Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1796 chữ

"Phụ mẫu ta vốn chịu ơn cứu mạng của mẫu thân cô nương, hôm nay ta đến đây không có ý xấu"

Đối với người được gọi là 'mẫu thân cô nương', kí ức của Thiên Bình hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh, kí ức còn đọng lại của chủ nhân cái xác này là bà ấy mất năm nàng bảy tuổi, cái ngữ mượn xác mới được mấy ngày như nàng thì biết được bao nhiêu.

Chuyện ơn nghĩa kia liệu có đáng tin không chứ.

Thiên Bình không ừ hử gì

Cả hai không ai có ý định bắt chuyện, liền đi vào ngõ cụt. Không gian hết sức nhạt nhẽo cho đến khi Đặng lão tướng quân trở về.

Nhìn hai con người mắt to trừng mắt nhỏ trong sân, lại thấy vị khách lạ kia dù mặc trang phục giản đơn của người lang bạt, xong vẫn không dấu được khí chất của một kẻ làm quan quen ra vào cung các, hơn nữa thân thủ xem ra không tồi, liền sinh lòng cảnh giác.

Đặng tướng quân hỏi

"Bình nhi, đây là...?"

"Một tên chết dẫm nào đó đến ăn vạ" Thiên Bình bực bội nói, đứng lên đi vào nhà.

Vị khách lạ kia không để vào tai, đứng dậy cung kính chắp tay hành lễ

"Vãn bối họ Hà, Hà Cự Giải, xin bái kiến tướng quân"

Đặng lão tướng quân ngạc nhiên nhìn y, vẻ mặt có chút gì đó ngạc nhiên

"Họ Hà? Vậy ngươi và Hà Diệp..."

"Là phụ thân vãn bối"

Hà Diệp là quan văn, nhậm chức tri phủ ở một phủ nhỏ chốn biên thùy, đối với Đặng lão tướng quân mà nói thì chính là huynh đệ đồng tâm. Sau do một sự việc động trời mà, lại được Đặng phu nhân giúp đỡ, bị tước bỏ chức quan, về quê mở trường dạy học. Đặng lão tướng quân cũng treo ấn từ quan, lui về ở ẩn. Từ đó hai bên không qua lại, suýt soát đã gần hai mươi năm. Thật không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hài tử của cố nhân.

Nhưng đã là tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, sau cơn xúc động nhất thời, Đặng lão tướng quân nhanh chóng khôi phục lại ngữ khí, lời nói nhuốm đôi phần xa cách.

"Hà huynh và Hà phu nhân vẫn khỏe chứ"

"Đa tạ tiền bối, phụ mẫu vẫn an khang"

"Vậy thì tốt"

Đại họa không chết, Hà Diệp đã thề sẽ không để hài tử của mình bước vào chốn quan trường. Nhưng giờ xem ra, chức quan của Cự Giải chắc cũng không nhỏ đâu.

Đặng lão tướng quân ngồi xuống ghế, rót ra một ly trà thưởng thức, nhìn Cự Giải. Đối với người từng làm quan như ông mà nói, đã về ở ẩn rồi thì Hoàng đế có đến, nếu đã không muốn tiếp, ông vẫn giơ cuốc đuổi đi như thường. Bởi vậy mà đối với Cự Giải cũng không có chút đa lễ nào, cứ để mặc y đứng một bên, nhàn nhạt hỏi

"Vị đại nhân đây..."

Cự Giải bị gọi tên, từ nhỏ y đã được phụ thân nhắc đến người này không chỉ một lần, đối với vị trưởng bối này chỉ có hai chữ 'kính phục', hai chữ 'đại nhân' đó làm sao dám nhận? Liền không nhanh không chậm cúi đầu.

"Vãn bối không dám"

"... hạ giá đến đây không biết có việc gì. Chắc không phải chỉ đến để đàm đạo chuyện xưa với lão già này chứ?"

"Vãn bối được phụ thân nhắc nhở, mạo muội đến nhờ tiền bối cho biết rõ sự tình phía sau án oan của cả nhà Trúc đại nhân mười tám năm trước"

"Vụ án đó?... Không phải đã được phá rồi sao?" Đặng lão tướng quân nhướng mày

"Tiền bối, không phải tiền bối không biết, sự việc được phá đó chỉ mới là cái vỏ bọc. Cái nhân thật sự vẫn còn đang kéo kén, nếu thật sự để nó kéo kén thành công chui ra, thiên hạ này nhất định sẽ đại loạn... Mà người biết được cách để phá nó, không ai ngoài tiền bối biết. Xin tiền bối đừng từ chối"

Đặng lão tướng quân âm thầm thở dài, cuối cùng thì ngày này cũng đến. Trúc gia bị chém đầu cả nhà, sự kiện đó còn không đủ lớn hay sao? Nhưng lớn hay không không phải nhìn qua mà thấy được. Cái họa ngầm nó để lại, lại là một con giòi vừa to vừa bự, sắp đội kén chui ra rồi.

Đặng lão tướng quân ra hiệu cho Cự Giải ngồi xuống, coi như thỏa hiệp.

---------

Bắc đại doanh Hồng An quốc

Lều đại tướng quân

Ánh nến làm hắt lên lều tướng hai bóng người mờ nhạt. Trong lều, Song Tử ngồi cạnh bàn, rót một ly trà đã nguội lạnh nhấp một ngụm cho đỡ khô họng. Trên bàn trải một tấm giấy lớn, trên đó vẽ những trận binh, chú thích dày đặc nhưng còn dang dở. Bên cạnh là một quyển sách hai hôm trước y mang đến, mép sách hơi cong, đủ thấy hai hôm nay đã được giở xem rất nhiều lần.

