Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh mai trúc mã

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Dịch: Regulus

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Cuộc sống về đêm ở thành phố trôi qua với nhiều âm thanh huyên náo. "Cú đêm" bắt đầu lên giường sau một đêm điên cuồng. Kẻ dậy sớm thì bận rộn chuẩn bị cho ngày mới.

Sáng hôm đó, Sở Phong và Vân Hân đi tới đi lui trong phòng. Ánh mắt thím Hoa hiện vẻ bàng hoàng khi thấy hai người sắp trả phòng.

Sở Phong đem chiếc ti vi bán tống bán tháo cho cửa hàng đồ điện second hand. Hắn cầm 30 đồng về, cùng Vân Hân ăn một bữa no bánh bao- bữa sáng xa xỉ nhất từ trước đến giờ của họ rồi cùng nhau rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của chủ nhà. Hai người lên tàu cao tốc, đi sang thành phố Tây Á.

Trên tàu, Vân Hân đọc sách, Sở Phong thì tìm trên điện thoại tiệm bán đồ dã ngoại ở Tây Á.

"Sở Phong, anh muốn mang thêm gì vào trong sao?" Tâm trí cô không tập trung đọc sách nổi, liền hỏi: "Anh muốn mang bật lửa vào à?"

"Không cần. Mang bật lửa thì quá lãng phí, đồ chúng ta mang vào có giới hạn thôi."

Sở Phong phủ nhận ngay sau đó giải thích: "Chúng ta có thể tự đánh lửa, mang vài thứ đồ dã ngoại vào thì rất khó để tạo ra đồ giá trị khác."

"Anh học đánh lửa từ lúc nào vậy?" Vân Hân nghi ngờ.

Nếu hỏi ai là người Sở Phong hiểu rõ nhất thì đó chính là Vân Hân. Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mãi, thời gian quen nhau cũng lâu.

"Tối hôm qua xem video trên mạng." Sở Phong nhanh chóng nói dối.

"Ừ." Vân Hân nhìn hai mắt Sở Phong thâm đen, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cho rằng tối hôm qua hắn thức đêm đọc tài liệu sinh tồn hoang dã thật.

"Đi Tây Á, em mang dư thêm mấy bộ quần áo." Sở Phong nghiêm túc nói: "Đặc biệt đồ nhỏ, em cứ mang dư ra hai bộ nữa."

"Em, em biết rồi." Vân Hân hơi thẹn thùng đáp. Bình thường không nhắc đến thì không sao, giờ nói ra cảm thấy thật ngại.

"Hy vọng bọn họ đừng quá nghiêm khắc. Nếu quy định cả việc chỉ được mang mấy bộ quần áo đi thì có chút phiền phức.

"Không sao đâu. Em đã xem video dạy cách sinh tồn nơi hoang dã. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ vượt qua được." Vân Hân rất lạc quan, thậm chí có chút phấn khích.

Tối qua cô xem video dạy sinh tồn đến nửa đêm, học cách đào và phân biệt các loại rau củ dại.

"Bây giờ là mùa thu, chỉ còn một tháng nữa là đến mùa đông, chỉ sợ..." Sở Phong nói tới đây liền im bặt.

Vân Hân rất thông minh, nghe vậy là đã hiểu ý Sở Phong. Nếu như mùa đông trong đó có tuyết rơi, thì việc sinh tồn đã khó lại càng thêm khó.

Cô thấy bầu không khí hơi căng thẳng, vội vàng hỏi: "Đồ dùng thiết yếu cần mang vào là gì?"

"Một chiếc túi ngủ chống nước giữ ấm tốt, xẻng công binh, một cái nồi lớn."

Sở Phong đoán dựa theo ý đồ của ban tổ chức. Giải thưởng đánh giá trên trình độ của người chơi, chỉ sợ chuyến này đi giống như phải sống trong cái nhà tù đủ điều kiện khó khăn, ngoại trừ cái lều vải thì ban tổ chức sẽ không cho mang thêm đồ vào. Đi thi không như du lịch.

"Còn thêm ba thứ khác nữa chứ?" Vân Hân hỏi.

"Tổ sản xuất vẫn chưa ra quyết định. Anh đang nghĩ không biết chương trình có yêu cầu thí sinh ẩn danh không. Có lẽ phải chờ tất cả tập trung đầy đủ mới thông báo. Dù ngày mai mới xuất phát, chúng ta vẫn còn thời gian để tính xem mang cái gì vào." Sở Phong bất đắc dĩ nói.

