Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giáng sinh an lành

Tiểu thuyết gốc · 6644 chữ

Draco Malfoy bị bệnh rất nặng, không rõ nguyên do, cả ngày nằm mê man trên giường.

Bữa tiệc Giáng sinh vẫn diễn ra như dự kiến, chỉ có điều vắng mặt vợ và con trai của ông Malfoy.

Đa số khách mời tới đây là vì mối quan hệ lợi ích với ông Malfoy chứ không phải vì thân tình, cho nên chuyện con trai ông ta bị bệnh thập tử nhất sinh không ảnh hưởng gì mấy tới bầu không khí của bữa tiệc.

Khi bữa tiệc kết thúc, Lucius Malfoy được diện kiến Chúa tể Hắc ám.

Vừa trông thấy ông ta, Voldemort lập tức lên tiếng hỏi thăm, giọng ân cần:

- Nghe nói con trai mi đang bị bệnh nặng, hửm?

Ông Malfoy bình tĩnh đáp:

- Vâng, thưa ngài. Đó là lý do vì sao thằng bé không thể đến đây được.

Voldemort bật cười, khẽ đưa tay vuốt ve đầu con rắn Nagini. Điệu cười của hắn khiến Lucius Malfoy ớn lạnh sống lưng, nhưng ông ta vẫn phải cố tỏ ra bình thản.

- Xem ra thằng bé không có duyên với ta nhỉ? Thật đáng tiếc.

Lucius càng thêm sợ hãi, ông ta toan giải thích thì Voldemort lại lên tiếng:

- Đã tìm thấy ba mẹ của Evans chưa?

Nghe Chúa tể Hắc ám hỏi đến vấn đề này, Lucius Malfoy thận trọng đáp:

- Thưa ngài, những người được cử đi e rằng lành ít dữ nhiều.

Ánh mắt của Voldemort không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, hắn chậm rãi hỏi:

- Mi nói vậy là có ý gì?

Ông Malfoy thuật lại sự việc về bốn chiếc hộp cùng lá thư được gửi tới nhà ông ta, sau đó đem giao nộp toàn bộ cho Voldemort.

Trái với sự lo lắng của ông Malfoy, rằng Chúa tể Hắc ám sẽ nổi trận lôi đình, sau khi xem xong những thứ ấy Voldemort không những không tức giận mà còn mỉm cười với ông ta. Hắn ra hiệu cho ông Malfoy đứng dậy, nói với vẻ sâu xa:

- Ta muốn đến thăm con trai của mi, biết đâu gặp ta bệnh tình của nó sẽ thuyên giảm.

Ông Malfoy nghe xong sợ đến độ hai chân đứng không vững, nhưng ông ta vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu đáp:

- Dạ vâng, thưa ngài. Đó là vinh dự của tôi.

Catherine không có nơi để đi. Lòng nó nặng trĩu tâm sự nhưng cũng chẳng có ai ở bên cạnh để giãi bày.

Khi bữa tiệc Giáng sinh diễn ra Catherine mới biết địa điểm tổ chức tiệc thật sự không phải ở dinh thự nhà Malfoy mà ở một nơi hoàn toàn khác.

Sáu giờ tối, khách mời lần lượt xuất hiện tại dinh thự Malfoy. Bọn họ phải trải qua quy trình kiểm tra hết sức nghiêm ngặt, nhằm tránh việc có kẻ giả mạo danh tính, uống thuốc Đa dịch trà trộn vào.

Sở hữu thiệp mời sẽ tìm thấy được trang viên Malfoy, nhưng để vào được bên trong lại là chuyện khác. Mỗi một tấm thiệp đều được thiết kế riêng cho từng vị khách và chỉ phản ứng với năng lượng pháp thuật của chính bản thân họ. Catherine đã tận mắt nhìn thấy một kẻ giả mạo bị phát hiện ngay khi được yêu cầu dùng pháp thuật ký tên lên thiệp. Bởi vì không phải là chủ nhân thật sự của tấm thiệp ấy nên dĩ nhiên kẻ đó không tài nào ký tên lên thiệp được. Kết quả hắn bị đánh ngất rồi bắt trói mang đi.

Nhìn cảnh này Catherine mới biết là mình đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể dễ dàng trà trộn vào bữa tiệc của ông Malfoy.

Sau khi khách mời chứng minh thân phận thành công, họ sẽ được phát một viên đá ngọc lục bảo gắn lên ngực áo.

Không ai trong số khách mời để ý hay thắc mắc về sự vắng mặt của Ylgr. Trông bọn họ có vẻ đề phòng lẫn nhau.

Đúng giờ, ông Malfoy ra hiệu cho mọi người tập hợp lại. Những viên đá trên ngực của các vị khách mời đồng loạt phát sáng và bay lên cao, ngay lập tức một cái Khoá cảng xuất hiện, dịch chuyển tất cả đến nơi khác.

Catherine được mở rộng tầm mắt, đồng thời giận bản thân mình ghê gớm. Nó quá yếu kém, thu thập thông tin không đến nơi đến chốn, dẫn tới nhiều hậu quả đáng tiếc xảy ra. Cũng may nó kịp vớt vát lại chút đỉnh, nếu không chuyến đi này xem như uổng công.

Để chắc chắn Draco Malfoy có thể an toàn thoát khỏi bàn tay hắc ám của Voldemort, Catherine không rời đi mà quyết định ở lại Wiltshire trong suốt thời gian nghỉ lễ.

