Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc Vương Kim Quốc

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 218: Quốc vương Kim Quốc

Sau khi trở về, quản sự Chu vẫn rất khó hiểu với quyết định của A Hạnh. Ỷ vào mình là đại quản sự của nông trường, đánh liều đi hỏi nàng: "Tam tiểu thư, nô tài không hiểu, nếu như thu hoạch bình thường thì không sao. Nhưng rõ ràng năm nay thu hoạch rất tốt, không phải nên lấy số sản lượng của các hộ kia bỏ vào túi sao?"

A Hạnh xoay người nhìn hắn nói: "Quản sự Chu, nếu như ta nói ngươi đi làm một chuyện, đồng ý sẽ ban thường cho ngươi ba lượng bạc. Nhưng sau khi ngươi hoàn thành nó thì ta lại cảm thấy việc đó quá dễ dàng, hối hận vì cho ngươi nhiều tiền thưởng như vậy. Muốn nuốt lời! Trong lòng ngươi sẽ thấy thế nào?"

Quản sự Chu không nghĩ tới A Hạnh sẽ hỏi ngược mình như thế, chỉ biết cúi đầu: "Cái này...cái này..." Mãi không nói được câu trả lời. Sâu trong lòng nghĩ, nếu thật như thế thì sau này có chuyện tương tự sẽ chỉ làm ba phần sức lực chứ không dốc sức làm, còn có khi sẽ nghĩ cách để lấy số tiền ban thưởng của chủ tử giành cho cấp dưới để bù lại!

Nghĩ đến đây thì đã hiểu ý của A Hạnh.

A Hạnh thấy sắc mặt của hắn, cười một cái: " Hiểu chưa nào! Ruộng đất của chúng ta bây giờ bỏ hoang đã lâu. Nếu muốn tìm nông phu có bản lãnh và kinh nghiệm thì cần bỏ qua cái lợi nhỏ trước. Bằng không thì người ta thà ở chỗ khác tốt hơn cho rồi. Cũng thu hoạch như nhau, sao họ phải mạo hiểm đắc tội chủ nhân cũ để đến đây? Nhưng mà năm đầu họ đến, vì thu hoạch tốt mà chúng ta không giữ chữ tín, huỷ giao kèo, mặt ngoài thì có thể không sao nhưng khó đảm bảo trong lòng không ghi hận. Về sau, tìm được chỗ tốt sẽ rời đi, chẳng những đi thôi mà còn nói với nông phu của chúng ta rằng nông trang này như thế nào, tâm địa độc ác ra sao, thậm chí càn nói chúng ta gian xảo! Ngươi nghĩ một chút đi, chỉ vì cái lợi nhỏ, mà chúng ta bị biết bao tai hoạ ngầm, có đáng không?"

Đầu quản sự Chu cúi càng thấp hơn, lưng còn toát mồ hôi lạnh, không ngờ trang chủ tuổi còn trẻ nhưng tâm tư lại cẩn thận như thế. Cân nhắc mọi chuyện trước sau, sâu trong lòng hắn cũng không dám xem nhẹ vị tiểu thư này nữa.

A Hạnh bận đến khi mặt trời ngả về tây mới giải quyết xong chuyện cần xử lý. Tối muộn thì ra ăn cơm cùng Thẩm Nguyên Phong, Lý Ngân và bọn trẻ. A Hạnh thấy ai cũng cười cười nói nói thì biết là hôm nay họ đi chơi rất vui.

Ăn xong bữa tối, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Cho dù làm việc hay đi chơi thì đều cảm thấy mệt mỏi muốn ngất rồi.

Thẩm Nguyên Phong đưa A Hạnh về trước sân viện.

Thẩm Nguyên Phong giữ chặt tay của nàng, lưu luyến không rời: "Nghĩ đến khi nào chúng ta mới có thể cùng chung sống đây nhỉ."

A Hạnh cầm chặt tay của hắn, cười nói: "Chàng có trách hôm nay ta không đi cùng không?"

Thẩm Nguyên Phong: "Không sao, chẳng nhẽ ta lại không biết phân biệt rõ ràng ư? Chúng ta còn thời gian rất dài sau này."

Trong sân có một gốc cây hoè, thân to hai người ôm. Mùa xuân, chồi non lên rất nhiều trên cành, gió thổi qua, cành lá đu đưa tạo nên tiếng xào xạc. Làm lòng người càng thêm yên tĩnh.

A Hạnh kéo tay hắn, ngồi dưới chiếc ghế gỗ dưỡi tàng cây hoè. A Hạnh bắt đầu nói những chuyện xảy ra trong hôm nay cho hắn nghe từng chút một.

"Lúc ấy, đứa bé kia nói ta bảo lúa thành rau hẹ, suýt chút nữa ta muốn đào hố chui xuống. Rồi ta cố gắng tự nhủ, phải chịu đựng, phải chịu đừng, nhất định phải chịu đựng, không thể để người khác thấy sự lúng túng của mình. Nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy, ta thấy da mặt ta càng ngày càng dày..."

