây giờ anh chỉ là 1 đứa trẻ

Anh tiến lại gần Kim Ngưu bế bổng cô lên:

-Giờ làm sao đây?

-Để tôi tìm thuốc giải- Bảo Bình quay gót bỏ đi

Kim Ngưu khóc lớn:

-Oa....oa... Mama...

-Mama? Vậy ai là Papa?- Sư Tử dò hỏi

-Papa...- Kim Ngưu chỉ vào Thiên Yết

-Này cái tên kia, trong lúc tôi không ở đây, cậu đã làm gì Bảo Bình của tôi rồi? Khai ra mau- Sư Tử tức giận hỏi

-Bây giờ Kim Ngưu là trẻ con, biết gì chứ

Thiên Yết bình thản trả lời. Bế Kim Ngưu từ tay Sư Tử, rồi bỏ về nhà trọ trước. Sư Tử hậm hực theo sau.

__o0o___

-Tìm được cách nào chưa?- Yết gặng hỏi

-Hiện tại thì chưa. Nhưng bây giờ cũng muộn rồi. Mau đi ăn tối đã, tối về nghĩ tiếp. Dù sao cũng không thể để bụng đói được- Bảo Bình trả lời

----------------------

-Vậy chỗ ngủ sắp xếp như thế nào? Hay để tôi ngủ cùng với Kim Ngưu?- Bảo Bình nêu ý kiến

-Không được. Ngủ như trước- Sư Tử nói, kéo Bảo Bảo về phòng

-Oa...Mama...

Kim Ngưu nắm lấy tay Yết, chỉ về phòng Bảo Bình. Anh xoa đầu cô, rồi chỉ vào phòng mình

-Papa đưa con đi ngủ

Vào phòng

Anh đặt cô lên giường của cô rồi quay về giường mình, lôi quyển sách ra đọc

-Papa... Sợ..

Anh rời mắt khỏi quyển sách, khẽ thở dài rồi bế cô sang giường mình. Cô nhắm mắt 1 lúc rồi ngủ thiếp đi mất. Anh nhìn cô 1 lúc, chỉ thầm nghĩ:

''Ngày tiếp theo sẽ là 1 ngày mệt mỏi đây

(P/s: Ảnh trên là baby Kim Ngưu~)


Toàn thấy Ngưu hợp với Yết còn Yết thì..... hợp với sao khác ha~

Bạn đang đọc (Yết-Ngưu) Sát Thủ Biết Yêu? của MinhnhNguyn4
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.