Quả nhiên nó không lo lắng suông.

Tối đó, nhân lúc bà Malfoy đi ra ngoài, Catherine lẻn vào phòng của Draco Malfoy. Nó vừa lấy ra một lọ độc dược, còn chưa kịp làm gì thì nghe thấy giọng ông Malfoy vang lên ở bên ngoài phòng. Nó vội vàng tìm chỗ trốn.

Cánh cửa gỗ to lớn từ từ mở ra, ông Malfoy đứng ở cửa, kính cẩn mời ai đó tiến vào phòng.

Có giọng nói vang lên:

- Được rồi, mi không cần phải khẩn trương như vậy. Ta không ăn thịt con trai mi đâu mà sợ.

- Thưa ngài, tôi nào có ý đó. - Ông Malfoy cứng nhắc đáp.

Cuộc đối thoại truyền đến tai Catherine, giọng nói âm trầm không cảm xúc kia khiến nó giật mình kinh hãi.

Tại sao hắn ta lại mò đến tận đây?

Từ chỗ nấp, Catherine len lén ló cái đầu nhỏ của mình ra nhìn xung quanh, chỉ thấy đứng bên giường Draco Malfoy là ông Malfoy và một người mặc áo chùng đen.

Người đó quay lưng về phía Catherine nên nó không nhìn thấy rõ mặt, nhưng giọng nói kia thì không lẫn đi đâu được, chính là của Voldemort.

Chúa tể Hắc ám đến tận đây chỉ vì muốn gặp mặt con trai của một tên thuộc hạ hay sao? Draco Malfoy có điểm gì đặc biệt mà lại khiến hắn ta hứng thú đến vậy?

Catherine thấy Voldemort đặt một ngón tay lên ngay giữa trán Draco.

Đoán được hắn ta định làm gì, Catherine không màng tới nguy cơ bị phát hiện, ngay lập tức xâm nhập vào tâm trí của Draco, dựng nên một rào chắn tinh thần nhằm ngăn chặn hắn ta đọc ký ức của thiếu niên.

Ngay khi Catherine tưởng chừng mình sẽ gục ngã trước sự tấn công mạnh mẽ của Voldemort thì hắn ta dừng lại.

Catherine chưa kịp thở phào thì Voldemort rút đũa phép ra. Đầu đũa phép của hắn miết nhẹ lên trán Malfoy, chạy dọc theo hai cánh tay của thiếu niên, tạo nên những vết hằn màu đen trông vô cùng đáng sợ.

Ông Malfoy đứng ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, theo bản năng giơ tay lên ngăn cản nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Voldemort uy hiếp:

- Thế nào? Mi không thích món quà ta đang ban tặng cho con trai của mi sao?

Đầu gối của ông Malfoy vô thức khuỵu xuống, không biết vì bị sát khí của Voldemort doạ sợ, hay vì cảm thấy bất lực khi không thể bảo vệ được con trai.

Voldemort liếc nhìn ông Malfoy, nói bằng giọng khoa trương:

- Xem mi kìa. Chỉ là món quà nho nhỏ mà thôi, mi không cần phải quá biết ơn ta. Như vậy sẽ càng khiến ta không nỡ rời khỏi đây.

Trán ông Malfoy ướt đẫm mồ hôi. Giờ phút này ông ta cảm thấy hối hận vô cùng. Giá như ông ta nghe lời vợ, thà chết chứ không để con trai trở về nhà, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

Voldemort nhét đũa phép vào bên trong túi áo chùng, thong thả nói:

- Con trai của mi sẽ sớm khoẻ lại thôi.

Ông Malfoy như người mất hồn, trả lời một cách máy móc:

- Dạ vâng, cảm ơn chủ nhân.

Voldemort nói, giọng đầy ẩn ý:

- Con trai mi là đứa trẻ ngoan. Ta rất thích thằng bé.

- Cảm ơn ngài đã để mắt đến con trai tôi.

Ông Malfoy quỳ mọp xuống đất để che giấu cảm xúc thật sự của mình. Một giọt nước lăn dài trên má của ông ta, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Voldemort nhìn ông Malfoy vài giây rồi cất giọng quở trách:

- Ta biết mi rất cảm kích ta nhưng đừng lớn tiếng làm phiền con trai mi nghỉ ngơi như vậy chứ. Dẫn đường đi, ta muốn tham quan một vòng toà dinh thự này.

Ông Malfoy vội vàng điều chỉnh tâm trạng, đứng dậy cung kính tiễn Chúa tể Hắc ám ra khỏi cửa.

Nhìn Voldemort ung dung bước đi, Catherine sốt hết cả ruột, chỉ mong sao hắn biến nhanh cho nó được nhờ.

Đột nhiên Voldemort dừng lại, ngoái đầu nhìn khắp căn phòng một lượt khiến Catherine sợ điếng hồn, vội vã ẩn thân.

Khoảnh khắc hắn ta ngẩng đầu lên, Catherine từ sợ hãi chuyển sang sửng sốt, sau đó là bàng hoàng, chấn động.

Không còn mặt rắn gớm ghiếc, không còn đôi mắt đỏ au như màu máu, Voldemort lúc này chẳng khác gì một con người bình thường, thậm chí trông hắn còn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Hắn đã làm điều đó bằng cách nào?