"Làm rất tốt, ta biết không có chuyện gì có thể làm khó nàng."

A Hạnh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai của hắn: "Ta làm gì tốt như chàng nói. Có rất nhiều chuyện ta không hề biết cũng không hiểu. Như việc hôm nay các quản sự báo cáo với ta vậy. Thật sự ta hiểu được rất ít, mà đáng thương nhất là vẫn phải giả vờ như hiểu toàn bộ, ta rất có năng lực đóng kịch mà! Nhưng không sao. Một ngày nào đó ta sẽ hiểu hết những lời đó, chẳng nhẽ ta lại bị chuyện này làm khó sao?"

Một ít tóc của hắn lướt qua hai má nàng, mềm mại mang theo một mùi dễ ngửi. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ từng nhịp lên mu bàn tay nàng. Nhịp điệu khiến người ta an tâm, hắn hít thở nhè nhẹ, từ từ, thậm chí nàng còn thấy hắn cười rất thản nhiên nữa. Tất cả những thứ này đều khiến nàng thả lỏng cơ thể, khiến nàng nói ra hết tâm sự, tất cả buồn vui, sướng khổ đều thổ lộ với hắn.

Trong đời, có thể gặp một người khiến mình yên tâm bộc bạch hết, là một loại may mắn. Nàng rất vui vì có được may mắn này, càng vui hơn khi có thể ôm lấy may mắn này.

"A Hạnh, giống như lời nàng nói, chuyện trên đời này thiên biến vạn hoá. Chúng ta không thể biết từng cái một được, mọi người đều phải không ngừng học tập, không ngừng làm bản thân hiểu biết hơn. Dù trước đó không hiểu cũng là chuyện rất bình thường, đừng tự khiến mình mệt mỏi, ta sẽ đau lòng..."

Rõ ràng đây là lời rất sến sẩm, nhưng nói từ trong miệng hắn thành rất tự nhiên, làm nàng vô cùng thoải mái, cực kỳ ngọt ngào.

A Hạnh tự nhiên ngẩng đầu, nhìn vào gò má như bạch ngọc của hắn rồi hôn một cái: "Nguyên Phong, gặp được chàng thật tốt."

Thẩm Nguyên Phong quay đầu nhìn nàng cười. Ánh trăng nhàn nhạt, trong mắt của hắn có một loại ánh sáng dịu dàng, mà lòng nàng lại mềm mại khôn cùng.

Sau đó hắn cứ thế nhẹ ôm nàng vào ngực, không nói gì, chỉ nghe tiếng tim đập là đủ hiểu hiện giờ hắn hạnh phúc đến nhường nào.


Ngày tiếp theo, mọi người cùng hổi phủ.

Phấn Đoàn và Phong nhi có vẻ còn chưa chơi đủ, giùng dằng không chịu về. Nhưng mà Thẩm Nguyên Phong còn có việc trong nha phủ, A Hạnh cũng nóng lòng trở về đi giải quyết chuyện ngô và khoai tây. Đáng ra A Hạnh định để cho tỷ muội Trần thị ở lại với Lý Ngân để chơi thêm vài ngày nữa, nhưng mà Lý Ngân thấy mọi người đi mà chỉ mình mình ở lại thì không có ý nghĩa gì. Sau đó dụ dỗ bọn nhỏ rằng sau này rảnh rỗi sẽ lại dẫn chúng đến đây.

Trở lại Thiên Đô, Thẩm Nguyên Phong lập tức chạy đến nha phủ, A Hạnh đưa Lý Ngân đưa về nhà rồi cũng đến cửa hàng bách hóa tìm hai ông chủ chuyên làm và bán son phấn, bọn họ thường liên hệ ngoại thương, A Hạnh muốn họ giới thiệu một ít thương gia ngoại quốc cho mình.

Chẳng qua chỉ là tiện tay nên hai người kia đương nhiên đồng ý, nói là tàu ngoại quốc vừa đến sẽ mang nàng đi cùng để gặp mặt.

Mà cửa hàng Hồ gia làm ăn càng ngày càng thảm, A Hạnh thường thấy những thương gia vẻ mặt tức giận đi từ cửa hàng Hồ Gia ra. Có thể vốn quay vòng của cửa hàng Hồ gia gặp vấn đề, A Hạnh tin tưởng hắn không chống đỡ được bao lâu nữa.

Bên kia, Lý Nhuận Phúc đến Thiên Đô cũng đã hai ba tháng, trong vòng hai ba tháng ông cứ nhàn rỗi không biết làm gì, chuyện rạp hát thì ông không hiểu, muốn giúp thì không có cách nào. Ở nhà thì lại rảnh rỗi đến phát sợ, chỉ có thú tiêu khiển duy nhất là cùng người nhà đi dạo phố. Đi đi lại lại vui chơi một chút, thời gian quá ngắn khiến ông có chút buồn bực. Thậm chí ông còn có ý muốn trở về Tấn Thành kéo xe tiếp.

