Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị Em Nhận Nhau, Trong Biệt Thự Play

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Trong một hẻm nhỏ, có một đám con trai đang vây quanh một nữ tử, một tiểu thí hài 7 tuổi chạy tới la lên:

"Này các ngươi định làm gì, ta đã báo cảnh sát rồi đấy ."

Nghe thấy thế, bọn con trai mới không cam lòng quay người rời đi.

"Tỷ tỷ ngươi không sao chứ. "

"Ừm ta không sao."

Nữ tử nói, tiểu thí hài lại hỏi:

"Tỷ tỷ tên gì ?"

"Ta tên Kid."

Từ đó hai người liền quen biết và sống nương tựa lẫn nhau, một ngày nữ tử đó nói:

"Tiểu hỏa tử sau này em lớn lên chị sẽ gả cho em làm vợ được không ?"

Tiểu thí hài liền đáp:

"Được ạ."

Nhưng cũng không lâu sau, nữ tử liền được cha mẹ tìm được, nữ tử cũng rất vui, muốn mang cùng tiểu thí hài cùng đi, nhưng cha mẹ cô không đồng ý, cô liền sống chết cũng không muốn xa tiểu thí hài liền bị người của cha mẹ cô cưỡng ép mang đi, từ đó hai người không còn gặp lại nhau nữa.

Hai người ôm nhau khóc hồi lâu, lúc này Phương Hằng mới chú ý tới, hồi nảy do kích động quá, ôm Ngô Quốc An vào ngực mình, nhìn lại liền thấy hắn đang còn bên trong khe rãnh của mình, hồi nhỏ thì đã thôi, bây giờ Tiểu hỏa tử đã trưởng thành.

Phương Hằng liền vội đẩy Ngô Quốc An ra đỏ mặt nói:

"Tiểu hỏa tử mấy năm qua em qua như thế nào."

Ngô Quốc An liền đem kinh lịch của mình nói cho Phương Hằng, Phương Hằng càng nghe càng chảy nước mắt, nàng không nhịn được lại ôm hắn vào lòng.

Ngô Quốc An hưởng thụ rất, hắn cũng biết sao khi nàng theo cha mẹ qua mỹ, liền bị cừu nhân tìm tới cửa, giết sạch cả nhà. Lúc đó Phương Hằng thương tâm quá độ chui vào tủ quần áo khóc tới hôn mê nên tránh thoát một kiếp.

Nàng liền thừa kế cả gia tài của họ, bọn cừu nhân chỉ vì người mà đến nên tiền tài không có bị động vào, nàng liền hợp pháp kế thừa.

Nhờ vào đó, nàng không ngừng phát triển thế lực của mình, điều động nhân lực tìm Ngô Quốc An nhưng không nghe thấy có ai tên tiểu hỏa tử.

Cái tên Ngô Quốc An này là do một người phụ nữ 40 tuổi thu nuôi hắn và đặt cho hắn, nàng tên là Ngô Thải Nhi, đang là một nhân viên ở một công ty chi nhánh của Phương Hằng.

Phương Hằng lúc này lấy điện thoại ra gọi một cái.

Ngô Thải Nhi lúc này đang bị cấp trên chửi lấy, đột nhiên một đám người ập vào, lôi tên cấp trên đó đi, Ngô Thải Nhi có chút choáng váng, liền mơ mơ hồ hồ được nâng lên làm tổng giám đốc.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, ai lại có năng lực lớn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Ngô Quốc An của nàng có thể vì nàng làm điều đó, Ngô Thải Nhi không ngừng não bổ lấy.

Lúc này hai người đã đổi vị trí, tâm sự một lát sau, Phương Hằng liền ngủ thiếp đi, hắn liền cứ vậy ôm nàng nằm trên ghế sa lông, cái mùi hương đấy cơ hồ đã làm hắn xém tý mất lý trí, sách thương đánh trận.

Ngô Quốc An liền dùng trị liệu thuật cho Phương Hằng, nàng rên khẽ một tiếng, hắn cứ vậy mà lặng lặng nhìn nàng rồi cũng ngủ luôn.

10 giờ Ngô Quốc An liền mở mắt ra, thấy Phương Hằng vẫn còn nằm trong ngực mình, Ngô Quốc An định đứng dậy nhưng vì hắn nằm trong, tay còn bị Phương Hằng làm rối, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể nằm ôm mỹ nhân một hồi.

Phương Hằng thật ra đã thức dậy từ lâu, nhưng nàng lại chậm chạp không mở mắt chỉ muốn nằm trong ngực hắn, nàng chợt cảm giác có thứ gì đó chui vào giữa đùi mình, nàng không ngốc liền biết là cái gì. Nàng cũng cảm động Ngô Quốc An không làm gì khi mình lúc ngủ và cũng có chút tức giận, bộ ta không đủ xinh đẹp hay sao mà Ngô Quốc An lại không có ý tứ động.

Con gái là vậy, khi động vào họ thì nói là biến thái, sắc quỷ. Khi mà không động á thì không vui, tức giận, đồ không có mắt. Con gái thật phức tạp.