Catherine không có thời gian để suy nghĩ. Sợ Voldemort đã phát hiện ra mình, nó vắt óc tìm cách chuồn lẹ trước khi bị tóm.

Trái với sự lo lắng của Catherine, Voldemort chỉ liếc nhìn căn phòng một lượt rồi quay đầu rời đi.

Chờ thêm ít phút để chắc chắn rằng không có bẫy, Catherine nhảy ra khỏi chỗ nấp, hoá về hình dạng con người rồi vội vàng chạy đến bên giường của Draco Malfoy.

Căm phẫn tột độ, đó chính là cảm xúc của Catherine lúc này.

Voldemort quá tàn ác! Hắn ta đã ếm lên Draco một lời nguyền hắc ám cổ xưa ít người biết đến, có tên gọi là Lời nguyền Tàn sát.

Lời nguyền này chỉ có tác dụng đối với phù thủy. Ban đầu, người bị trúng lời nguyền sẽ cảm nhận được sức mạnh cơ bắp và năng lượng pháp thuật dâng lên cuồn cuộn bên trong cơ thể. Mỗi lần họ sử dụng pháp thuật, sẽ có một đốm đen xuất hiện, chạy dọc theo sống lưng. Thi triển càng nhiều pháp thuật có độ khó cao, đốm đen càng lan ra nhanh hơn. Khi đốm đen phủ đầy lưng, họ sẽ mất đi khả năng sử dụng pháp thuật, rơi vào trạng thái hoảng loạn. Đây là giai đoạn đầu tiên.

Bước sang giai đoạn thứ hai, người bị trúng phải lời nguyền sẽ nghe thấy giọng nói xúi giục họ giết chóc để lấy lại khả năng sử dụng pháp thuật. Dù muốn hay không, cuối cùng tất cả những người bị trúng lời nguyền đều sẽ ra tay giết người trong lúc nóng giận mất kiểm soát. Chỉ cần nhìn thấy máu tươi dù chỉ là một lần, họ sẽ nổi lên ham muốn giết chóc không cách nào dừng lại được.

Dần dà, người bị trúng lời nguyền sẽ mất đi lý trí, không còn phân biệt được thiện ác, đúng sai, chỉ muốn giết chóc để trở nên mạnh hơn. Máu khiến họ hưng phấn, cũng khiến cho sức mạnh của họ dâng trào.

Nếu như Lời nguyền Độc đoán kiểm soát tâm trí, khiến người bị kiểm soát quên sạch tội ác đã thực hiện thì người bị trúng Lời nguyền Tàn sát vẫn sẽ giữ lại ký ức, có điều họ không thể dừng lại, dù muốn hay không.

Cuối cùng, khi đốm đen đã lan ra hai phần ba cơ thể, họ sẽ rơi vào cái chết đau đớn nhất. Các bộ phận trên người họ sẽ dần thối rữa, rơi rụng như lá khô lìa cành. Quá trình này kéo dài nhanh hay chậm tùy thuộc vào việc họ có thường xuyên sử dụng pháp thuật hay không. Nếu bị giết ở giai đoạn này, họ sẽ không lập tức chết đi. Họ sẽ chỉ thật sự chết khi trái tim bị phân hủy hoàn toàn.

Sau khi Lời nguyền Giết chóc được phát minh vào đầu thời kỳ Trung Cổ, không còn ai sử dụng Lời nguyền Tàn sát để giết người nữa. Chưa kể đến quá trình thi triển phức tạp, trải qua nhiều giai đoạn, lời nguyền này còn làm tăng nguy cơ bại lộ sự tồn tại của cộng đồng phù thủy. Đã có vô số cuộc thanh trừng phù thủy diễn ra, mà nguyên nhân chính là do người ta sử dụng lời nguyền này để giết người hoặc mua vui, dẫn tới sự chú ý của giáo hội. Tiền mất tật mang, dần dà Lời nguyền Tàn sát bị rơi vào quên lãng và bị thay thế bởi những câu thần chú khác ít gây ra sự chú ý hơn.

Trở lại hiện tại, Catherine tự hỏi phải chăng Voldemort đang ngấm ngầm trừng phạt ông Malfoy? Cho dù muốn trừng phạt, hắn ta có vô số cách để làm điều đó, tại sao lại nhắm đến một đứa trẻ vô tội, không có sức phản kháng?

Catherine hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải thật tập trung. Thời gian không cho phép, trước khi có người quay lại, nó cần nhanh chóng giúp Draco Malfoy hoá giải lời nguyền.

Đã biết về lời nguyền này, dĩ nhiên Catherine biết cách hoá giải. Không những đọc qua, nó còn tìm hiểu rất kỹ lưỡng và ghi chép cẩn thận vào sổ tay để tiện bề tra cứu khi cần thiết.

Có nhiều cách hoá giải, nhưng nhanh nhất chính là dịch chuyển lời nguyền sang một người khác.

Catherine không hề đắn đo, lập tức bắt tay vào việc.

Quá trình tiến hành rất suôn sẻ. Tuy nhiên, vào phút chót lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khi lời nguyền hoàn toàn dịch chuyển lên người Catherine, vô số sợi tơ màu đỏ xuất hiện giữa không trung, nhanh chóng bao lấy cơ thể Draco. Chẳng mấy chốc lời nguyền bị dịch chuyển trở lại trên người thiếu niên.

