Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7 .1

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Đem cô đưa lên giường, Quý Thành Hạo thay đổi một bộ quần áo đi làm, Nhâm Cấm Hồng lại bởi vì tâm tình quá mức hưng phấn cùng kích động, một mình ở trong phòng của hắn ở trên giường lớn lăn qua lộn lại rất lâu, mới ở chút bất tri bất giác chậm rãi ngủ.

Thức dậy, trong phòng một mảnh trầm ám, bất quá dưới khe cửa phòng lại có ánh sáng xuyên qua, hơn nữa mơ hồ nghe thấy ngoài cửa phòng tựa hồ vang lên thanh âm của tiếng tivi.

Hắn đã từ công ty trở lại sao? Hiện tại mấy giờ rồi?

Cô xốc chăn lên xuống giường, đi đến trước cửa đưa tay ra mở cửa phòng. Ngoài cửa sáng ngời ánh sáng lập tức liền chiếu rọi, đâm vào hai mắt cô làm cô nhịn không được nhanh chóng đóng lại, lại chậm rãi mở ra.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một biển hoa hồng, mặc kệ là trên bàn trà phòng khách, hay trên quầy bar, trên bàn ăn cạnh quầy bar, còn có trên sàn nhà không biết từ nơi nào biến ra bình hoa thủy tinh trong suốt, toàn bộ đều nhét đầy hồng mân côi kiều diễm động lòng người, nhìn ra mỗi một bó đều vượt qua một trăm đóa, nở rộ rực rỡ làm cho cả không gian đều tràn ngập mùi hương mân côi.

Ba! Một thanh âm vang lên, ngọn đèn trước mắt vụt tắt, đột nhiên biến thành một mảnh tối đen.

Ba! Một tiếng khác vang lên, ánh sáng tái hiện, nhưng đã không phải đèn huỳnh quang từng nhà quen dùng, mà là tràn ngập tình cảm cùng bầu không khí ánh sáng nhu hòa, tràn ngập ở bốn phía cô.

Đột nhiên, tiếng âm nhạc ở trong phòng mềm nhẹ vang lên.

Cô tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc bước đi lên phía trước, tìm kiếm người hẳn là tồn tại trong phòng này, lại thấy cửa đi lên trên ban công hoa viên rộng mở, mà ở giữa xếp đặt bàn ăn bên trên có ánh nến lay động, trên bàn trừ bỏ có bó hoa hồng giống ở trong phòng giống nhau, còn có một chai rượu đỏ, hai chén thủy tinh chân cao cùng hai bộ đồ ăn gốm sứ màu trắng.

“Hi.”

Phía sau truyền đến thanh âm của hắn, làm cô đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

“Thích không?” Miệng hắn khẽ nhếch lên cúi đầu hôn cô một cái.

“Thích, nhưng là em không hiểu.” Trên mặt của cô trừ bỏ kinh hỉ cùng kinh ngạc, còn có hồ nghi khó hiểu.

“Không hiểu cái gì?” Hắn hỏi.

“Hết thảy này.” Cô xem hắn nói, không hiểu hắn làm sao làm hết thảy này, hắn tuyệt không phải người lãng mạn, ít nhất cô đều cho là như vậy.

“Anh chỉ cảm thấy cầu hôn tựa hồ muốn long trọng một chút, không nên giống buổi chiều qua loa tùy tiện như vậy.” Hắn còn tỏ vẻ nghiêm túc.

“Ai nói cho anh?” Cô vẫn là cảm thấy hắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy mới đúng.

“thư kí Trần.” Hắn phiết phiết môi, có điểm không muốn thừa nhận.

“Anh cùng cô ấy nói chuyện của chúng ta?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Anh chưa nói, chính cô ta nhìn ra.” Nói đến điểm này, Quý Thành Hạo có điểm khó chịu.

“Bộ dáng của anh thoạt nhìn giống như ngu ngốc sao?” Hắn hỏi cô.

“A?” Cô bị hỏi sửng sốt.

Chương 7

Đưa cô lên giường, Quý Thành Hạo thay đổi quần áo đi làm, Nhâm Cấm Hồng lại bởi vì tâm tình quá mức hưng phấn cùng kích động, một mình ở trong phòng của hắn ở trên giường lớn lăn qua lộn lại rất lâu, mới chậm rãi ngủ.

Thức dậy, trong phòng một mảnh trầm ám, bất quá dưới khe cửa phòng lại có ánh sáng xuyên qua, hơn nữa mơ hồ nghe thấy ngoài cửa phòng tựa hồ vang lên thanh âm của tiếng tivi.

Hắn đã từ công ty trở về sao? Hiện tại mấy giờ rồi?