Ông nói ý định này với mọi người để cùng thương lượng, Vân Đóa tất nhiên là người không đồng ý đầu tiên, nàng đang hưởng thụ gia đình hoàn mỹ cùng sống chung một chỗ, không muốn lại tiếp tục chia lìa! Lưu Quế Hoa cũng không muốn trở về, ở Tấn Thành phu quân còn có thể kéo xe ngựa nhưng mà bà lại chỉ ở nhà cả ngày. Ngay cả một tri kỷ để nói chuyện cũng không có, làm sao náo nhiệt như ở đây, ngày nào cũng vui vẻ thoải mái.

A Hạnh tất nhiên hiểu ý của cha mình, nàng cười nói với ông: "Cũng tại con, mấy ngày nay phát sinh quá nhiều thứ nên quên mất chuyện của cha! Lúc mọi người đến không phải con đã nói sẽ đưa cho cha một món quà sao? Bây giờ cũng đã chuẩn bị xong rồi, con dẫn cha đi xem."

Mọi người thấy A Hạnh nói như thế đều cảm thấy rất mới lạ, không biết lễ vật nàng nói là cái gì, cho nên đều hiếu kỳ đi theo sau.

A Hạnh đưa họ đến cửa hàng xe ngựa Vương Ký, để phụ thân gặp người chuyên làm xe ngựa cỡ lớn. Lý Nhuận Phúc thấy xe ngựa bốn bánh, ánh mắt lập tức sáng lên.

A Hạnh cười nói: "Cha muốn kéo xa thì cần gì phải về Tấn Thành, Thiên Đô này lớn hơn Tấn Thành gấp ba lần, nhân khẩu hơn trăm vạn, chạy xe ở chỗ này sẽ có tiền đồ hơn."

Lý Nhuận Phúc cau mày nói: "Không phải ta không biết chuyện này, nhưng mà mỗi ngày ta đi trên phố đều có những xe chạy rồi, ta làm tiếp thì có ăn thua không?"

"Cái này con hiểu. Nhưng mà ở đây rất lớn, phố lớn ngõ nhỏ hơn một trăm cái, rất nhiều lộ tuyến đều không người chạy. Hơn nữa những xe ngựa bốn bánh kia đều chỉ là xe nhỏ, không bao trọn được. Chúng ta dùng xe ngựa bốn bánh cỡ lớn, một xe liền có thể chở hai mươi người, chạy nhiều lần trên một lộ tuyến nhất định, dần hình thành quy củ. Cha à, rất nhanh việc chạy xe này sẽ là thiên hạ của cha."

Lời nói này khiến Lý Nhuận Phúc hưng phấn, mặt cũng đỏ bừng. Ông xoa xoa tay, chuẩn bị làm vố lớn.

Chuyện này được tiến hành rất nhanh, A Hạnh yêu cầu làm mười xe cỡ lớn như này, mỗi xe đền trang bị hai ngựa. Đầu tiên chạy trên năm tuyến đường cố định, cứ hai xe một đường. Trừ Lý Nhuận Phúc ra, còn thuê thêm xa phu khác, mười chiếc xe ngựa cỡ lớn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy trên đường lớn, lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người, làm ăn tất nhiên cực kỳ tốt.

Lý Nhuận Phúc tìm được việc để làm, tinh thần trở lại bình thường, cũng không đòi trở về Tấn Thành.

Như vậy, thời gian rất bình thản và ấm áp trôi qua mấy tháng trời, rất nhanh mùa hẹ lại tới

Mùa hè này là một mùa khiến con người ta khó quên.

Bởi vì ở mùa hè này, A Hạnh đã tìm được giống của cây ngô và cây khoai tây.

Còn có

Bên Kim Quốc truyền đến tin tức, lúc đầu người có cơ hội trở thành người thừa kế ngôi vua nhất là Qua Gia Thái Vương Tử, nhưng trong một cuộc đi ăn lại không may bị tên bắn trúng cổ, chảy máu mà chết.

Một tháng sau, hoàng đế Kim Quốc băng hà trong tẩm cung của mình. Nguyên nhân tử vong có rất nhiều lời đồn, có người nói bệnh chết, có người nói đang uống rượu bên cạnh một gã sủng cơ mà chết, cũng có người là bị tức chết. Nhưng mà những lời đồn đãi này cũng không truyền đi được bao lâu thì đã bị người ta quên lãng, bở vì lực chú ý của mọi người đều tập trung vào một việc quan trọng khác.

Người nào sẽ trở thành hoàng đến Kim Quốc tiếp theo.

Chuyện này đã được công bố rất nhanh.

Sau một tháng, điều khiến mọi người không hề nghĩ tới đã xuất hiện, khó nhất, bất khả thi nhất, không có thế lực đứng sau bồi dưỡng : Bố Nhĩ Vương Thái Tử lại đạt được đa số sự ủng hộ của các quý tộc ở các bộ lạc, leo lên vương vị!

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.