Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu trí

Phiên bản Dịch · 1391 chữ

“Phải nha, con xem, ta vui quá đến nỗi quên mất thời gian.” Bà Vi vội vàng xin lỗi.

“Con chào bác trai, bác gái, hôm khác con lại đến thăm hai người.” Mã Tiểu Dung cũng đứng dậy nói.

“Được, hôm nào con lại cùng Thừa An về nhé.” Bà Vi nắm lấy tay cô, lưu luyến không rời tiễn bọn họ ra cửa, lái xe rời đi.

“Được rồi, chúng nó đi rồi, bà có thể vào nhà được chưa, xem ra bà rất hài lòng về con bé.” Ông Vi gọi bà.

“Ông không hài lòng sao? Tôi thấy con bé rất tốt, tính tình cũng được, lại là nhà thiết kế trang sức, đúng là cô gái tốt, xứng với Thừa An của chúng ta.” Bà Vi liếc ông một cái.

“Bà đừng quên cha mẹ còn bé đều mất hết, nói không chừng là khắc cha khắc mẹ, sau này có thể sẽ khắc cả chồng.” Ông Vi lạnh lùng nói.

“Chuyện này…” Bà Vi hơi chần chừ, “Chúng ta sẽ tìm người tính cho bọn trẻ.”

“Tính cũng vô dụng, cũng không muốn tính, tôi vẫn hi vọng Thừa An sẽ cưới ái nữ của ông chủ tập đoàn xây dựng.” Ông Vi nói, ông là vì sự cường thịnh của tập đoàn gia tộc.

“Ông chỉ biết bảo con nó cưới con gái ông chủ, nhưng ông có biết ý muốn của con trai là gì không? Ông đã có nhiều tiền lắm rồi, còn muốn nhiều thêm nữa để làm gì? Hiện giờ tôi chỉ cần con nó được vui vẻ, huống chi ông đã ép nó bỏ nhà ra đi mấy năm, giờ còn muốn ép nó đi nữa sao? Tiểu Dung rất tốt, tôi mặc kệ, chỉ cần con nó thích, tôi nhất định sẽ đồng ý, tôi chỉ muốn có cháu ẵm bồng.” Bà Vi tức giận, chỉ cần con trai muốn cưới, bất kể là ai, bà đều tán thành.

“Đàn bà nông cạn.” Ông Vi liếc bà một cái, cầm lấy điện thoại bấm số: “Hoàng Chấn Vũ phải không? Cậu tới đây một chút, tôi….”

“Ông muốn làm gì?” Bà Vi bước qua, túm lấy điện thoại, “Ông lại muốn diễn lại trò cũ sao? Ông lại muốn điều tra con bé sao? Có cần thiết phải làm thế không? Thừa An đã không còn là thằng bé trẻ người non dạ như ngày nào, nó sẽ biết nên lựa chọn như thế nào? Chúng ta tôn trọng nó được không?” Bà rất sợ, rất sợ con trai mình lại một lần nữa rời nhà ra đi.

“Bà biết cái gì? Tôi không tôn trọng nó khi nào, tôi chỉ là điều tra, cũng không có nói là phản đối, Thừa An tuy rằng đã trưởng thành, nhưng không phải chuyện gì cũng đều suy nghĩ thấu đáo, chúng ta lớn tuổi như vậy còn không tránh khỏi sai lầm, huống chi là nó, cho nên, kẻ làm cha mẹ như chúng ta không nên vì nó mà suy nghĩ đến tương lai sao?” Ông Vi kích động phản pháo, ông không làm chuyện gì trái lương tâm để phải hổ thẹn, tất cả những gì ông làm đều là vì con trai của mình.

“Tôi…” Bà Vi bị ông phản kích nói không nên lời, không thể phủ nhận ông nói rất đúng, chẳng may con bé là người có âm mưu có tâm kế thì sao? “Tùy ông đi, tôi không quan tâm.” Bà phất tay đi lên lầu, cùng lắm sau này nếu con trai bỏ đi, bà sẽ đi theo nó.

Ông Vi lắc đầu, bà cho là mình vẫn như trước kia là người không biết suy nghĩ, khư khư cố chấp sao? Bây giờ muốn đối phó với con trai thì cần phải đấu trí.

Tiếp tục gọi điện thoại, căn dặn người ở đầu dây bên kia….

“Vi Thừa An, em thấy cha mẹ của anh cũng tốt lắm, không giống như anh đã từng nói họ là người ngang ngược cố tình gây sự.” Mã Tiểu Dung ngồi trên xe hỏi.