Phương Hằng cũng có chút lo lắng, nàng nghe nói, nếu con trai nghẹn quá lâu thì sẽ sinh ra bệnh tới, như quyết định việc gì đồng dạng, tay nàng liền mò tới thứ chạm vào đùi mình.

Ngô Quốc An chợt run một cái, tiểu huynh đệ mình bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, hắn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tự nhủ, con gái 30 là như sói là có thật.

Ngô Quốc An liền cắn vào vành tai của Phương Hằng, Phương Hằng bị tập kích liền hoảng đến một nhóm, lắp bắp nói:

"Tiểu hỏa tử ngươi tỉnh, chị đi chuẩn bị làm đồ ăn ."

Nàng liền muốn đứng dậy thoát đi, nhưng trên đời làm gì có chuyện dễ như thế, Ngô Quốc An liền ôm chặt nàng nói:

"Không cần, chị là món điểm tâm ngon nhất rồi, không cần làm thêm gì đâu."

Phương Hằng mặt đỏ tía tai, liền biết là tránh không thoát, bao nhiêu năm nhớ nhung vào lúc này cũng bạo phát, nàng cũng mạnh dạn đối mặt với hắn.

Ngô Quốc An cũng bị hành động càng thêm lớn mật của Phương Hằng làm cho nhảy một cái, hắn cũng không chịu yếu thế, tay cũng bắt đầu hành động lên, trên ghế sa lông, tới phòng bếp ra tới ban công cửa sổ, mỗi nơi đều diễn tấu ra một khúc nhạc, khúc nhạc lại rất cao.

Nơi đây tỉnh lượt rất rất nhiều chữ.

Sáng hôm sau 8 giờ, điện thoại của hắn vang lên,Ngô Quốc An mơ màng mở mắt cầm điện thoại lên nói:

"Alo."

Đầu dây bên kia hình như có chút lo lắng hỏi:

"Quốc An cậu đi đâu sao không lên lớp, gặp chuyện gì à ?"

"Không có chi, chỉ là chuyện nhỏ, cậu giúp mình xin nghĩ thêm một ngày lo chuyện gia đình."

"Được, có gì giúp thì cứ lên tiếng nha ."

Ngọc Hiếu liền để điện thoại xuống, Vương Khải không nhịn được hỏi:

"Thế nào."

"Được rồi, vào tiết học rồi đi vào thôi.

"Này, còn chưa trả lời ta mà ."

Phương Hằng cũng bị đánh thức, nàng yêu kiều kêu một tiếng, Ngô Quốc An liền nhịn không được mổ hai ngụm, Phương Hằng oán trách nói:

"Ừm, sắc quỷ, tối hôm qua không đủ sao, sáng sớm lại sắc tâm nổi lên."

Nói, tay còn cầm tiểu huynh đệ của hắn bốp cái, Ngô Quốc An hít một cái, hắn không ngờ Phương Hằng lại chơi ác như thế, thấy hăn thật bị đau, nàng liền lỏng tay ra, đau lòng vút vút nói:

"Thật xin lỗi ."

"Nói xin lỗi không có thành ý gì hết ."

Ngô Quốc An liền trả giá, được nước lấn tới:

"Vậy phải làm sao ."

Phương Hằng quấn quyết nói:

"Vậy phải làm sao ?"

Ngô Quốc An liền ra hiệu, Phương Hằng liền khẽ gật gật đầu, chui vào trong chăn.

Người ta nói, sáng sớm ăn kem ly không tốt nhưng Phương Hằng lại ăn say sưa ngon lành, trong vòng ngủ xuân quang lại chợt hiện.

Nơi đây tỉnh lượt 2000 chữ.

2 tiếng sau, Phương Hằng liền bưng một tô mỳ ôn nhu nói:

"Này ăn đi."

Ngô Quốc An liền bắt tay vào ăn, ăn mà cũng không yên, tay hắn không ngừng tác quái, Phương Hằng chỉ mặc có cái tạp dề thoát ẩn thoát hiện, làm người ta khí nóng không thôi.

Lúc nãy hắn cũng đã rút thưởng, lần này lại thêm một viên tẩy tủy đan, không chút do dự liền đưa cho Phương Hằng. Sau khi phục dụng tẩy tủy đan Phương Hằng có long trời lở đất biến hóa da thịt trở nên bóng loáng, các đường nét càng phát ra rõ ràng, cô gái nào chả thích được trở nên ngày càng xinh đẹp vì thế Phương Hằng lúc sáng nhiệt tình 10 phần, tí nữa làm hắn không trụ được vững.

Ăn xong, nàng cũng phải tới công ty giải quyết sự việc, hắn cũng phải về lên lớp.

Phương Hằng còn đưa cho hắn chiếc xe Lamborghini, hắn cũng không cự tuyệt, nói đùa, bị bảo dưỡng không tốt sao, người ta muốn còn không được đây này. Hắn mặc dù lái xe không rành nhưng chạy bình thường vẫn được, trong lòng thầm nói:

"Hệ thống thương lượng thế nào, cho ta vay trước thần cấp kỹ thuật lái, khi nào quay trung trả lại thế nào ."

Ps\\ Cảm ơn NinIQ đã đề cử Chương này tặng cho bạn

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh: Thần Kỳ Thế Giới sáng tác bởi Quocan4655
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quocan4655
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.