Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2539 chữ

Chú Lưu nói xong bắt đầu đi ra khỏi cửa thì giọng nói đó lại vang lên với sự buồn bã : Chú Lưu nếu cháu có ý định vào bang và giành lại những gì người đàn ông đó cướp đi tất cả của ba cháu thì trước tiên cháu nên làm j .

Chú Lưu dừng lại và quay đầu nhìn cậu một cách kì lạ ,trong đôi mắt đó bây giờ là sự thù hận chứ không phải là một cậu bé ngây thơ đáng yêu nữa : Thiếu gia thật sự muốn sao nếu vào đó sẽ phải chụi khổ hơn nhiều hơn sẽ không được gặp lại em gái và bố của cậu , một khi đã vào đó thì coi như mình đã chết và không còn tồn tại trên thế giới này nữa cậu chụi được không .

Từ Tử Hàn nhìn ông một cách lạnh lẽo : Cháu chụi được chỉ cần cháu ra trường là có thể vào đó đúng không .

Chú Lưu gật đầu nói: Nếu bây giờ cậu muốn vào thì hơi khó nhưng không cần phải lo trong đó sẽ có người giúp đỡ cậu ,tuy tôi biết bây giờ ở đó không còn người của bố cậu nhưng tôi đã gài người vào theo dõi rồi .Vậy ý cậu đã quyết thì được rồi tôi sẽ giúp thiếu gia vào vậy .

Từ Tử Hàn cảm ơn ông rồi nói: Chú Lưu cháu muốn chú đưa em gái cháu vè ba cháu đi sang Mĩ ở sống , khi nào việc bên này quay lại quỹ đạo của nó thì chú hãy đưa mọi người về được không .

Chú Lưu : Không được đợi tôi lo xong cho cậu đã rồi tôi mới đi được

Từ Tử Hàn : Chú không phải lo, cháu đã học xong rồi chỉ cần nhận lấy bằng là xong còn việc kia đúng tuần xong chú có thể sắp xếp cháu vàođược đúng không ? Như vậy thì có thể yên tâm được rồi đúng không .

Chú Lưu : Chưa xong đâu , công ty thì sao cháu không muốn lấy lại à .

Từ Tử Hàn : Cháu muốn chứ nhưng bây giờ không phải lúc , cháu muốn chú sang sớm thay cháu tiếp quản công ty mà cháu giấu bố. Ở đó cháu sẽ kêu người ra đón chú ,công ty đó chuyên về đồ trang sức cho những nghệ sĩ rất nổi tiếng nhưng không biết ai làm chủ tịch chỉ có người quen cháu mới ra mặt còn phía công chúng thì không hề vì cháu vốn không muốn ba cháu biết nên mới giấu lúc đó chú có thể chắm sóc bố cháu và em cháu sẽ được an toàn hơn cháu cầu xin chú đấy.

Chú Lưu nước mắt chảy ra nhìn cậu ông coi cậu như đứa cháu ruột của mình , được mình một tay nuôi nấng từ nhỏ : Được rồi .

Từ Tử Hàn cười với ông rồi ôm ông vào lòng để hít lấy chút hạnh phúc cuỗi cùng : Cháu cảm ơn chú .

Chú Lưu gật đầu rồi đi ra khỏi cửa trong căn phòng đó chỉ còn mình cậu với sự buồn bã , uất ức , căm thù khi không thể làm được j trong lúc gia đình mình gặp khó khăn như thế này, nếu cậu từ nhỏ đã nghe bố mình học võ , tập bắn súng thì sẽ không như vậy rồi . Cậu bước ra ngoài đứng ở một góc trong phòng khách nhìn cô em gái bé bỏng của mình đang chơi đùa vui vẻ cùng chú chó Lucky của mình . Lúc đó cô quay ra nhìn thấy anh trai xinh đẹp của mình rồi nở một nụ cười thật xinh rồi nói: Anh ơi , ra đây chơi cùng em với Lucky đi .

