Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu thập lòng tin

Phiên bản Dịch · 2993 chữ

Chương 217:

Tìm người quản lý rạp hát, đây là việc mà A Hạnh suy tính sâu xa dạo gần đây.

Rạp hát mỗi ngày gặp rất nhiều hạng người, thị phi cũng nhiều, chỉ trong hai năm vừa qua không biết bao nhiêu lời đồn đại về nàng. Trước kia nàng lẻ loi một mình, chưa bao giờ để tâm đến những lời đồn này. Nhưng mà bây giờ nàng đã quyết định hàn gắn với Thẩm Nguyên Phong thì cần suy nghĩ cho đối phương. Thẩm Nguyên Phong là quan tam phẩm, nếu sau này mình và hắn thành hôn thì không cách nào ngăn cản những lời đồn cứ dắt nhau kéo về. Cho dù Thẩm Nguyên Phong tin tưởng nàng, nhưng không thể tránh khỏi việc hắn ở trong triều bị đùa bỡn. Một người nam nhân, bất kể là thời đại nào thì mặt mũi đều quan trọng.

Rạp hát giờ đã đi vào quỹ đạo, coi như không có nàng ở đó thì vẫn hoạt động bình thường, quá là thì cứ một khoảng thời gian nàng sẽ nghĩ một ít kịch mới cho rạp hát. Chỉ cần tìm được một người quản lý, có thể sắp xếp mọi việc ở đó cho nàng. Hoa hồng hưởng sẽ không là vấn đề.

Thẩm Nguyên Phong nghe thấy ý nàng thì tất nhiên trong lòng vui vẻ,  nhưng cái hắn thầm nghĩ :"Như vậy cũng tốt, sau này A Hạnh sẽ không có quá nhiều tiếp xúc với Dung Tranh!" Đối với Dung Tranh, mặc dù Thẩm Nguyên Phong biết A Hạnh vô tâm với hắn, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới việc nam nhân có khuôn mặt đẹp hơn cả nữ tử cứ lúc có lúc không bên cạnh A Hạnh, trong lòng hắn lập tức không thoải mái! Quyết định của A Hạnh, hắn giơ hai tay đồng ý!

Ngày hôm sau, mới rạng sáng, A Hạnh đã tỉnh giấc.

Cùng mọi người ăn hết bữa ăn sáng, tỷ muội Trần thị mang theo Lý Ngân đi nhìn ngắm thôn trang một chút. Mặc dù Thẩm Nguyên Phong không muốn rời xa A Hạnh nhưng mà cũng biết rằng A Hạnh đang có công việc, mình cứ kè kè bên cạnh sẽ vướng víu. Dù sao, hai người cũng chưa thành thân, nếu quá thân mật trước mặt mọi người, khó tránh khỏi việc bị người thiên hạ rèm pha. Hắn thì không thèm bận tâm nhưng mà hắn vẫn cần suy nghĩ cho thanh danh của A Hạnh,.

Đợi sau khi mọi người rời đi, A Hạnh đến thư phòng tìm gặp tất cả các quản sự , nghe bọn hắn báo cáo tình trạng thôn trang vào mùa đông.

A Hạnh hỏi quản sự phụ trách thuê người- quản sự Vương: "Giờ trong thôn trang có bao nhiêu người thuê ruộng?"

Quản sự Vương cúi đầu trả lời: "Có tất cả một trăm lẻ sáu gia đình, gần ba trăm người." Quản sự Vương sợ A Hạnh không hiểu rõ còn giải thích cặn kẽ. Hoá ra là tính một hộ gia đình thuê ruộng, chỉ cần chuyển nhà tới đây. Một thanh niên trai tráng có thể trồng trọt từ ba tới năm mẫu ruộng. Thu hoạch sẽ chia cho địa chủ sau, còn lại thì vẫn có thể cố gắng nuôi cả nhà.

Quản sự Vương nói tiếp: " Năm nay, sau khi chúng ta đi đưa tin thì việc cho thuê cũng tích cực hơn những năm qua. Đã có rất nhiều hộ gia nhập cho nên vẫn có thể theo kịp thời kỳ gieo hạt. Giờ lúa mạch lên rât tốt, tự tính năm nay cũng sẽ thu hoạch lớn."

A Hạnh nghe được hai chữ lúa mạch, mặt hơi đỏ lên. Nhớ tới hôm qua bảo lúc mạch thành rau hẹ. Nàng nhìn thoáng qua các quản sự trước mặt, nghĩ thầm không biết họ có biết chuyện không. Chỉ sợ nếu biết sẽ xem thường nàng!

A Hạnh nghe những báo cáo khác của các quản sự, việc thu mua trâu cày, công cụ và việc sửa chữa phòng ốc tốn bao nhiêu ngân lượng. Và cả việc đồng ruộng chủ yếu gieo trồng lại hạt gì, còn một vài chuyện loanh quanh khác, thời gian cũng mất khoảng một canh giờ.

