Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ đội nghèo khó

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

Dịch: Thượng Quan Tiểu Phong

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

---------------------

"Hả!" Vân Hân cứng họng, đôi mắt đẹp nhìn cái ti vi trước mặt, còn cả điện thoại di động trong tay. Đồ đáng tiền của hai người chỉ có hai thứ này thôi.

"Khụ. . ."

Sở Phong lúng túng ho nhẹ một tiếng: "Điện thoại di động không phải bán. Ti vi này hình như cũng không đáng tiền. Em đi tắm rửa rồi đi ngủ đi. Đồ đạc gì đó thì đến Tây Á mua lại."

Điện thoại di động của hai người cũng là loại rẻ tiền. Nếu như bán đi cũng chỉ được một trăm hai trăm đồng nên thà giữ lại làm kỷ niệm đi.

"Vâng." Vân Hân nở nụ cười hào hứng, dọn bát vào phòng bếp, rửa bát đũa xong rồi đi tắm.

"Haiz. . ." Sở Phong nằm trên ghế sô pha thở dài, trong đầu mặc định nghĩ 'Thuốc cường hóa thân thể'. Sau đó hắn cảm nhận toàn thân từ trên xuống như xuất hiện dòng nước ấm, ngay lập tức làm hắn hết uể oải.

Một giây sau, trong đầu hắn xuất hiện một chuỗi thông tin, là công dụng của thuốc cường hóa thân thể.

"Thuốc cường hóa thân thể sơ cấp sẽ có tác dụng trong vòng một tháng. Tác dụng ảnh hưởng chậm, giúp cơ thể con người mạnh lên gấp đôi."

Sở Phong lẩm bẩm: "Sơ cấp là cường hóa gấp đôi, vậy trung cấp, cao cấp thì sao ?"

Hắn hơi mong đợi mà cơ thể phải mất một tháng mới cường hóa xong. Như vậy cũng tốt, sẽ tránh bị người khác chú ý. Mà Vân Hân lại là người rất nhạy cảm.

"Có cảm giác cơ thể mạnh lên nhiều." Sở Phong nắm chặt bàn tay, thấy không giống trước.

Hắn vén quần áo lên, bụng vốn dĩ không có cơ. Bây giờ lại có bốn múi cơ bụng mờ mờ. Hắn tin chắc sau một tháng sẽ có bốn múi rõ nét.

"Cạch..”- Cửa phòng tắm mở.

Vân Hân tóc ướt sũng đi ra, vừa lau tóc, vừa giục: “Nhanh đi tắm đi. Lát nữa em còn giặt quần áo để ngày mai khô nhanh hơn.”

Quần áo của hai người có hạn, ngoại trừ đồng phục học sinh, cũng chỉ còn lại hai bộ quần áo ở nhà.

"Ừ."-Sở Phong đứng dậy đi tắm, quen thói liếc mắt sang bên trái thấy cái khăn tắm đang treo trên mắc.

Dù sao thì đã sống cùng nhau nửa năm rồi, Sở Phong bắt đầu không thấy ngại nữa. Thậm chí về sau còn giúp Vân Hân giặt quần áo, bây giờ cảm thấy cũng bình thường.

Nam sinh đi tắm chỉ là tẩy rửa một vài bộ phận quan trọng, còn lại là xoa qua loa mấy cái, để đầu tóc ướt đi ra.

"Sở Phong, chúng ta mang cái gì đi?" Vân Hân phòng thò đầu ra từ trong phòng, hỏi: "Có cần mang sữa tắm không?"

"Không cần, mang quần áo là được."

Sở Phong lau tóc, nghĩ đi sinh tồn hoang dã không thể như đi du lịch. Nếu không thì chương trình cũng chẳng quy định mỗi người chỉ được mang ba món đồ.

" Ừ, hình như cũng chúng ta cũng chỉ có quần áo thôi." Vân Hân lè lưỡi, lại trở về phòng sửa soạn đồ đạc.

". . ." Sở Phong nhún vai, ai bảo hai người nghèo cơ chứ.

Thật may, tâm trạng hai người đều rất tích cực. Cả hai không phải loại thích chạy theo xu hướng hay đám đông, sống đúng với bản chất con người mình, cũng không ganh đua với người khác.

Vân Hân đã thu dọn đồ rất nhanh, chỉ cần dùng một cái túi nhỏ là đủ rồi, còn có thể bỏ thêm quần áo của Sở Phong vào.