Từ Tử Hàn nhìn cô bước đến gần xoa đầu Thiên Nhi : Công chúa chơi vui không

Thiên Nhi lại cười : Có ạ , tuy phải ở trong nhà nhưng thế cũng không sao vì còn có anh với chú Lưu chơi cùng em nên cũng vui lắm .

Từ Tử Hàn không bảo j chỉ gật đầu với cô ,để mình cô ngồi chơi một mình cả buổi nhưng bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến cái tên Vệ Khanh thôi làm như thế nào để tiếp cận được người đó, . Ngồi đó cả buổi thì chú Lưu về trên tay cầm bọc đồ ăn nóng hổi bên cạnh còn một phong thư đưa cho cậu bảo mở ra xem .Cậu nhận lấy rồi mở ra :Đây là thông tin về gia đình của Vệ Khanh bên cạnh đó ông có một đứa con trai tài giỏi không chỉ không giới kinh doanh người đó tên Vệ Hàn Thiên không chỉ thế trong giới hắc đạo người này là một tay giết người như cỏ rác với tính cách lạnh lùng , ít nói nhưng được ông rất coi trọng . Cậu đọc xong thì quay xang định nói j đó nhưng thấy em gái mình cứ kêu đói xong lại thôi.

Ăn cơm xong cả ba người tụ nhau ngồi một chỗ cậu quay sang nhìn Thiên Nhi rồi nói : Công chúa anh có chuyện muốn nói với em được không .

Thiên Nhi : Dạ , anh hai nói đi

Từ Tử Hàn nhìn cô : Mấy ngày nữa em cùng chú Lưu đi sang Mĩ được không , em sẽ sống ở đấy một thời gian với chú nha .

Thiên Nhi nhìn cậu : Anh không đi cùng với em sao , còn nữa em cũng không thấy ba mấy ngày nay rồi .

Từ Tử Hàn nhìn cô biết sắp khóc nên ôm cô vào lòng nhưng khi nghĩ đến ba thì trong lòng lại nhói đau cậu không biết nên trả lời thế nào cho em gái mình hiểu nữa : Mấy ngày nay ba có việc bận khi nào anh và ba xong việc sẽ xang tìm em được không . Công chúa của anh 7 tuổi rồi mà,em phải dũng cảm lên được không tuy ở một mình nhưng có chú Lưu sẽ chăm sóc anh thay anh và ba mà .

Thiên Nhi khuôn mặt buồn bã nhìn anh : Vâng ạ , nhưng anh phải xong nhanhnha còn xang với em nữa .

Từ Tử Hàn gật đầu xong ôm cô một lần nữa : Được

Chú Lưu biết nhìn thấy hai anh em sắp phải chia tay nhau cũng cảm thấy buồn bã , nước mắt cư thế rơi xuống ông biết hai anh em nhà này từ khi còn nhỏ Từ Tử Hàn được sinh ra có tình thương của mẹ chưa được mấy năm lại sinh Thiên Nhi ra lúc đó trong phòng đẻ mẹ của cậu vì mất máu quá nhiều, nên sinh Thiên Nhi xong thì hơi thở cũng tắt cho nên Tử Hàn mới yêu thương cô bé hơn chính mạng sống của mình . Hai người nhìn thấy chú Lưu khóc cũng theo nhau khóc , ông thấy thể chỉ biết ôm tụi nó vào an ủi : Hai đứa đừng khóc nữa được không , tiểu thư nếu cô còn khóc nữ thì sẽ xấu lắm đấy , thiếu gia cậu hãy kiên trì , cô gắng lên được không .

Hai người nhìn ông , cô và cậu biết tuy chú đã ngoài 50 nhưng rất yêu thương cô và cậu như cháu của mình vậy : Bọn cháu không khóc nữa chú cũng không được nha phải vui lên nhỉ .

