Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái tử phi điên rồi!

Tiểu thuyết gốc · 1837 chữ

"Mẫu hậu, người là mẫu nghi thiên hạ, Trắc phi lại do người đích thân sắc phong cho thái tử, nếu muội muội đã không hiểu lễ nghĩa như vậy, chuyện của con là chuyện nhỏ, có thể bỏ qua. Nhưng con xin nói lời vượt quá thân phận, lỡ sau này lại xảy ra chuyện, người ngoài nhìn vào thấy một Trắc phi do Hoàng hậu sắc phong lại không hiểu lễ nghi, con sợ sẽ không hay cho người."

"Thái tử phi, ngươi thật to gan, dám buông lời ngông cuồng trước mặt Hoàng hậu"

Trắc phi tức giận quát, nàng còn không ngờ người trước mặt lại có thể thay đổi đến như vậy, ngông cuồng lớn mật phản bác lại lời Hoàng hậu.

"Ta có buông lời ngông cuồng hay không không đến lượt muội muội phán xét. Mẫu hậu, xin mẫu hậu định đoạt chuyện này, con là đang nghĩ cho thanh danh của Trắc phi thôi."

Sắc mặt Hoàng hậu sa sầm, Nhân Mã quả thực là ăn phải gan trời mới dám nói ra những lời này, đến khí chất cũng thay đổi, buông lời phán xét Hoàng hậu cũng không hề chớp mi lấy một cái.

Người xung quanh đến thở cũng không dám thở. Thái tử phi có phải điên rồi không?

Đến đây, Hoàng hậu muốn hay không thì cũng phải xử lí chuyện này cho thỏa đáng.

"Thôi được rồi, Trắc phi không hiểu lễ nghi, mạo phạm thái tử phi, vừa rồi thái tử phi phạt ngươi ba mươi cái vả miệng, cứ vậy mà làm. Người đâu, bãi giá"

"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương"

"Hoàng hậu nương nương,..."

Trắc phi nghe xong hồn vía lên mây, định chạy ra cầu xin Hoàng hậu nhưng bị cung nữ của Thái tử phi cản lại, nàng tức giận quát mắng

"Thả ta ra, các ngươi không được đánh ta, Nhân Mã, ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi dám đánh ta, ta..."

"Chát"

Năm vết ngón tay lằn trên mặt Trắc phi, nàng ta bị đánh đến ngẩn người, trơ mắt nhìn Nhân Mã xoa bàn tay vừa đánh mình, quên mất cả định chửi cái gì.

Nhân Mã liếc mắt lên nhìn, môi mỉm cười thành hình bán nguyệt, ghé sát tai Trắc phi nói

"Muội muội, cứ bình tĩnh, cuộc vui của chúng ta còn dài."

Nhân Mã quay đi, trước khi rời đi còn ra lệnh " Đánh đủ cho ta, nếu để ta phát hiện đánh thiếu cái nào hay đánh không đủ đau, các ngươi sẽ phải chịu thay nàng ta"

Nhân Mã vui vẻ rời đi, tiếng chửi bới và kêu la của Trắc phi dần bị nàng bỏ lại phía sau. Hậu cung ấy mà, có được bao nhiêu chiêu trò chứ? Còn nàng không cần phải nghĩ nát óc, cần bao nhiêu chiêu trò, phim cung đấu nàng coi bây giờ cũng có ích rồi đó.

Nói đến thân phận của thái tử phi, Nhân Mã cảm thấy đây thực sự là một câu chuyện cẩu huyết. Họ nội của nàng vốn là một đại gia tộc có danh trung liệt với triều đình, các đời đều xông pha chiến trường, bảo vệ giang sơn Hồng An Quốc. Đến đời phụ thân nàng cũng vậy, nửa đời sống nơi sa trường, sau bị gian thần hãm hại, chém đầu cả nhà. Trước đó vì biết không thể thoát tội, phụ thân nàng đành phải từ thê, đuổi hai mẹ con nàng ra ngoài mới coi như tránh được kiếp họa. Mấy năm sau, một vị quan tra ra được án oan năm xưa, vì để chuộc lỗi, Hoàng thượng sắc phong nàng làm Thái tử phi, nhưng cũng chỉ là có danh không phận.