Catherine không có thời gian để ngạc nhiên hay thất vọng. Ba mẹ của Draco có thể trở lại đây bất cứ lúc nào, nó cần phải tìm ra cách khác vừa nhanh vừa không để lại sơ hở để tránh phiền phức.

Trong lúc cấp bách, đột nhiên Catherine nảy lên một ý tưởng.

Draco Malfoy đang đứng trơ trọi giữa một khoảng không gian u ám rộng lớn thì thấy có bóng người chậm rãi tiến về phía mình, mang theo làn sương mù huyền ảo. Khi chỉ còn cách một bước chân, nhân lúc nó không đề phòng, người này vậy mà lại hôn lên má nó.

Draco theo bản năng đẩy người đó ra, đưa tay lên chà xát chỗ bị hôn với vẻ ghét bỏ. Nó dáo dác nhìn quanh, lòng thầm cầu mong con nhỏ kia không trông thấy cảnh này.

Bị xua đuổi, người đó không có phản ứng gì, đứng lặng thinh như một bức tượng.

Draco nheo mắt để nhìn cho rõ. Khi làn sương mờ tan biến, nó thấy đối diện mình là một nữ chiến binh. Bộ áo giáp cô ta đang mặc trông rất quen mắt.

Diện mạo của người này thật kỳ lạ. Nửa trái gương mặt của cô ta có hình xăm phượng hoàng, nửa phải lại là hình xăm tử thần; một bên mắt của cô ta có màu tím, mắt còn lại thì không thấy đâu, chỉ thấy một hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm.

Draco lùi về sau vài bước. Nó toan chạy trốn thì người phụ nữ ấy cử động, hai tay dang rộng, mạnh mẽ ôm chặt lấy nó. Từ cơ thể của người phụ nữ mọc ra vô số sợi tơ màu đỏ, chậm rãi xuyên qua người nó.

Draco Malfoy giật mình tỉnh dậy. Nó mở to hai mắt, há miệng thở dốc. May quá, đấy chỉ là mơ. Một giấc mơ kỳ lạ.

Bà Malfoy thấy con trai cưng tỉnh lại thì vui mừng khôn xiết, không màng đến lễ nghi quý tộc, vội chạy tới ôm chầm lấy con.

Draco ngẩng đầu lên, thấy ba đang nhìn mình, theo bản năng nó rụt cổ lại, né tránh ánh mắt của ba. Trông sắc mặt của ba có vẻ không tốt, chẳng lẽ ở nhà đã xảy ra chuyện?

Chờ mãi mà không thấy ba trút cơn thịnh nộ xuống đầu, Draco cảm thấy an tâm hơn, vui vẻ đón nhận sự hỏi thăm dồn dập của mẹ.

Cửa phòng mở ra, Draco nghe tiếng bước chân, ngoái đầu nhìn thì thấy đó là ông nội, người ông mà đã nửa năm nó không thấy mặt. Nó nghe ông nội nói với ba mẹ:

- Các con đi ra ngoài trước đi. Ở đây để ba lo liệu.

Chờ con trai và con dâu đi khỏi, ông Abraxas Malfoy ngồi xuống đối diện cháu trai, từ tốn nói:

- Ông nghe nói là con bị bệnh. Bây giờ con hãy nằm im trên giường để ông kiểm tra sức khoẻ cho con nha.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Draco sợ ông nội sẽ phát hiện sự bất thường trên người mình nên nó vội xua tay từ chối:

- Con khoẻ rồi ạ. Ông không cần kiểm tra sức khoẻ cho con đâu.

Ông Abraxas gật đầu, nói:

- Được rồi. Chuyện kiểm tra tạm gác sang một bên. Con hãy nói cho ông biết con đã dẫn ai về căn phòng đó? Đừng hòng giấu ông, chiếc chìa khoá đã biến mất, con đã cho ai rồi?

Draco đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, sau đó quyết định nói thật với ông nội:

- Có một người mà con rất thích. Hôm nọ con tình cờ gặp bạn ấy bị bất tỉnh ở ngoài đường nên đã đưa bạn ấy về nhà săn sóc.

Ông Abraxas nheo mắt nhìn cháu trai, cười hỏi:

- Người bạn đó có thích con không?

Draco ngạc nhiên. Nó đã rất sợ ông nội sẽ hỏi về xuất thân hay lai lịch của con nhỏ ấy, cũng may ông không làm như vậy. Nó ngước nhìn ông bằng ánh mắt biết ơn, lựa chọn nói sự thật:

- Bạn ấy nói không thích con, nhưng con nghĩ bạn ấy nói dối.

Ông Abraxas hỏi:

- Điều gì khiến con nghĩ như vậy?

Draco giơ cánh tay phải lên cho ông nội xem, đáp:

- Ông nhìn đi, cái sẹo của con đã không còn. Trong lúc tình cờ, con đã trông thấy cánh tay phải của bạn ấy có cái sẹo tương tự. Con nghĩ bạn ấy đã dùng cách nào đó để chuyển sẹo từ tay con sang tay bạn ấy.

Ông Abraxas nhíu mày suy tư.

Thấy ông nội im lặng, Draco nôn nóng hỏi:

- Ông nghĩ sao? Bạn ấy có thích con không?

Ông Abraxas không trả lời mà ôn tồn hỏi:

- Có vẻ như con rất thích người bạn đó nhỉ?