Từ Tử Hàn nhìn ông xong xũng gật đầu : ừ

Đúng vào tuần sau chính là ngày hôm nay cậu phải chia tay em gái mình và người chú mà mình yêu quý , Chú Lưu gõ cửa xong bước vào phòng cậu khép cửa một cách cẩn thận nói : Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong rồi khi cậu đi ra khỏi cửa hãy cầm chiếc điện thoại này trong đó có số của người tên Lãnh Huyết và đây là hồ sơ của cậu . Ở đó cậu chính là em trai của Lãnh Huyết tên là Lãnh Tử Hàn , vào ở cậu phải cẩn thận nhất cử nhất động sẽ bị kéo vào ngay hoặc phạm sai lầm có thể bị tra tấn một cách khủng khiếp không cẩn thận có thể chết bất cứ lúc nào .Không chỉ vậy đây là điều tôi cần cậu chú ý nhất người mà tôi cho cậu xem ý con trai của Vệ Khanh đừng manh động hay chọc vào hắn cậu hãy từ từ trả thù sau .

Từ Tử Hàn gật đầu : Cảm ơn chú cháu nhớ rõ rồi , à đúng rồi chú hãy cầm lấy chiếc chìa khoá này lúc trước cháu hay sang đấy bàn công việc nên có mua xe và mua nhà nó nằm ở trung tâm thành phố của Mĩ , khi chú đén nơi sẽ có người ra đón chú tên là Diệp Hoan cháu đã gọi cho nó rồi chỉ cần chú đến nơi gọi vào số này nó sẽ xuất hiện .

Chú Lưu gật đầu : Thiếu gia nếu như chú không có ở đây thì hãy tự bảo vệ chăm sóc mình biết chưa , nếu như được ra ngoài ý thì cậu hãy gọi vào số này bất cứ lúc nào được không .

Từ Tử Hàn :Được ạ , chú sống phải tốt nha giữ gìn sức khoẻ nữa đợi cháu mang ba người trở về tất cả nhờ cả vào chú đấy .

Chú Lưu: Ừ , bây giờ tôi đi gọi điện cho người tới đón cậu nhưng trước đó cậu hãy đến gặp một người hẵn . Cậu hãy ra chào tạm biệt vơi tiểu thư đi .

Từ Từ Hàn gật đầu : Vâng , cậu mở cửa bước ra ngoài thì cô em gái của mình đã đứng trước cửa, trong phòng còn có chú Lưu đang gọi điện , cậu dắt cô đi ra ngoài nói : Công chúa hôm nay em sẽ đi cùng chú Lưu , còn anh ở đây làm nốt việc cho xong rồi sang với em , em phải nghe lời chú không được bướng bỉnh nghe rõ chưa .

Thiên Nhi gật đầu ôm anh hai mắt của cô đỏ hoe nhưng vẫn phải kiềm chế nước mắt không rơi xuống nhưng không thể làm được : Anh ơi anh nhớ làm nhanh nha xong sang với em nha .

Từ Tử Hàn Gật đầu : ừ

Khi mọi việc chú Lưu sắp xếp đâu vào đấy rồi thì đúng 8h sáng cậu được chú đưa đến gặp một người đó chính là ba cậu . Tại một căn phòng mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi cậu làm cho cậu không chụi nổi , cậu bước vào trong càng đến gần chiếc giường thì một người đàn ông đang nằm đó đầu quấn vải trắng bên cạnh là tiếng máy thở kêu , khi cậu nhìn thấy ba trong lòng cảm thấy đỡ được phần nào vì đã được gặp ba lần cuối cùng. Chú Lưu đi đến nói : Ông chủ bị bắn vào não nên bị tổn thương nặng nhưng nếu có thể vượt qua tỉnh dậy là một kì tích còn không tỉnh dậy thì sẽ là người thực vật suốt đời .

Từ Tử Hàn nghe xong càng thêm hận cái tên Vệ Khanh đó : Cháu biết rồi , cháu mong ba cháu có thể tỉnh lại và bác đừng nói cho Thiên Nhi biết nha , cháu không muốn nó buồn . Khi sang đó chú hãy tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho bố cháu nữa nha.