A Hạnh nghe xong mà đầu óc hoa hết cả lên. Trong báo cáo có nhiều từ nàng nghe không hiểu, rất nhiều lời nói nàng nghe không rõ. Các quản sự nói rất nhiều chuyện nàng không thấy nói đến nguyên nhân, nói chung với chuyện đồng áng thì nàng dốt đặc cắn mai. Hôm nay mới biết được, quản lý một nông trường không phải là chuyện đơn giản. Đương nhiên, trừ khi cứ kệ để người cấp dưới làm, để người ở dưới toàn quyền quyết định. Chẳng qua, làm như vậy thì cấp dưới sẽ bắt nạt chủ tử, sớm muộn cũng sinh lòng tham. Hơn nữa, quá ỷ lại người khác, không sớm thì muộn cũng sẽ bị những người đó khống chế!

Đây cũng không phải là tính cách của A Hạnh, nàng không hiểu nhưng nàng có thể học. Mặc dù không thể trong thời gian ngắn trở thành một chuyên gia về nông nghiệp nhưng tối thiểu nhất nàng cũng sẽ hiểu lời bọn họ! Tối thiểu nhất nàng có thể hiểu rõ tình huống phát sinh.

Mặc dù A Hạnh không có nghe không hiểu mất, nhưng ngoài mặt không để lộ ra. Nàng hừm nhẹ một tiếng: "Được rồi, làm khó các vị. Bây giờ chúng ta ra đồng ruộng nhìn một chút."

A Hạnh cùng một đám quảng sự đi. Lúc này là lúc việc đồng áng nhàn nhất, trên ruộng cũng ít người, thỉnh thoảng sẽ thấy vài nông dân bón phân trên đồng. Trong không khí lan truyền mùi phân bón khó chịu, một vài quản sự không chịu được nhíu mày lại, bịt mũi.

Quản sự Chu thấy A Hạnh vẫn đang đứng bất động, nói: "Tam tiểu thư, mùi ở đây rất khó chịu, hay Tam tiểu thư về tiền viện đi ạ!"

A Hạnh biết, nếu như bản thân cũng có bộ dạng chán ghét như họ thì nhất định sẽ bị mấy người này coi là tiểu thư nàh giàu yếu ớt. Không được để họ coi thường, cho nên dù mùi này thật sự rất khó chịu, nàng còn hơi buồn nôn nhưng mặt vẫn không thay đổi, nói: "Không có vấn đề gì, ta là chủ nông trường, chẳng lẽ còn không ngửi được mùi phân bón sao?"

Nói xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi thẳng về phía trước. Những quản sự bịt mũi ngượng ngùng để tay xuống, nhìn bóng lưng A Hạnh, trong ánh mắt có thêm một phần kính nể.

Mọi người đi xem xét ruộng, cả trời biến thành màu mạ non. Nhờ sự giải thích của quản sự Chu bên cạnh, A Hạnh hiểu được những thứ mạ non này, một ít là lúa mạch, một ít là cao lương.

Mặc dù là A Hạnh một người không biết tí gì về nông nghiệp, nhưng cũng biết nơi này là phương bắc, ruộng khô. Nếu là loại lúa mạch bình thường thì chỉ có ở phương nam mới trồng trợt được.

Chỉ là vì sao không trồng ngô? Trong TV thấy phương bắc là một rừng ngô mà.

Nghĩ vậy nên A Hạnh nói ra thắc mắc của mình với quản sự Chu: "Quản sự Chu, sao không trồng ngô? Thu hoạch so với lúa mạch cũng không tệ!" Hơn nữa cũng rất giàu dinh dưỡng, vị ngọt.

Ai ngờ nói xong thì ai nấy ngẩn ra, trong đó quản sự Trương chuyên quản lý ruộng đồng ngạc nhiên hỏi: "Tam tiểu thư, ngô là cái gì?"

Những người khác nhìn A Hạnh, vẻ mặt khó hiểu.

Lần này đến lượt A Hạnh ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ ở đây không có ngô? Suy nghĩ một chút, từ lúc đến thế giới này, công nhận rằng chưa nhìn thấy ngô.

A Hạnh cẩn thận tính toán, trong kiếp trước có một quyển sách nói qua. Ngô, khoai tây đề là cống phẩm từ ngoại quốc là Philippin mang tới, chẳng lẽ ở thời đại này không có giống vậy?

A Hạnh lập tức vui sướng, nếu thật là như vậy, nàng có thể tiến cử giống cây này với mọi người để trồng ở nông trường của mình. Nếu trồng thành công thì nông trường của nàng sẽ vang danh cả nước! Nhưng lại có thể mang lợi ích rất khả quan.