“Là do trải qua mấy năm gần đây, bọn họ hối hận, sợ chọc giận anh, không nói đến em, chỉ cần anh mang bất kỳ cô gái nào trở về, bọn họ đều đồng ý.” Vi Thừa An phản bác, mẹ có lẽ là thật lòng, nhưng cha thì nhất định là đang đấu trí với mình.

“Vậy sao? Em cảm thấy họ rất chân thành, hơn hết, anh cũng phải hiểu lòng cha mẹ, nên sớm tìm cô gái nào đó để kết hôn.” Mã Tiểu Dung nói, người làm cha mẹ ai cũng vì con cái của mình mà suy nghĩ.

“Nếu như thật sự yêu thích người nào đó anh cũng sẽ không chút do dự mà kết hôn.” Anh cũng không bài xích kết hôn.”

“Ừ.” Mã Tiểu Dung thản nhiên ừ một tiếng, cô cũng muốn kết hôn.

Vài ngày sau.

Ông Vi nhìn xấp tư liệu đưa đến tay, sắc mặt ngày lúc càng đen, con bé thế mà lại làm tiếp viên ở quán bar, con dâu của mình, tuyệt đối không thể là người như thế, không biết Thừa An có biết chuyện này hay không?

Nhưng nếu ông kiên quyết phản đối, thì Thừa An nhất định sẽ khư khư cố chấp làm theo ý mình, ông cần phải có biện pháp lập tức vạch trần bộ mặt của Tiểu Dung, chuyện vừa không liên quan đến mình vừa không đắc tội con trai.

Rất nhanh sau đó biện pháp đã được vạch ra trong đầu ông, tốt rồi, cứ làm như thế, đến lúc đó, không cần mình mở miệng, tự Thừa An cũng tránh xa con bé đó.

“Uống trà đi.” Bà Vi bưng ly trà bước đến.

“Bà tới đúng lúc lắm, bà xem cái này đi.” Ông Vi đưa xấp tư liệu đã điều tra cho bà.

Bà Vi đọc từng tờ từng tờ, con bé khi còn nhỏ trải qua nhiều cực khổ cay đắng, khiến cho người khác đau lòng, nhưng, đọc đến cuối cùng, sắc mặt bà cũng thay đổi, không thể tin được, nhìn ông hỏi: “Chuyện này có thật không?”

“Đương nhiên là thật, bà không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy một đứa con gái trong sáng thế nhưng lại làm tiếp viên ở quán bar phải không? Bây giờ thế nào? Còn muốn con bé đó làm con dâu của bà nữa sao?” Ông Vi hỏi.

“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Bà Vi vẫn còn không thể tin, đột nhiên nghĩ đến: “Ông nói thử xem, không phải do chúng ta ép hôn nên con nó mới tùy tiện kiếm đại một đứa con gái nào đó đến để lừa gạt chúng ta?”

Ông Vi cau mày, suy nghĩ khôn khéo, “Cũng có thể, tuy nhiên, cho dù có là thật cũng không thành vấn đề, tôi đã nghĩ ra cách.”

“Ông có cách? Dù là cách gì cũng không được làm con trai bị tổn thương.” Bà Vi yêu cầu, con trai đã phải tìm đến tiếp viên quán bar, bọn họ còn muốn bức bách nữa sao?

“Yên tâm, bà cho là tôi còn gia trưởng như vậy sao? Bây giờ con trai còn để tôi gia trưởng sao? Chúng ta bây giờ cần phải dùng trí.” Ông Vi vô cùng chắc chắn nói.

“Dùng trí? Ông muốn làm gì?” Bà Vi khó hiểu nhìn ông.

“Lại đây, chúng ta làm như vầy…như vầy…” Ông Vi thì thầm bên tai bà.

Bà Vi nghe xong, lo lắng hỏi: “Làm vậy liệu có ổn không? Có làm tổn thương đến lòng tự tôn của con nó không?

“Chỉ có một người, làm gì đến mức tổn thương tự tôn, chỉ là, nếu không làm như vậy, bà còn có cách nào tốt hơn sao?” Ông Vi hỏi.

Bà suy nghĩ một lúc, mới không thể không đồng ý nói: “Được rồi, tất cả nghe theo lời ông.” Cho dù là thích, bà cũng không muốn cưới một cô gái đã từng làm tiếp viên quán bar về làm con dâu, như thế chẳng phải dọa người lắm sao?

Bạn đang đọc Yêu Thêm Lần Nữa - Ngạn Thiến của Ngạn Thiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.