Chú Lưu không nói j chỉ cầm chiếc phong thư đưa cho cậu rồi nói : Đây là thứ trước khi bị bắn ông chủ đưa cho tôi còn nói phải do chính tay cậu mở ra .

Ra khỏi cửa thì cậu nhìn thấy chú Lưu đang đứng ở ngoài ông ngước lên nhìn cậu bảo : Thiếu gia xong rồi sao .

Từ Tử Hàn gật đầu : Vâng , hôm nay là ngày cuối cùng cháu gặp mặt tất cả mọi người rồi chú phải sống tốt đấy . Cháu biết hiện giờ người của Vệ Khanh đang cho truy tìm hai bọn cháu đúng không .

Chú Lưu gật đầu : Phải , nhưng cậu không cần lo tôi chuẩn bị xong hết rồi .Chỉ cần cậu đi ra khỏi chỗ này là ông chủ và tiểu thư đã lên máy bay rồi cậu yên tâm rồi chứ .

Từ Tử Hàn gật đầu xong cùng chú đi ra đằng sau cổng bệnh viện , cậu thấy người đàn ông đi lên chào hỏi chú Lưu một cách thân mật : Con chào chú , chú khoẻ không .

Chú Lưu : Khoẻ , nhìn cậu vẫn như thế chẳng khác gì lúc được nhận nuôi đâu chỉ cao to hơn thôi .

Lãnh Huyết cười nhìn chú : Chú cứ trêu con thôi , đây là ai ạ .

Chú Lưu nói : Đây là thiếu gia Từ con của ông chủ .

Lãnh Huyết mặt đứng hình trước khuôn mặt xinh xắn đặc biệt là đôi mắt hút hồn người : Thật ạ , chú không đùa cháu chứ

Chú Lưu : Thật , đúng rồi mọi việc chú giao ổn thoả chứ .

Lãnh Huyết không chú ý cậu nữa nói : Ổn thoả rồi ạ , chỉ cần đưa thiếu gia đi thôi còn đâu con sẽ nói chi tiết cho thiếu gia hiểu .

Chú Lưu quay sang nhìn cậu : Thiếu gia chúng ta nên tạm biệt rồi cậu phải nhớ cái tôi đưa cho cậu nhất định phải giữ thật kĩ đừng làm mất có lúc cậu sẽ cần đến .

Từ Tử Hàn : Được , chú nhớ phải an toàn nha mong sớm được gặp lại .

Chú Lưu : Vâng , ông quay sang nói với Lãnh Huyết : Này , phải nhớ bảo vệ thiếu gia tuy trên danh nghĩa là anh em nhưng vẫn nên biết điều một tí đừng suốt ngày lôi cậu ấy đi chơi cùng cậu nghe rõ chưa .

Lãnh Huyết : Rõ

Chú Lưu chào tạm biệt xong đi lên xe ra sân bay cậu nhìn thấy hai chiếc xe đi hết ngã rẽ cậu mới yên tâm quay xang nhìn Lãnh Huyết nói chúng ta lên xe nói chuyện được không .

Lãnh Huyết gật đầu lia địa : Được , thiếu gia lên xe .

Từ Từ Hàn ngồi yên vị trên xe nói : Bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi em là thiếu gia nữa gọi em bằng Tiểu Hàn đi .

Lãnh Huyết không dám nhìn thẳng vào mắt cậu chỉ biết nhìn thẳng và lái xe về căn cứ : Ừ , tiểu Hàn em có muốn biết những j cứ nói anh sẽ giải đáp cho từ lúc về đến căn cứ .

Từ Tử Hàn nhìn anh rồi nói : Em muốn biết trong đó có bao nhiêu người của ba em và hiện tại như thế nào rồi .

Bạn đang đọc Yêu Phải Con Trai Của Kẻ Giết Người sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.