Draco gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:

- Con thích bạn ấy lắm, làm gì, ăn gì cũng nhớ tới bạn ấy. Con nghĩ đó là tình yêu. Ông nghĩ sao?

Ông Abraxas thật sự rất muốn cốc đầu thằng cháu ngốc nghếch của mình, chỉ mới có bấy nhiêu mà đã cho rằng đó là tình yêu. Xem ra con đường tình duyên của cháu ông sẽ lận đận lắm đây.

Thấy ông nội nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng, Draco chột dạ hỏi:

- Ông sẽ không méc ba mẹ con đâu ha?

Ông Abraxas nghiêm nghị đáp:

- Ông sẽ không méc ba mẹ con. Về phần con, lo mà chỉnh đốn lại bản thân đi. Thích ai thì thích, nhưng đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học.

Draco vui vẻ hỏi:

- Vậy ông không phản đối con thích bạn ấy hả?

Ông Abraxas không trả lời mà nói sang chuyện khác:

- Có những đứa trẻ rất đặc biệt. Không bàn đến đúng sai, lý tưởng sống và quan niệm về hạnh phúc của chúng không giống những thành viên khác trong gia đình. Chúng có suy nghĩ của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi những định kiến của tầng lớp thượng lưu. Sirius Black của nhà Black là một ví dụ. Con nghĩ gia tộc Malfoy của chúng ta từng có ai đặc biệt như vậy không?

Draco lắc đầu, tỏ vẻ nó không biết. Ông Abraxas tiếp tục:

- Bất kỳ ai sở hữu chiếc chìa khoá vàng và có thể bước vào căn phòng bí mật kia đều là những thành viên đặc biệt của gia tộc. Bọn họ là những người tự do nhất, không bị quy tắc ràng buộc, và cũng mạnh mẽ nhất, vì họ dám đấu tranh cho tình yêu.

Nói tới đây ông Abraxas bật cười:

- Ông của con chỉ giữ chìa khoá chứ không thể tiến vào bên trong. Trong khi đó, không những con dẫn người vào mà còn cho người ta luôn chiếc chìa khoá quý báu ấy. Con nói thử xem, con thích người ta như vậy, làm sao ông dám phản đối đây?

Mặt mày Draco đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nó rầu rĩ đáp lời ông:

- Nhưng bạn ấy nói không thích con. Con phải làm sao để bạn ấy thích con hở ông?

Ông Abraxas mỉm cười hỏi:

- Cháu ngoan của ông thích ăn gì nhất nào?

Draco thích ăn nhiều thứ nên nhất thời không biết trả lời thế nào, suy nghĩ giây lát nó đáp:

- Sô-cô-la ạ, ngoài ra con cũng thích ăn bánh trifle, thưởng thức trà đậm cùng bánh quy.

Ông Abraxas xoa đầu cháu trai, nháy mắt nói:

- Vậy thì con hãy tìm cách để người bạn kia mua hoặc tự tay làm những món ấy cho con đi.

Draco không hiểu, nó hỏi:

- Thưa ông, chẳng phải con mới là người nên mua quà tặng cho bạn ấy hay sao? Nếu bạn ấy không chịu thì con phải làm gì tiếp theo?

Ông Abraxas lắc đầu. Cháu ông dốt quá. Ông cũng hết cách.

Khiến một người mua hoặc làm cho mình những món đồ mình thích là để họ nhớ tới mình. Đây chính là nền móng của việc bắt đầu một mối quan hệ. Điều cơ bản như vậy mà cháu ông cũng không biết, hèn gì mãi chẳng cưa đổ được con người ta. Không tạo được sự tin tưởng, không gây ra thương nhớ, cứ oang oang nói “tôi thích bạn” thì có ma mới thèm thích.

Thấy ánh mắt chờ mong câu trả lời của thằng cháu ngốc nghếch, ông Abraxas bèn đáp lấy lệ:

- Nếu bạn của con không đồng ý thì con đi kiếm người khác là được chứ gì.

Draco xụ mặt:

- Con chỉ thích mỗi bạn ấy mà thôi.

Ông Abraxas lắc đầu, cảm thấy mình nên răn đe cháu trai một trận, không khéo nó lại quên đi trọng trách của bản thân.

- Ông không cần biết con sẽ làm gì, nhưng hãy nhớ lấy lời ông. Con có thể yêu thích bất kỳ ai, nhưng chớ vì tình cảm cá nhân mà quên trách nhiệm của mình đối với gia tộc, con hiểu không?

Draco ngoan ngoãn đáp:

- Thưa ông, con hiểu rồi ạ. Con sẽ không làm ông thất vọng.

Ông Abraxas tỏ vẻ hài lòng:

- Tốt lắm, vậy mới đúng là cháu trai của ông.

Draco chưa bao giờ quên bổn phận của mình. Sực nhớ tới chuyện quan trọng, nó gấp gáp hỏi ông nội:

- Ông ơi, trong lúc con bệnh nhà mình có xảy ra chuyện gì không ạ?

Ánh mắt ông Abraxas trở nên nghiêm túc, ông trấn an cháu trai:

- Con đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn ổn. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi đi nhé.

Draco hỏi lại lần nữa cho chắc:

- Ông nói thật chứ?

Ông Abraxas giả vờ tức giận:

- Bây giờ con còn dám nghi ngờ ông nữa hả?

Draco xua tay nói:

- Xin lỗi ông, con không có ý đó.