Nếu hắn là ban tổ chức, khi treo giải thưởng lớn như vậy thì chỉ cho thí sinh mang theo một con dao là đủ.

"Em nghi bên trong có trá." Vân Hân cũng cảm giác ban tổ chức không có ý tốt đẹp gì.

"Không lường trước được, cứ đến rồi sẽ biết." Sở Phong lắc đầu.

"Này anh ngủ một chút đi, còn ba giờ nữa mới đến nơi." Vân Hân nhìn đồng hồ trên tàu.

"Ừ." Sở Phong lẳng lặng nhắm mắt, giữ vững tinh thần rồi sau còn đấu trí đấu dũng.

"..." Vân Hân nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Phong, trong lòng cảm thấy yên tâm rồi cũng ngủ theo.

...

"Thưa quý khách, đã sắp đến thành phố Tây Á. Xin quý khách chuẩn bị đầy đủ hành lý xuống tàu."

Loa thông báo vang lên khiến Sở Phong tỉnh ngủ sau một giấc ngắn.

"Ừ?" Sở Phong thấy vai phải hơi nặng, quay đầu sang gọi Vân Hân lúc này đang tựa vào vai hắn ngủ, khóe miệng còn vương một giọt nước miếng.

Hắn không nhịn được mà cười thành tiếng, vỗ nhẹ lên má Vân Hân: "Dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."

"Ừm~~" Vân Hân nhíu mũi, ngái ngủ kêu vài tiếng rồi lơ mơ nhìn Sở Phong, tựa như con mèo nhỏ đang chịu ủy khuất.

"Uống chút nước cho tỉnh. Chúng ta đến nhà ga rồi." Sở Phong mở ba lô, đưa cho cô bình nước.

"Ừ." Vân Hân dụi mắt, nhận lấy bình nước rồi uống một hớp. Lúc này cô mới bắt đầu lấy lại tỉnh táo.

"Đừng thức khuya nữa, không cần phải làm vậy." Sở Phong cầm tay kéo cô đứng lên.

Tối qua hắn vào đắp chăn cho Vân Hân thì phát hiện cô đang ghi chép nhưng mệt quá nên thiếp đi.

"Ừm." Vân Hân nheo mũi, bàn tay nhỏ bé kéo tay áo Sở Phong ra ga.

Cô nhìn quanh thấy toàn là người, vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Phong, mờ mịt hỏi nhỏ: "Sở Phong, tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Đến điểm tập kết, cất đồ xong mới đi mua đồ." Sở Phong đã nghĩ rõ ràng liền mạch.

"Được." Vân Hân rất ít khi đi xa, trừ khi được trường cử đi thi đấu, thời gian còn lại chỉ ở trường và nhà.

"Cũng tốt."

Sở Phong cùng Vân Hân lên tàu điện ngầm, đi hai chuyến xe buýt nữa mới đến nơi tập kết: Trung tâm thể thao thành phố Tây Á.

Hiện giờ, trung tâm đã được phong tỏa hoàn toàn. Có rất nhiều người dân vây xung quanh, bọn họ đều là biết tin tức nên tới xem.

"Sao nhiều người thế này?" Sở Phong giật mình, trong ngoài có ít nhất ngàn người.

"Theo sát anh." Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Hân, dẫn cô xuyên qua đoàn người, tiến vào Trung tâm thể thao.

"Ừ." Vân Hân cúi gằm nhìn tay mình đang bị nắm kéo đi.

Mất mười mấy phút hai người mới tới cổng. Trong lúc đó, không ít người nhìn họ vẻ khinh thường nhưng cô gái nhỏ luôn được hắn bảo vệ rất kỹ.

"Không được vào." An ninh giữ cổng chặn hai người lại.

"Chúng tôi là thí sinh cuộc thi." Sở Phong nhẹ giọng.

"Thẻ căn cước đâu?"

Bảo vệ sững người một lúc bởi nhìn khuôn mặt Vân Hân vẫn rất non nớt: "Không được đưa người nhà vào."

"Người nhà?" Sở Phong vừa nghĩ vừa nhìn thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh mình, cố nhịn cười: "Em ấy cũng là thí sinh."

"Ơ?" Bảo vệ hóa đá, nhận lấy thẻ căn cước của cả hai và xác nhận Vân Hân 16 tuổi, Sở Phong 19 tuổi.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 16
Lượt đọc 916

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.