Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu trả lời của Catherine

Tiểu thuyết gốc · 2656 chữ

Loại pháp thuật mà Catherine sử dụng để tiêu diệt bầy sói có tác dụng phụ, khiến cho nó dù muốn cũng không thể rời khỏi đây.

Nửa đêm, Malfoy đợi ba mẹ ngủ say, cầm theo hộp cơm lén la lén lút đi đâu đó.

Ở tầng trên cùng của dinh thự có hai căn phòng nằm liền kề nhau, dùng để lưu trữ sách cổ và những bản ghi chép có giá trị được sưu tầm qua nhiều thế hệ.

Trên khoảng tường giữa hai căn phòng treo bức chân dung một người đàn ông sang trọng đang ngồi đọc sách, sau lưng ông ta là giá sách cao ngất ngưỡng. Hai chân ông ta bắt chéo, sách đặt ở trên đùi, tay phải của ông ta giữ sách, tay trái chậm rãi lật giở từng trang.

Không một thành viên nào thuộc gia tộc Malfoy biết ai đã treo bức tranh ấy, cũng không rõ danh tính của nhân vật trong tranh. Họ không thể gỡ bức tranh xuống được nên đành để vậy cho tới tận bây giờ.

Malfoy rón rén đi đến đứng đối diện bức tranh, cảnh giác nhìn quanh, sau đó rút từ túi áo chùng ra một vật trông giống như chiếc chìa khoá bằng vàng.

Người đàn ông quý tộc ở trong tranh ngẩng đầu lên nhìn nó, miệng khẽ mỉm cười, bàn tay trái giơ lên cao.

Malfoy chạm chiếc chìa khoá vào bức tranh, đúng ngay vị trí bàn tay của người đàn ông, tức thì có chuyện lạ xảy ra.

Chìa khoá biến mất, mà thiếu niên cũng không còn ở đó nữa.

Người đàn ông trong tranh tiếp tục đọc sách, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy quyển sách ông ta đọc đã thay đổi.

Malfoy bước vào phòng, rón rén đi tới bàn trà, đặt thư và hộp đựng thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước xuống rồi nhẹ nhàng rời đi.

Vừa ra tới cửa Malfoy lại đổi ý. Ngày mai nó có việc quan trọng phải làm. Nếu không thể trở về, nó muốn đây là lần cuối cùng được nhìn thấy người mình thích.

Dưới ánh sáng mờ ảo phát ra từ những viên dạ minh châu khảm trên trần và tường, Malfoy thấy thiếu nữ đang nằm cuộn tròn trên giường, cả người run lên cầm cập, chăn thì bị vứt xuống đất.

Malfoy lắc đầu, không ngờ con nhỏ này lại có nết ngủ xấu như vậy. Nó tiến lên một bước, nhặt chăn đắp lên người thiếu nữ.

Ai dè được một lúc cái chăn lại bị con nhỏ đạp ra, đã vậy con nhỏ ấy còn nói mớ:

- Ai chơi gì kỳ vậy. Nóng quá.

Nhìn thiếu nữ nằm co ro, cả người run lên vì lạnh nhưng lại không chịu đắp chăn cho đàng hoàng, Malfoy bực mình gần chết.

Nó kéo chăn lên đắp qua người thiếu nữ, trong lòng thầm hy vọng con nhỏ đừng đá chăn ra nữa. Nếu không, chắc nó phải ở đây cả đêm mất.

Malfoy đâu có biết, người trước mặt nó đang chịu sự dày vò vì đã sử dụng câu thần chú không nên sử dụng. Đó là cái giá phải trả khi mượn tới sức mạnh của pháp thuật hắc ám.

Catherine đã lường trước điều này. Nó nốc cạn lọ độc dược an thần với hy vọng giấc ngủ sâu sẽ giúp nó vơi bớt cảm giác khó chịu ở trong người.

Mọi chuyện vốn dĩ rất ổn, cho đến khi Catherine có cảm giác nóng lạnh đan xen, khiến nó đau nhức toàn thân.

Catherine bừng tỉnh, giật mình khi phát hiện ra có người đang đứng ở cuối giường.

Nhận ra đó là ai, Catherine giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy mới hai giờ sáng, nó cau có hỏi:

- Bạn làm gì ở đây vào giờ này?