Lúc này A Hạnh quyết định, khi trở về nhất định phải liên lạc một chút với Thương gia hàng hải, xem nước ngoài thì đâu là nơi có những giống này.

Quản sự xung quanh thấy trong chốc lát A Hạnh vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc, lúc lại hai mắt sáng lấp lánh, càng nhận ra chủ tử mình thật sự là người tâm ý khó dò.

Bỗng nhiên, có một nông phu mặc đoản sam (áo cộc) đi về phía họ.

Quần áo những người này có vẻ cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ, mặt mũi cũng được vệ sinh tốt. Nhìn dáng vẻ thì thấy là cố ý chuẩn bị mà đến.

Đến đây là một ông lão mặt mũi nhăn nheo, A Hạnh thấy ông thì vội vàng cúi đầu.

Người này chính là ông lão hôm qua cười nàng khi nói lúa thành rau hẹ. Theo sau ông là khoảng mười nông dân trai tráng, bên cạnh còn có một cậu nhóc để đầu ba chỏm nắm chặt góc áo ông.

Lão nông cùng các nông phi tới trước mặt các quản sự, cung kính khom người nói: "Nghe nói hôm nay trang chủ đến, chúng ta đến để chào hỏi.

Khi nói thì ánh mắt đang tìm kiếm người trang chủ kia. Ngoài ra thì các nông phu khác cũng đang tròn mắt nhìn họ. Những người này trước kia đều là người làm ruộng trong thôn trang khác. Bởi vì nghe thấy điều kiện ở đây phong phú hơn mới chuyển đến. Việc có ở lại lâu không thì còn để xem trang chủ ở đây có nhớ những điều kiện đó hay không. Bởi vậy nên đã chuẩn bị từ sớm, muốn hỏi rõ trang chủ.

Quản sự Chu nhường lối cho bên cạnh, để A Hạnh lộ mặt trước mọi người: "Vị này chính là trang chủ."

Các nông phu thấy trang chủ là một tiểu cô nương yểu điệu thì ngây người. Một người trong đó chỉ vào A Hạnh, mặt mũi kinh ngạc: "Tiểu cô nương này là trang chủ ư?" Đoàn người hai mặt nhìn nhau, nhất thời tất cả im lặng.

Như vậy, điều kiện mới đầu cũng là của tiểu cô nương này? Tiểu cô nương thì có thể biết cái gì? Chỉ sợ là nhất thời nói đùa, không làm được đâu! Mà cho dù không làm được, thì bọn họ cũng không thể đi khỏi đây, hạt đã gieo, mầm đã nẩy, giờ chỉ đợi thu hoạch.

Lúc này, ông lão đi đầu cũng đã nhận ra A Hạnh. Ông kinh ngạc nói: "Hoá ra là cô nương." Ngay sau đó chắp tay thở dài: "Hôm qua lão nô không biết cô nương là trang chủ, nếu như lão nô có chút mạo phạm mong rằng trang chủ không để tâm."

Tiểu đồng bên cạnh ông nghe được lời ông nói, nhìn thoáng qua A Hạnh, lớn tiếng hỏi: "Gia gia, đây là người hôm qua nói lúa mạch là rau hẹ đúng không? Là trang chủ thật sao?"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của A Hạnh nhất thời đỏ bừng. Các quản sự bên cạnh cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, các nông phu bên cạnh càng không nhịn được cười. Sâu trong lòng họ đang oán thán: Hoá ra là tiểu thư phú quý cái gì cũng không biết, mua thôn trang để ngắm nhìn. Xem ra những điều kiện kia cũng là do nàng thuận miệng nói thôi! Người ta là quý nhân, cho dù lời nói không làm thì cũng không tính toán. Bọn họ không có cách nào khác, năm nay phải dựa vào người ta để có cơm, không được đắc tội với nàng.

Ông lão thấy cháu mình nói vậy, vội vàng bịt miệng nhóc, nói : "Không được nói lung tung! Mau gọi trang chủ, cúi đầu với trang chủ đi!" Rồi ông nhìn A Hạnh, vẻ mặt trần đầy áy náy:"Tiểu hài tử không hiểu chuyện, trang chủ đừng so đo với nó! " Nói xong thì bảo tiểu đồng dập đầu xin lỗi.

Tiểu Đồng nghe gia gia nói như vậy, không vui: "Gia gia, cháu không nói lung tung. Là trang chủ bảo lúa mạch thành rau hẹ thật mà."

Nụ cười trên mặt các nông phu bên cạnh càng sâu hơn, có người không nhịn được cười nữa mà phải quay đầu đi chỗ khác. Trong ánh mắt của các quản sự A Hạnh để lộ ra ý giễu cợt, giống như đang nói đến lúa còn không phân biệt được mà bày đặt mua nông trường?