Ông Abraxas ra lệnh:

- Vậy con hãy mau ngủ đi.

Draco vẫn còn một chuyện khiến nó bứt rứt, khó chịu. Nó do dự một lúc rồi ngập ngừng hỏi ông nội:

- Thưa ông, có một loại pháp thuật rút đi sự sống của người khác để tự chữa trị cho bản thân, ông từng nghe qua bao giờ chưa ạ?

Ông Abraxas nhìn cháu trai, ánh mắt không để lộ ra chút cảm xúc nào nhưng đáy lòng lại có dự cảm bất an.

Draco thấy ông nội im lặng thì nghĩ ông cũng không biết. Sợ ông lo lắng cho mình, nó vội nói:

- Con chỉ hỏi chơi thôi, ông đừng bận tâm nha.

Ông Abraxas mỉm cười:

- Khi nào có cơ hội hãy dẫn bạn của con đến gặp ông, được chứ?

Draco nói với vẻ không mấy tự tin:

- Chuyện này con không dám hứa trước.

Ông Abraxas gật đầu:

- Ừ. Ông hiểu mà. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi đi nhé.

Draco vui vẻ “dạ” một tiếng, nằm xuống giường, hai mắt díp lại, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

Ông Abraxas Malfoy chỉ chờ có thế, nhanh chóng kiểm tra toàn diện cho cháu trai. Một tiếng đồng hồ sau ông bước ra khỏi phòng, đón ông ở bên ngoài là con trai và con dâu.

Ba người đi tới thư phòng, ông Abraxas nói:

- Ba đã kiểm tra ba lần, không tìm thấy bất kỳ điều gì bất thường trên người thằng bé. Nó rất khoẻ mạnh, năng lượng pháp thuật dồi dào. Thằng bé đã mạnh hơn trước nhiều lắm. Hai con hãy yên tâm.

Lucius lo lắng nói:

- Thưa ba, con chỉ sợ đó là loại pháp thuật cổ xưa nào đấy mà chúng ta không biết đến nên không thể kiểm tra ra.

Ông Abraxas quắc mắt nhìn con trai, đanh giọng quát:

- Ba còn chưa hỏi tội con đâu đấy. Nhìn vợ con đi, con làm chồng, làm cha như thế mà coi được sao?

Lucius cúi đầu tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Ông Abraxas lại nói:

- Đừng lo, thằng bé rất khoẻ mạnh. Ba không muốn chuyện này tái diễn. Lucius, con là chủ của gia đình, hãy đưa ra lựa chọn sáng suốt. Con đường con đang đi, nếu cảm thấy không còn phù hợp thì hãy rẽ sang hướng khác, đừng cố chấp đi tiếp nữa.

Lucius im lặng không đáp. Ông nhìn sang bên cạnh nhưng vợ ông đang đứng cách ông một khoảng khá xa. Nếu cứ tiếp tục như vầy, một ngày nào đó vợ ông sẽ đi ra khỏi cuộc đời của ông mất.

Sau khi biết Catherine đã làm gì để cứu Draco Malfoy, Mordred Lazarus rất ngạc nhiên.

Con bé đó thật sự liều mạng. Bây giờ sinh mệnh của nó đã gắn liền với thằng nhóc kia. Người sống, ta sống; người thác, ta vong. Làm như vậy có đáng không?

Dù sao đây cũng là lựa chọn của con bé ấy, Mordred rất muốn biết kết cuộc của cả hai sẽ ra sao. Hy vọng con bé không hối hận.

Về phần Harry, Giáng sinh năm nay rất vui vì có chú Sirius và gia đình Weasley ở bên cạnh. Sự vắng mặt của Catherine và Hermione chỉ làm nó thấy buồn giây lát, sau đó lại bị mấy trò quậy phá của cặp sinh đôi làm cho cười nghiêng ngả.

Điều khiến cho Harry cảm thấy Giáng sinh năm nay đặc biệt hơn mọi năm chính là sự có mặt của Ginny.

Harry chưa bao giờ nghĩ Ginny lại vui nhộn và thú vị đến vậy. Cô bé nào có giống đứa nhỏ bẽn lẽn thẹn thùng nó từng gặp mấy năm về trước ở sân ga số 9 ¾, càng không giống cô bé láu cá với đủ thứ trò tinh quái nó từng thấy hồi hè. Ginny của hiện tại dường như đã trưởng thành hơn, có chút gì đó dịu dàng và tinh tế trong cách cư xử, nhưng vẫn không thiếu khiếu hài hước cùng những sáng kiến khiến người khác phải há hốc mồm.

Chính Ginny là người đã lên kế hoạch và ý tưởng trang trí cây Giáng sinh bằng những quả châu và ruy băng có khả năng phát ra đủ loại ánh sáng khác nhau, khiến phòng khách vốn u tối nay ngập tràn sắc màu tươi sáng của mùa lễ hội. Cô bé còn nhờ thầy Lupin và chú Sirius hoá phép những bậc thang lạnh lẽo thành những bậc thang nhảy múa, sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh khi có người giẫm lên. Chẳng mấy chốc cả căn nhà trở nên tươi sáng lạ kỳ, khác hẳn không khí u ám trước kia.

Điều này khiến cho bà Black tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bà ta sợ một lúc nào đó Catherine trở về sẽ gỡ bà ta ra khỏi tường nên khi hò hét mắng chửi sẽ không nặng lời như trước, cũng không oang oang mà thường chỉ làu bàu ở trong miệng một lúc rồi thôi.