Cô xốc chăn xuống giường, đi đến trước cửa đưa tay ra mở cửa phòng. Ngoài cửa sáng ngời ánh sáng lập tức liền chiếu rọi, đâm vào hai mắt cô làm cô nhịn không được nhanh chóng đóng lại, lại chậm rãi mở ra.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một biển hoa hồng, mặc kệ là trên bàn trà phòng khách, hay trên quầy bar, trên bàn ăn cạnh quầy bar, còn có trên sàn nhà không biết từ nơi nào biến ra bình hoa thủy tinh trong suốt, toàn bộ đều nhét đầy hồng mân côi kiều diễm động lòng người, nhìn ra mỗi một bó đều vượt qua một trăm đóa, nở rộ rực rỡ làm cho cả không gian đều tràn ngập mùi hương mân côi.

Ba! Một thanh âm vang lên, ngọn đèn trước mắt vụt tắt, đột nhiên biến thành một mảnh tối đen.

Ba! Một tiếng khác vang lên, ánh sáng tái hiện, nhưng đã không phải đèn huỳnh quang từng nhà quen dùng, mà là tràn ngập tình cảm cùng bầu không khí ánh sáng nhu hòa, tràn ngập ở bốn phía cô.

Đột nhiên, tiếng âm nhạc ở trong phòng mềm nhẹ vang lên.

Cô tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc bước đi lên phía trước, tìm kiếm người hẳn là tồn tại trong phòng này, lại thấy cửa đi lên trên ban công hoa viên rộng mở, mà ở giữa xếp đặt bàn ăn bên trên có ánh nến lay động, trên bàn trừ bỏ có hoa hồng giống ở trong phòng giống nhau, còn có một chai rượu đỏ, hai chén thủy tinh chân cao cùng hai bộ đồ ăn gốm sứ màu trắng.

“Hi.”

Phía sau truyền đến thanh âm của hắn, làm cô đột nhiên quay đầu nhìn hắn.

“Thích không?” Miệng hắn khẽ nhếch lên cúi đầu hôn cô một cái.

“Thích, nhưng là em không hiểu.” Trên mặt của cô trừ bỏ kinh hỉ cùng kinh ngạc, còn có hồ nghi khó hiểu.

“Không hiểu cái gì?” Hắn hỏi.

“Hết thảy này.” Cô xem hắn nói, không hiểu hắn làm sao làm hết thảy này, hắn tuyệt không phải người lãng mạn, ít nhất cô đều cho là như vậy.

“Anh chỉ cảm thấy cầu hôn cần phải long trọng một chút, không nên giống buổi chiều qua loa tùy tiện như vậy.” Hắn còn tỏ vẻ nghiêm túc.

“Ai nói cho anh?” Cô vẫn là cảm thấy hắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy mới đúng.

“thư kí Trần.” Hắn phiết phiết môi, có điểm không muốn thừa nhận.

“Anh cùng cô ấy nói chuyện của chúng ta?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Anh chưa nói, chính cô ta nhìn ra.” Nói đến điểm này, Quý Thành Hạo có điểm khó chịu.

“Bộ dáng của anh thoạt nhìn giống như ngu ngốc sao?” Hắn hỏi cô.

“A?” Cô bị hỏi nên sửng sốt.

“Cô ta nói anh tâm xem giống đóa hoa, khuôn mặt cười trông giống tên đần.” Hắn hướng cô oán giận.

Nhâm Cấm Hồng lại ngây người xuống, thế này mới không nhịn được cười ra tiếng, “ thư kí Trần, cô ta thật sự nói anh như vậy?”

Hắn khó chịu hừ một tiếng, sau đó mới đưa cô đi về phía ban công ngoài trời, vừa đi vừa nói với cô: “Cô ta nói anh rơi vào lưới tình nên ngu ngốc, vì đền đáp đại hồng bao của anh năm đó, cô ta nguyện ý làm quân sư giúp anh cưới bà xã. Anh nói không cần, em đã đáp ứng lời cầu hôn của anh. Cô ta kinh ngạc hỏi khi nào, anh liền đem chuyện buổi chiều nói cho cô ta, kết quả bị cô ta hung hăng trào phúng một chút, nói cái gì ngày ly hôn sắp tới, may mắn lúc trước không cùng anh kết giao đi xuống cái gì, làm người ta nghe xong mà tức điên lên!”

“Cho nên tất cả là cô ta dạy anh làm?”

“Phải nói là anh dùng tiền mua, bởi vì cô ta nói sẽ không đáp lễ, thật là có đê tiện.” Quý Thành Hạo nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm tình của 2 người hình như tốt lắm.” Nhâm Cấm Hồng nhìn hắn một cái, giọng điệu có chút lãnh đạm, cô có điểm không phải tư vị.

“Đúng nha, nửa năm trước ba mẹ anh đã thu cô ta làm con gái nuôi rồi.”

“A?” Cô không ngăn chặn được ngẩn ra.

“Anh không nói cho em sao?” Hắn nhíu mày nói.

“Không có.” Cô nghiêm túc trả lời.

“Cho nên em hiện tại không cần phải ghen tị.” Hắn mỉm cười.

Nhâm Cấm Hồng sửng sốt, hai má không khỏi phiếm hồng nói: “Em mới không có ghen!”

Bạn đang đọc Yêu Phải Nha Đầu Hai Mặt của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.