Điều lạ là thái tử phi từ ngày nhập cung sức khỏe liền yếu dần, mấy lần sống dở chết dở, dặt dẹo suốt một năm trời. Hoàng hậu liền muốn đưa người vào thay, nhưng thái tử phi chưa chết, chỉ có thể sắc phong Trắc phi.

Trắc phi xuất thân cao quý, là nữ tử của Thượng thư Hình bộ, còn là đằng ngoại của Hoàng hậu, đương nhiên với một thái tử phi ốm yếu, xuất thân ti tiện nào thèm để trong mắt, năm lần bảy lượt làm khó dễ nàng. Tháng trước thái tử phi không hiểu vì nguyên nhân nào lết thân thể bệnh tật ra ngoài rồi không may rơi xuống nước. Thế là thăng. Nàng lại không ngờ trùng hợp lúc đó lại xuyên không nhập vào xác thái tử phi, thế là sống lại. Lúc tỉnh dậy thấy sắc mặt Trắc phi tái mét, lo sợ liền biết được là có kẻ ra tay, liền cho người âm thầm kiểm tra, thay hết những chậu cây và đèn dầu bị người khác bày trò trong phòng ngủ, mới coi như khỏe mạnh được đến giờ này, mà trong đó, đa phần đều là Hoàng hậu ban.

Nhân Mã cảm thán, nếu không phải nàng hay coi phim cung đấu, thấy kẻ xấu bôi thuốc vào đèn, trong lò hương hay chôn dưới chậu cây trong phòng,... người trong phòng hít phải cơ thể sẽ từ từ yếu đi, tưởng bệnh mà không phải bệnh, rồi chết mà không rõ nguyên do. Giờ này mà, chắc nàng đã thành thái tử phi ngu xuẩn thứ hai rồi, mà cùng một cái xác nữa chứ.

"Xoảng"

Tách trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Hoàng hậu nhìn xuống, bình tĩnh.

"Bổn cung run tay, dọn đi"

Cung nữ bên dưới mau mải thưa "vâng", nhanh chóng dọn dẹp.

"Trúc Nhân Mã, hay cho một Thái tử phi, hay lắm"

Trắc phi đứng bên cạnh hai mắt ngấn lệ, hai má nàng ta đỏ ửng, gần như muốn xưng lên, buộc nàng ta phải đeo mạn che mặt. Nhục nhã không thể nhịn.

"Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho con. Cô ta càng ngày càng không biết tôn ti trật tự, đánh con thành thế này, còn không nể mặt người..."

"Câm miệng! Ngươi còn dám nói? Còn không phải tại ngươi vô dụng?"

"Con..."

Hậu cung này đúng thật là loạn rồi, hết một Quý phi được sủng ái, Thái tử lại không phải con ruột của Hoàng hậu, giờ lại đến một Thái tử phi không coi luật cung ra gì. Nếu còn không làm gì, địa vị của Hoàng hậu không lâu nữa sẽ chỉ còn là một cái danh để gọi.

------

Thiên Bình sải bước ra sân, chuẩn bị một ngày tập võ rồi trồng rau, phơi cá của mình. Trong khi đang mưỡn cưỡng vặn vẹo người cho giãn cơ, nàng bất ngờ phát hiện trong sân dư ra một người hoàn toàn xa lạ.

"Ngươi là ai?"

Thiên Bình lùi lại ba bước, cảnh giác nhìn nhân vật xuất hiện dư thừa kia.

Người nọ độ hai mươi tuổi, là một thiếu niên anh tuấn, mang khí chất của một người đọc sách, cả người chỉ nhìn thấy hai chữ 'ôn nhu', thanh bội kiếm giắt bên hông thiếu điều đập bẹp mặt hai chữ 'thánh hiền'. Hắn bắt chéo hai chân, trọng lượng cơ thể đổ cả vào cây cột nhà, trên mặt hẵng còn vương nét cười nhàn nhạt.