Malfoy giật mình đánh thót khi thấy thiếu nữ bỗng dưng ngồi dậy. Bị hỏi, nó vội giải thích:

- Hôm nay tôi có việc, không đến đây được nên tôi đem đồ ăn tới cho bạn.

Vừa nói Malfoy vừa chỉ hộp đựng thức ăn để trên bàn trà, đoạn nó bổ sung:

- Chỗ đó đủ để ăn trong một tuần lễ.

Catherine nhíu mày, hỏi:

- Không ai dạy bạn không được tự ý vào phòng của con gái à?

Malfoy tỏ vẻ không vui, đáp:

- Đây là phòng của tôi. Tôi muốn vào lúc nào thì vào. Việc gì tôi phải xin phép bạn?

Thấy Malfoy không biết hối lỗi, Catherine lớn tiếng nói:

- Phòng của bạn thì sao? Khi tôi ở đây thì nó là phòng riêng của tôi. Bạn không được tự tiện bước vào. Nhỡ tôi ngủ không mặc đồ thì bạn tính sao? Mời bạn đi giùm, đừng để tôi phải dùng vũ lực với bạn.

Malfoy không nghĩ nhiều, vênh mặt đáp trả:

- Bởi vì đó là bạn nên tôi mới vào. Phòng của đứa khác có cho vàng tôi cũng không thèm vào đâu.

Với Malfoy, nó và nữ sinh này chính là một cặp, dù con nhỏ không chịu thừa nhận. Nó không có ý đồ xấu, vào phòng cũng chỉ muốn nhìn người mình thích lâu thêm một chút. Con nhỏ sợ cái gì?

Catherine không hiểu những suy nghĩ ở trong lòng Malfoy. Với nó, việc này chẳng khác gì hành vi quấy rối. Có trời mới biết lúc tỉnh dậy thấy bóng người đứng lù lù nó đã sợ đến mức nào, tim cũng muốn thòng luôn ra ngoài.

Catherine càng nghĩ càng giận, nó cầm gối ném về phía Malfoy, gằn giọng:

- Cút! Biến nhanh giùm, trước khi tôi mất kiên nhẫn với bạn.

Malfoy không biết nó đã sai ở đâu. Mới mấy ngày trước con nhỏ còn đáp lại nó, vậy mà giờ đây quay ngoắt 180 độ, xua đuổi, hắt hủi nó.

Malfoy có thể làm mọi thứ vì người mình thích, chỉ mong đối phương trân trọng tình cảm của nó.

Thế nhưng Malfoy đâu có biết, một khi đối phương đã không thích, mọi sự hy sinh đều trở nên vô nghĩa. Còn nếu đối phương thích nó, vậy thì nó chẳng cần làm gì hết cũng có được tình cảm của họ.

Bởi vì không hiểu, Malfoy càng nghĩ càng không cam tâm. Nó chưa từng phải nhẫn nhịn ai nhiều đến vậy, nó không muốn phải nhịn nữa.

Nghĩ là làm, Malfoy chậm rãi bước đến chỗ thiếu nữ đang ngồi, ánh mắt trở nên quyết đoán. Nó từ tốn nói:

- Bạn đã nói như vậy thì tôi càng muốn biết bạn định làm gì tôi.

Ba thước là khoảng cách an toàn. Malfoy càng đến gần Catherine càng cảm thấy không ổn.

Một giọng nói tà ác vang lên bên trong đầu Catherine: “Đói quá. Muốn được ăn. Quá đói. Phải ăn.”

Đầu óc Catherine trở nên mơ màng, một bên con ngươi dần chuyển sang màu đỏ.

Malfoy không để ý đến sự thay đổi của thiếu nữ, hay nói cách khác là nó không thể thấy vì lúc này những viên dạ minh châu như bị rút cạn ánh sáng, khiến cho căn phòng chìm vào bóng tối hư ảo.

Khi ấy Malfoy chỉ còn cách gương mặt của Catherine vài phân. Thấy con nhỏ không phản ứng, nó cho rằng con nhỏ ngầm đồng ý, trong lòng thầm nghĩ: “Con nhỏ này chỉ giỏi mạnh miệng, thích mình muốn chết mà cứ giả bộ hoài.”

Bàn tay Malfoy choàng ra sau cổ Catherine, len lỏi qua những sợi tóc suôn mượt. Nó vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp nhẵn mịn, sau đó khẽ nâng gáy thiếu nữ, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi mềm mại một cái hôn thăm dò. Thấy đối phương không đẩy mình ra, Malfoy càng thêm tự tin. Nó nhắm mắt lại, chậm rãi khám phá từng ngóc ngách trên cơ thể xinh đẹp của người trong lòng, bắt đầu từ đôi môi quyến rũ kia.