Nhìn căn nhà tràn ngập sức sống, Sirius cười suốt, hắn nói:

- Đây mới đúng là nhà. Chị Molly, hay cả nhà chị dọn đến đây ở với tôi luôn nhé?

Bà Weasley cười đáp:

- Chú nói giỡn chơi hoài. Chú đi suốt chứ có ở nhà đâu.

Sirius gãi đầu, nói lảng sang chuyện khác.

Harry ở gần đó nghe vậy bèn nói với Ron bằng giọng ước ao:

- Nếu năm nào cũng được đón Giáng sinh cùng gia đình bồ thì vui biết mấy.

Ron khoác vai Harry, đáp:

- Chuyện đó dễ mà. Nhà mình luôn chào đón bồ. Mình cũng thích cùng bồ đón Giáng sinh. Cơ mà năm nay không có Hermione và Catherine cũng buồn ha.

Harry gật đầu, tò mò hỏi:

- Bồ có biết tại sao Hermione lại đổi ý không?

Ron trả lời tỉnh queo:

- Mình đã khuyên Hermione nên về nhà đón Giáng sinh cùng ba má của bồ ấy.

Ban đầu Harry cảm thấy khó hiểu, sau đó nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nó gật gù nói:

- Bồ làm vậy là đúng. Đâu ai biết trước được tương lai như thế nào, nếu có thời gian và cơ hội thì nên ở bên cạnh gia đình của mình.

Thấy ánh mắt Harry thoáng hiện lên nỗi buồn khó diễn tả, Ron vỗ vai thằng bạn, nói:

- Bồ có phiền không nếu có thêm nhiều anh em? Từ rày về sau gia đình của mình cũng là gia đình của bồ. Tụi mình sẽ cùng ăn món bánh mì dở tệ má mình làm vào ngày nhập học, cùng than phiền về món quà Giáng sinh chục năm như một của má.

Harry nghe vậy thì bật cười. Trước giờ nó chưa từng xem gia đình Weasley như gia đình thực sự của mình, mặc dù họ đối xử với nó rất tốt. Nó cũng không hiểu tại sao. Có lẽ vì họ không có liên hệ gì với ba má của nó. Cũng có lẽ nó dặn lòng phải ghi nhớ bản thân chỉ là khách của gia đình Weasley, để không phải chờ mong quá nhiều vào một điều gì đó.

Nhưng những lời Ron nói khiến nó có cảm giác mình thật tệ vì đã nghĩ như vậy.

Đúng lúc đó Ginny từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một cái khay lớn đựng bánh quy Giáng sinh. Cô bé đưa đến trước mặt Ron và Harry, hớn hở khoe:

- Các anh xem nè, em tự làm mà không dùng đến pháp thuật đó. Cô Tonks đã chỉ em.

Nói tới đây Ginny hạ thấp giọng, chỉ về hướng nhà bếp đang bốc khói mà nói:

- Có vẻ cô Tonks không giỏi trong khoản bếp núc cho lắm, nhưng cổ có công thức xịn.

Ginny hấp háy mắt, háo hức nói:

- Hai anh ăn thử xem. Đây, cái này của anh Ron, cái này của anh Harry.

Ginny vừa nói vừa phân phát bánh cho hai anh, sau đó bưng khay chạy mất.

Harry tròn xoe mắt nhìn chiếc bánh, quay sang hỏi Ron:

- Cái này có phải mình không?

Ron cũng tròn mắt nhìn chiếc bánh trên tay Harry, sau đó nhìn lại cái của mình, buồn bực đáp:

- Cái của bồ thì giống bồ thật đó, mắt kính, tóc tai với vết sẹo hình tia chớp này không lẫn đi đâu được. Còn cái của mình chẳng ra làm sao, miệng méo xệch, mắt so le. Con bé Ginny này làm ăn không có tâm gì cả. Mình phải tìm nó tính sổ, bắt nó nặn hình mình cho đàng hoàng hơn mới được.

Nói rồi Ron cầm cái bánh của mình chạy đi mất, để lại Harry đứng ôm bụng cười.

Ginny từ chối làm lại khiến Ron tức sùi bọt mép nhưng lại chẳng thể làm gì được cô em lém lỉnh này của mình.

Thật ra Ginny chỉ trêu chọc anh trai mà thôi, chiếc bánh thực sự dành cho Ron đang ở trong bếp, không những không tệ mà còn rất dễ thương.

Ông Weasley được ra viện đúng ngày Giáng sinh, niềm vui như được nhân đôi.

Trong lúc cả bọn chờ lương y khám tổng quát cho ông Weasley lần cuối, Harry, Ron và Ginny bắt gặp Neville cùng với bà của cậu ta đến đây, không biết là định thăm nom ai. Ba đứa lén đi theo và sững sờ khi trông thấy tình trạng ngây dại của ông bà Longbottom.

Mặc dù đã biết chuyện ba má Neville bị lũ Tử thần Thực tử tra tấn đến phát điên nhưng khi tận mắt chứng kiến Harry vẫn không thể nào chấp nhận nổi. Trong lòng nó dấy lên sự căm phẫn tột độ, ước gì có thể khiến cho tất cả bọn chúng phải trả giá.

Ron nói nhỏ:

- Mình nghĩ là tụi mình nên đi thôi.