Vân Hân cầm điện thoại di động hỏi: "Đặt vé ở trên mạng à?"

"Anh đặt vé rồi, mười hai giờ trưa mai." - Sở Phong nằm trên ghế xô pha lướt Weibo, đọc chủ đề 'Hoang dã sinh tồn 365 ngày'.

" Vâng." Vân Hân gật đầu đi giặt quần áo.

"Đúng thật." - Sở Phong xem Weibo, phía trên có quy định của chương trình. Ngón tay hắn lướt trên màn hình điện thoại, đọc bình luận bên dưới.

"Này là cho bọn họ sống hoang dã với thiên nhiên à."

"Tôi rất hâm mộ họ. Tôi cũng là người yêu thích Sinh tồn hoang dã, tại sao lại không bốc trúng tôi? Tôi cũng muốn có một trăm triệu."

"Lầu trên thật ngu đần, cậu cho rằng sống sót ở Sinh tồn hoang dã trong một năm dễ lắm à? Coi chừng bị rắn độc cắn chết, bị muỗi hút khô máu, bị sói ăn, bị hổ cắn chết. . ."

"Lầu trên ơi! Đại hiệp thật nóng nảy quá."

". . ."

"Khi nào công bố thông tin thí sinh nhỉ? Thật muốn biết có những ai tham gia."

"Tối mai Douyin truyền hình trực tiếp, chờ xem thì biết."

". . ."

Sở Phong không hứng thú lướt qua, phần lớn đều là đấu võ mồm, hoặc là ghen tị, hoặc là ganh ghét. Hắn đang hào hứng nên không bị nhụt trí.

"Cạch!"

Vân Hân ôm quần áo lên sân thượng phơi.

"Đúng rồi." Sở Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi: "Em tham gia cái này, còn việc học thì sao?"

"Em tự học hết chương trình cấp 3 rồi, tự học cả chương trình đại học năm nhất." Vân Hân nhẹ giọng nói.

". . ." Sở Phong cứng họng, thiếu chút nữa quên mất Vân Hân là học sinh giỏi, học bổng hàng năm của trường đều là của cô.

Hắn ngập ngừng: "Nếu vậy em có thể không kịp về để thi đại học."

"Hả!" Vân Hân ngẩn người, vẩy vẩy chậu nước trong tay, kinh ngạc nói: "Anh muốn thắng chương trình này hả?"

Kế hoạch của cô chỉ là sống sót một tháng rồi cầm một trăm ngàn tệ đi học lại, cũng không phải sống vất vả vì thiếu tiền nữa.

"Ừ." Sở Phong ngồi dậy, biểu cảm rất nghiêm túc: "Anh muốn đoạt giải nhất."

"Như vậy à." Vân Hân cầm chậu nước, không thèm để ý nói: "Được giải nhất rồi thì em còn thi đại học làm gì? Không phải có ngươi nuôi em rồi sao?"

"Ha ha ha. . ." Sở Phong bật cười, lại nằm xuống ghế, giọng trêu chọc: "Anh nhất định sẽ vỗ béo em."

"Trời sinh em ăn không bao giờ mập." Vân Hân bực bội lườm khinh bỉ.

Cô ăn không đủ no, làm sao mà mập nổi?

"Đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm." Sở Phong cầm điện thoại di động nói hắn lên web, xem xét thế giới song song này cùng với thế giới lúc trước của hắn có gì khác biệt.

" Ừ, anh đừng thức khuya quá." Vân Hân vươn vai một cái rồi về phòng.

" Ừ." Sở Phong dán mắt vào màn hình điện thoại.

Hắn phát hiện ở thế giới này có Viêm Hoa Quốc. Diện tích trái đất lớn hơn gấp đôi so với trái đất cũ, dân số cũng nhiều hơn gấp đôi.

Dân số Viêm Hoa Quốc là 3,2 tỷ. Mà những người nổi tiếng hay doanh nghiệp lớn cũng đều khác. Những thứ lúc trước có, ở thế giới này cũng có. Những thứ lúc trước không có thì thế giới này cũng xuất hiện.

Điều quan trọng là không có quá mười người được quyền sở hữu đất. Như vậy có thể thấy Lý Cổ tiên sinh quyền lực đến mức nào, bằng chứng là những giải thưởng vô cùng lớn mà người tài trợ.

Sở Phong rất muốn có được những giải thưởng này. Sau này hắn có thể dùng để phát triển sự nghiệp.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ling1312
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật acquy_kute
Lượt thích 16
Lượt đọc 922

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.