"Ngươi đến đây làm gì?" Thiên Bình lại hỏi, nhưng mãi đến khi nàng định ra tay bắt trói tên 'xâm nhập gia cư bất hợp pháp' kia thì y mới chịu lên tiếng.

"Ta đến tìm Đặng tướng quân" giọng nói ôn hòa, không mảy may chột dạ vì bị phát hiện, cũng chẳng trả lời bản thân là ai.

Phụ thân Thiên Bình vốn là một đại tướng quân, sau treo ấn từ quan, lui về ở ẩn, tuy thường xuyên vào thành xem xét tình hình nhưng tuyệt nhiên không để ai biết. Họ rời đi đã mười mấy năm, lại thay đổi nơi ở liên tục, dù là bằng hữu xưa cũng không thể có khả năng tìm được. Mà cái tên thiếu niên trước mặt này chắc chắn không thể là bằng hữu xưa gì sất.

Thiên Bình không chút kiêng nể "Ở đây không có tướng quân nào hết, ngươi tìm lầm chỗ rồi"

Một khắc sau, Thiên Bình ôm một bụng lửa giận đi vào nhà, đóng sầm cửa lại mặc kệ tên mặt dày kia ở ngoài sân, thật đúng là không coi chủ nhà ra gì, đuổi khách một cách trắng trợn vậy rồi mà vẫn không thèm đi.

Đến gần trưa, Thiên Bình mới dặt dẹo bò từ trên giường xuống, chuẩn bị nấu cơm, chẳng dè vừa bước vào bếp liền bị một phen táng đảng kinh hồn. Nhà bếp dường như mới bị ai đó sử dụng, lửa đã được dập nhưng than trong bếp vẫn còn đỏ, bên cạnh là một ấm nước vẫn còn đang bốc khói, đủ thấy được sử dụng chưa lâu. Phụ thân nàng đi săn, giờ này chưa thể về tới. Vậy...

Thiên Bình quay người bước ra sân, nhưng trong sân không có gì bất thường ngoài ấm trà và ly trà uống dở để trên bàn còn đang bốc lên một tầng khói mỏng, hoàn toàn không có ai.

"Đặng cô nương"

Thiên Bình giật mình quay người lại, bắt gặp một khuôn mặt anh tuấn được phóng đại đến mấy lần, liền hoảng hốt bước lùi, vấp phải hòn đá xuýt thì ngã lăn ra.

Võ công người này không tầm thường, tuy là ngủ, nhưng nếu có người vào nhà, nàng tuyệt đối không thể không phát hiện ra. Bất quá người này lại có thể ung dung tự tại vào nhà nấu nước pha trà mà nàng không hề hay biết. Hắn đến tìm một vị tướng quân đã ở ẩn nhiều năm, e cũng chẳng có việc tốt lành gì.

Thiên Bình nhanh chóng khôi phục lại thần sắc thong thả của một người vừa ăn xong bữa cơm, nhìn y hỏi

"Ngươi rốt cuộc muốn gì, giờ này còn chưa chịu đi. Chính diện không bước ẩn núp sau lưng ta làm gì?"

Vị khách 'tự tung tự tác' kia chẳng hề bị lời chỉ trích làm cho chột dạ, ngược lại còn thong dong ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà chưa kịp nguội trong ly

"Vừa rồi hơi khô họng, lại không tiện làm phiền giấc ngủ của cô nương, tại hạ mạo muội mượn tạm nhà bếp pha ấm trà, mong cô nương đừng để bụng"

Rõ là ông nói gà bà nói vịt

"Ta hỏi ngươi đến đây có mục đích gì? Đã nói rồi, người ngươi tìm không có ở đây."

Người kia không nói gì, lúc sau mới coi như thỏa hiệp, chậm rãi nói

"Phụ mẫu ta vốn chịu ơn cứu mạng của mẫu thân cô nương, hôm nay ta đến không có ý xấu."

Bạn đang đọc [12 chòm sao] Chiến sự Hồng An Quốc sáng tác bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.