Malfoy không hề hay biết rằng lúc này đây có vô số sợi chỉ đỏ đang cắm thẳng vào người nó, dần hút đi sinh mệnh của nó.

Catherine không thể chống cự lại sức hấp dẫn mê người này. Chưa bao giờ nó được ăn thứ gì ngon đến như vậy. Nó cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, càng ăn càng vui, càng ăn càng khoẻ.

Bỗng Catherine cảm thấy có điều gì đó không đúng. Rõ ràng là nó đang nói chuyện với Malfoy, tại sao giờ nó lại ăn? Nó đang ăn cái gì? Đĩa đâu? Thức ăn đâu? Malfoy đâu rồi? Sao không cùng ăn với nó?

Đang suy nghĩ mông lung thì có một bóng người hiện ra trước mặt Catherine, chính là người phụ nữ kỳ lạ mặc áo giáp sắt mà nó đã từng mơ. Trong lúc nó không kịp phản ứng, cô ta chẳng nói chẳng rằng rút kiếm ra đâm vào tim nó một nhát thật sâu, khiến nó ngã quỵ.

Catherine giật mình mở mắt, lồng ngực đau nhói, thở không ra hơi. Catherine không hề biết rằng giây phút nó mở mắt, những sợi chỉ đỏ cũng biến mất, mà ở trên tường, những viên dạ minh châu cũng lấy lại ánh sáng vốn có của chúng.

Bỗng Catherine nhận ra có điều gì đó không đúng, thế nhưng đã quá trễ.

Lớp áo cuối cùng vừa được trút bỏ, Malfoy sững sờ nhìn tấm lưng trần chằng chịt sẹo của thiếu nữ, miệng há hốc không nói nên lời.

Catherine bình tĩnh cầm áo lên mặc lại, sau đó xoay người ra sau cho Malfoy một cái tát như trời giáng, lạnh lùng nói:

- Đi ra ngoài!

Malfoy không tức giận vì bị tát, nó không làm gì, chỉ ngồi im nhìn người trước mặt. Trong lúc thiếu nữ với tay lấy áo, nó đã thấy vết sẹo hình rễ cây trên cánh tay phải của con nhỏ.

Ra là vậy. Cái sẹo của nó không biến mất, mà chỉ chuyển sang cơ thể của người khác.

Bỗng nhiên Malfoy cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó ngất đi.

Catherine không ngờ nó chỉ tát một cái mà lại có thể khiến Malfoy bất tỉnh nhân sự. Đáng đời lắm!

Chuyện lúc nãy Catherine cảm thấy rất mơ hồ, những gì nó có thể nhớ được chính là nó đã đuổi Malfoy ra khỏi phòng. Sau đó thì sao? Tại sao nó lại không có chút ký ức nào? Nó và Malfoy đã làm những gì rồi?

Đột nhiên Catherine phát giác ra nó không còn bị những cơn nóng lạnh bất thường giày vò nữa. Cả người nó tràn đầy sức sống, thậm chí nó còn cảm nhận được bản thân đã mạnh hơn trước.

Chuyện này khiến Catherine lấy làm lạ. Nó nhớ lại lần thoát chết ở trong rừng mấy hôm trước, nó cứ ngỡ sẽ phải bất tỉnh rất lâu, không ngờ lại khoẻ lên nhanh chóng. Cả hai lần nó đều ở bên cạnh Malfoy.

Mặt mày Catherine tối sầm lại. Nó vội cúi xuống kiểm tra Malfoy. Hơi thở yếu ớt, thân nhiệt hạ thấp, cộng với việc không cảm nhận được năng lượng pháp thuật dao động bên trong cơ thể của thiếu niên càng thêm khẳng định suy đoán của nó là đúng.

Đừng chết!

May sao Malfoy không bất tỉnh lâu.

Vừa thấy Malfoy tỉnh dậy Catherine lập tức chạy ra xa, quát lớn:

- Đi đi. Từ rày về sau tránh xa tôi ra.

Malfoy chống tay ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, dẫu vậy nó vẫn cố gắng đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ thiếu nữ, vừa đi vừa nói:

- Bạn hãy trả lời một cách thật lòng, bạn có thích tôi không?