Nhưng không kịp nữa rồi, bà của Neville đã bắt gặp cả bọn đang đứng lấp ló ở bên ngoài phòng bệnh.

Đó là một người bà nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc bà đã đến chỗ ba đứa tụi nó, xởi lởi nói:

- Bà không nghĩ là các con sẽ tới đây. Nào nào, vào trong đi chứ. Neville đang ở bên trong đó.

Không còn cách nào khác, ba đứa đành phải nối đuôi nhau đi theo bà Longbottom vào bên trong phòng bệnh.

Harry tin chắc Neville không muốn có cuộc gặp gỡ này, và chính bản thân nó cũng vậy.

Neville giả vờ như không thấy ba người bạn của mình xuất hiện, ngồi ngây ra như khúc gỗ, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, như thể dưới đó có thứ gì đấy cực kỳ đáng để nhìn.

Phải đợi bà gọi đến lần thứ hai cậu ta mới làm bộ bị giật mình, lúng túng đứng dậy chào các bạn.

Bà Longbottom không hài lòng trước sự ngượng nghịu này của cháu trai, lớn tiếng mắng:

- Thế nào? Tại sao con không ngẩng đầu lên nhìn các bạn? Con đang thấy xấu hổ sao?

- Con không xấu hổ. - Neville lập tức phản bác. - Con chỉ hơi bất ngờ mà thôi.

Cũng may lúc đó ba đứa Harry, Ron và Ginny đều nhất trí không biểu lộ vẻ ngạc nhiên quá trớn hay thương hại trên gương mặt, điều này giúp Neville cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Nó chỉ về phía hai người đang ngồi trên hai chiếc giường gần mình, nói:

- Đây là ba má của mình. Bọn họ, bọn họ…

Bà Longbottom tức giận gõ đầu cháu trai, nói lớn:

- Đàn ông con trai gì mà cứ ấp a ấp úng. Chuyện này có gì mà không dám nói? Chẳng lẽ con không cho các bạn biết về ba má của con hay sao? Ba má của con là anh hùng, con phải tự hào về điều đó chứ.

Bà quay sang ba đứa nhỏ, giải thích thay cháu mình:

- Ba má của Neville là những Thần Sáng, rất tài giỏi và trung thành. Do không chịu khuất phục nên bọn họ đã bị tay sai của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tra tấn đến phát điên.

Nhìn má của Neville dù không nhớ gì nhưng vẫn cố dúi vào tay con trai một cái vỏ kẹo, đáy lòng Harry quặn thắt từng cơn.

Nó thấy ánh mắt đầy tính cảnh cáo của Neville, như thể sẵn sàng tấn công kẻ nào dám cười nhạo mình. Nhưng Neville đã quá lo xa. Trong tình huống này đứa nào mở miệng ra cười ắt hẳn không phải con người.

Mặc cho bà nội bảo hãy vứt vỏ kẹo ấy đi, Neville vẫn cẩn thận nhét vào túi quần, điều đó càng khiến Harry chua xót.

Chia tay hai bà cháu Neville, cả ba đứa im lặng trở về phòng bệnh của ông Weasley.

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn ấy như một nốt nhạc trầm, tuy buồn thật, nhưng lại giúp cho tụi nhỏ hiểu thêm về ý nghĩa của gia đình, càng thêm quý trọng khoảng thời gian được ở bên nhau.

Ông Weasley bình phục quay về bên các con, khiến bầu không khí ở số 12, quảng trường Grimmauld náo nhiệt hẳn lên. Chẳng mấy chốc niềm vui đã lấn át nỗi buồn.

Mùa Giáng sinh năm nay thật sự rất tuyệt vời, mọi người ai cũng có quà, ngay cả con gia tinh Kreacher cũng có.

Món quà đầu tiên là của Hermione, dĩ nhiên rồi. Cô nàng tặng cho Kreacher một dải lụa phát sáng để nó trang trí hang ổ tối tăm của mình.

Món quà thứ hai là của Sirius. Hắn chỉ tiện tay chứ không thật tâm chuẩn bị.

Trong lúc sắp xếp lại đồ đạc, Sirius đã tìm thấy một tấm hình. Nhớ lại lời Catherine và Hermione, rằng hãy đối xử tốt với Kreacher, hắn liền vứt tấm hình ấy cho con gia tinh.

Nhận lấy tấm hình cũ mèm, nhuốm đậm sắc màu của thời gian từ tay Sirius, con gia tinh bật khóc nức nở, rối rít dập đầu cảm ơn cậu chủ.

Hình được chụp từ rất lâu, trong hình là một cậu bé tầm bốn, năm tuổi có gương mặt sáng sủa đang vẫy tay cười rất tươi. Xa xa, lấp ló phía sau tấm rèm là một đôi mắt tò mò đang nhìn về phía cậu bé.

Đứa nhỏ ấy chính là Regulus Black, còn kẻ sở hữu cặp mắt tò mò kia chính là Kreacher. Với con gia tinh, tấm hình này là báu vật. Ôi! Cậu chủ nhỏ yêu dấu!

Không biết Sirius có bị ảo giác hay không, từ lúc nhận được quà, thái độ của Kreacher đối với hắn khác trước rất nhiều. Con gia tinh cũng không còn lượn lờ sau lưng mấy đứa nhỏ nhà Weasley mà ăn nói quàng xiên nữa.

Một mùa Giáng sinh an lành.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.