Nhìn có vẻ lợi hại đấy, nhưng nói toạc ra thì chỉ là gối thêu hoa!

A Hạnh thấy biểu cảm của mọi người thì lại ổn định được tâm tình. Bất kể như thế nào, hôm nay quyết không thể để những người này coi thường mình.

Nàng tiến đến trước mặt tiểu đồng, cố gắng kéo nhóc ra khỏi người ông lão, sau đó nói to với nhóc: "Tiểu hài tử, ta không nhận ra được lúa, nhưng ta biết ngô, biết cây khoai tây..." Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về những người này: "Các ngươi có biết những thứ này không?"

Tất cả nông phu bị hỏi, cùng với các quản sự đều lộ vẻ mặt ngây ra.

Ông lão đứng đầu nhìn A Hạnh nghi ngờ, nói: "Trang chủ, lão nô trồng trọt cả đời, nhưng chưa từng nghe ai nói về mất cây này cả !"

A Hạnh cười nói: "Đúng, thế giới này lớn như vậy, sự vật đâu chỉ có mấy loài. Có cái ta không biết nhưng cũng có cái các ngươi không biết, vậy thì có gì kinh ngạc! Ta không biết lúa, nhưng ta biết những cây ngô, khoai tây. Các ngươi lại không biết đấy thôi. Ngô vừa ngọt vừa thơm, sản lượng của cây khoai tây cao đến kỳ lạ. Mỗi mẫu đất có thể có ba thạch trở lên!"

Lời nói khiến mọi người mở to hai mắt, một nông phu không nhịn được đã nói: "Trang chủ, chuyện đó ta chưa từng nghe thấy bao giờ, không phải lừa bọn ta chứ?"

A Hạnh nhìn hắn nói:" Ta lừa ngươi làm gì, chờ một thời gian nữa, ta sẽ nghĩ cách mang hai loại cây trồng đó về nông trường. Lúc đó sẽ thấy tận mắt! Mọi người cần biết là ở Đường Quốc chưa có hai loại này, nếu như có thể trồng được thành công thì nó còn giá trị hơn cả lúa rất nhiều."

Lời của A Hạnh làm lòng mọi người mong chờ, cảm thấy mặc dù trang chủ là nữ nhi gia nhưng mà kiến thức so với nam nhân còn tinh thông hơn. Các quản sự thấy A Hạnh nói đạo lý rõ ràng, như đã tính từ trước vậy. Mấy lời của ông lão vừa này cũng bay biến đi nhiều.

Các nông phu thấy trang chủ nhã nhặn thì nhớ đến chuyện họ muốn hỏi. Dù sao trang chủ nói cái gì ngô cũng chưa phải ngay luôn. Bây giờ hoa màu mới thật.

" Trang chủ, trước kia trang chủ có nói nếu như một mẫu đất mà thu được ba thì chúng ta chiếm bốn phần, bốn thạch thì chúng ta chiếm năm phần. Đây có phải là thật không?"

Nói đến chuyện này, tròng mắt của các nông phu cũng mở to nhìn A Hạnh, các quản sự bên cạnh cũng nhìn chằm chằm nàng, nhưng mà vẻ mặt hai bên đều không giống nhau. Quản sự Chu lén giật giật tay áo của A Hạnh, A Hạnh quay đầu lại thì hăn sta nói vào tai nàng: "Tam tiểu thư, không thể, không thể, năm nay thu hoạch chắc chắn được  mùa, một mẫu được ba thạch là hoàn toàn có khả năng. Đừng để đám người này chiếm tiện nghi! Năm nay họ không có chỗ để đi, nếu như chúng ta đổi ý thì họ cũng không có cách khác."

Các nông phu đối diện nhìn bọn họ kề tai nói nhỏ thì nhíu mày, quả nhiên là muốn đổi ý! Xem ra lời nói gió bay, không thể tin được.

A Hạnh nghe quản sự Chu nói xong cũng nhíu mày, nàng quay đầu nhìn các nông phu: "Tất nhiên là thật!" Nàng nhẹ nhàng cười, nét cười như hoa: "Ta biết năm nay mọi người sẽ thu hoạch rất tốt, ai cũng mong ngóng. Như vậy mọi người cố gắng hơn một chút sức lực, tranh thủ đạt bốn thạch. Ta còn ước gì ai cũng được năm phần ấy chứ! Nếu mọi người lo lắng, ta có thể viết giấy xác nhận cho."

Các nông phu nghe A Hạnh nói như thế lập tức vui mừng, nếu nhiều hơn một phần thì năm nay họ cũng có thể qua một năm tốt đẹp

Lão nông đứng đầu vái chào A Hạnh:"Đa tạ trang chủ nhân từ! Chúng ta nhất định tận tâm tận lực trồng ra hoa mầu tốt nhất để báo đáp trang chủ!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.