- Không! - Catherine dứt khoát đáp.

Malfoy hỏi dồn dập:

- Vậy thì tại sao lại hôn tôi? Tại sao lại cho phép tôi chạm vào bạn? Tại sao cái sẹo vốn dĩ trên tay tôi lại nằm ở trên tay bạn?

Catherine phớt lờ những câu hỏi ấy, giả ngu đáp:

- Vớ vẩn. Sẹo của tôi thì liên quan gì tới bạn?

Malfoy rất mệt mỏi, không muốn đôi co. Nó tới gần thì thiếu nữ lại chạy ra xa khỏi nó. Malfoy tức mình, sau đó ngã lăn ra đất bất tỉnh lần hai.

Catherine rất sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa. Nó không dám lại gần Malfoy nên dùng pháp thuật di chuyển thiếu niên lên giường.

Chưa kịp thở phào thì Catherine lại nghe thấy tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Malfoy. Nó sợ xảy ra chuyện nên vội lại gần kiểm tra.

Trong lúc Catherine mất cảnh giác, Malfoy bất thình lình mở mắt, không nói không rằng ôm ghì lấy nó, siết chặt nó trong vòng tay cứng rắn của mình.

- Đừng đối xử với tôi như vậy. Nếu không thích tôi thì đừng cho tôi hy vọng.

Catherine giãy giụa muốn thoát ra. Nó sợ mình sẽ làm hại Malfoy trong vô thức. Nhưng nó càng vùng vẫy thiếu niên càng ôm nó chặt hơn. Cơ thể nó nhũn ra như cọng bún, cuối cùng mất khả năng phản kháng, chỉ có thể nằm im mặc Malfoy muốn làm gì thì làm.

Thật ra Catherine rất thích được Malfoy ôm như vầy, vì mùi hương trên người thiếu niên cho nó cảm giác thư thái dễ chịu không gì sánh bằng. Chỉ có điều…

- Ở bên cạnh tôi bạn sẽ chết lúc nào không hay.

Malfoy im lặng. Catherine tiếp tục nói:

- Có phải sau khi ở bên cạnh tôi bạn sẽ rất mệt, cả người không có sức sống? Thậm chí muốn thực hiện bùa chú cũng không làm được? Là do tôi đó. Tôi rút đi năng lượng pháp thuật của bạn để chữa trị cho bản thân. Vậy nên nếu không muốn chết thì tránh xa tôi ra.

Malfoy vẫn im lặng. Catherine có thể cảm nhận được cánh tay của thiếu niên càng ôm nó chặt hơn. Đột nhiên nó nghe Malfoy hỏi:

- Bạn làm điều đó bằng cách nào?

Catherine trả lời:

- Tôi không biết. Có lẽ là trong lúc chúng ta…

Malfoy im lặng rất lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, mãi nó mới lên tiếng:

- Bạn chỉ cần trả lời tôi một câu thôi. Bạn có thích tôi không? Hãy trả lời thật lòng.

Lần này đến lượt Catherine im lặng. Nó có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập lên rộn ràng một cách mất kiểm soát, có thể cảm nhận được sự ấm áp khi ở trong vòng tay của người đối diện, sự thư giãn ở trong tâm hồn, sự lưu luyến nếu phải rời xa mùi hương mê người trên cơ thể thiếu niên.

Nhưng Catherine không nghĩ đó là tình yêu.

Nó không nhớ, không mong, không trông chờ được gặp Malfoy. Nó cũng không cảm thấy mình sẽ buồn nếu không có Malfoy ở bên cạnh.

Sau khi gạch bỏ hết những dấu hiệu chứng tỏ bản thân đã rơi vào lưới tình, Catherine đi đến kết luận cuối cùng:

- Tôi không thích bạn.

Lại là một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng Malfoy lên tiếng trước, giọng thản nhiên:

- Được thôi. Tôi sẽ không làm phiền bạn nữa. Cách thức rời khỏi đây tôi đã viết ở trong lá thư đặt trên bàn trà. Tạm biệt.

Malfoy nói rồi buông người ở trong lòng ra, đứng dậy lẳng lặng bỏ đi.

Catherine nhìn theo bóng lưng của Malfoy cho đến khi thiếu niên biến mất sau cánh cửa gỗ, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

-----------

Nguyệt: Các bạn có ghét Catherine vì câu trả lời này không?

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.