Một nam tử khác đứng bên bàn, thân mặc thường phục, khí chất cao quý, hơi cúi đầu nghiên cứu trận binh trên giấy, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

"Song Tử, không phải ta nói ngươi, ngươi có món đồ tốt thế này sao không mang ra dùng từ sớm chứ, định để lại làm vốn liếng đó à?"

"Điện hạ, không phải thần không mang ra, mà là bây giờ mới có để mang ra"

Song Tử ngáp một cái, nói giọng chán chường. Những trận binh này đều là y trước đây lúc còn sống đọc được trong binh thư cũ, nhớ được bao nhiêu thì vẽ ra thôi. Y lúc mới xuyên về, biết được sắp có biến lớn, mà thân phận của y bây giờ cũng trốn không khỏi cái biến đó mới đem hết chất xám nhớ lại mà vẽ ra. Trong lịch sử, thời gian này vẫn chưa có kiểu đánh bày binh bố trận, nếu y và Thái tử kia có thể hoàn thành được mấy trận binh trong đây. May ra sau này có thể đảo ngược tình thế.

"Phải rồi, lần trước ngươi nói ta phải chú ý đến Thượng thư hình bộ là ý gì?"

Song Tử đảo tròn mắt một vòng, đang dựa lưng vào ghế cũng phải bật người dậy hỏi lại

"Thần có nói vậy sao? Nói bao giờ?"

Ma Kết nhìn lên, hơi nhăn mày, hình như là đang nhớ lại

"Cách đây không lâu, hình như là hôm các tướng sĩ của Bắc đại doanh mở tiệc gì đó, ta với ngươi cũng đến, lúc đó ta không chú ý, giờ tự nhiên nhớ ra. Không phải ngươi nói sao?"

"Cái này..."

Song Tử bất giác xoa trán, từ lúc y đến đây ngoài việc sáng sớm lên triều, chiều đến thì bị mẫu thân kéo đi xem mắt thì lấy đâu ra tiệc mừng nhỉ? Việc này y không làm, người thật có làm hay không y không biết, mà nếu là người khác làm, y nhận có sao không nhỉ? Đằng nào y cũng biết lý do phải đề phòng Thượng thư hình bộ.

"...Thần cũng không nhớ nữa, có khi uống say nói lung tung cũng nên"

"Chắc ta nghe nhầm thật. Ngươi qua đây,..."

Song Tử đứng dậy đi lại, nhìn theo chỗ Ma Kết chỉ trên giấy.

"Ngươi xem chỗ này, có thể thêm một đạo quân ở đây, phối hợp với hai bên này tạo thành hình vòng cung..."

"Cái này không được"

Song Tử tay cầm một cành cây nhỏ, chỉ chỉ lên giấy

"Nếu vậy vòng bên trái không phải sẽ bị yếu đi sao, hơn nữa chúng ta cũng không có ý thiết kế vòng trong,... vậy không cần đánh nữa làm gì, trực tiếp thu binh để bảo toàn lực lượng luôn"

Ma Kết luôn cảm thấy người trước mặt hình như có gì đó không đúng, trước đây y chỉ cảm thấy người này đa mưu túc trí, có thể nói là người nổi bật nhất trong hai thế hệ binh tướng đổ lại đây, nhưng bây giờ nhìn lại thì dường như không phải vậy. Hắn không chỉ là người thông minh, cái khí chất hắn mang trên người khiến người đối diện thực sự phải kiêng dè.

Y không nhớ nhầm, lời nhắc y đề phòng Thượng thư hình bộ là của hắn, hắn không thể nào không nhớ. Nhưng hôm đó, y còn nhận được một lời nhắc nhở khác: phải đề phòng đại tướng quân Âu Dương Song Tử.

Từ ngoài có một binh sĩ vén rèm đi vào, quỳ xuống hành lễ

Ma Kết nhìn ra phía sau hắn, không thấy ai

"Không phải ta bảo ngươi đi mời Trấn Bắc Hầu sao, hắn đâu rồi"

"Bẩm Thái tử, người trong phủ nói ba tháng trước Trấn Bắc Hầu nhận được một bức thư không rõ người gửi, sau đó ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về"

"Ba tháng trước?" Song Tử lẩm bẩm trong vô thức

"Ngươi biết gì sao?"

Song Tử nhìn lên, vẻ mặt hơi ngơ ngác

"Ngài vừa nói gì?"

Ma Kết không nói gì, Song Tử quay sang hỏi tên binh sĩ

"Bức thư đó còn không?"

"Trấn Bắc Hầu đọc xong đã đốt thư rồi, cũng không ai biết trong đó viết gì"

"Ngươi ra ngoài đi" Ma Kết khoát tay

"Song Tử, ngươi biết được chuyện gì?"

Song Tử im ỉm một hồi, dường như đang nghĩ ngợi điều gì xong lại như không nghĩ ra, hơi nhăn mày, hoàn toàn không để ý đến xung quanh

Ma Kết không vội, liền để mặc hắn đi lại trong lều, ngồi xuống ghế cầm tạm quyển sách đặt trên bàn lật giở vài trang, đợi hắn hoàn hồn

Song Tử lượn mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại, quay sang hỏi Ma Kết

"Điện hạ, Trấn Bắc Hầu là người thế nào?"

"Y? Ngươi với y không phải thân thiết lắm sao? Điều ngươi biết về y nói ra phải nhiều hơn ta"

Song Tử chầm chậm lắc đầu

"Thần... không nhớ"

Ma Kết rời mắt khỏi trang sách, định hỏi người kia định làm trò gì, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của Song Tử, y cảm thấy hình như hắn không nhớ gì thật.

"Ngươi không nhớ, thật hay đùa đấy?"

Bạn đang đọc [12 chòm sao] Chiến sự Hồng An Quốc sáng tác bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.