Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khí chất từ trong xương tủy

Phiên bản Dịch · 3089 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 219: Khí chất từ trong xương tuỷ.

Năm nay thật sự là được mùa. Sản lượng thu hoạch ở ruộng rất tốt, sáu phần mười số ruộng đạt được ba thạch. A Hạnh không nuốt lời, theo ước hẹn cũ đều cho mọi người bốn phần số sản lượng họ là ra, tất cả nông phu đều vô cùng vui mừng, trong lòng cảm tạ A Hạnh khôn xiết. Nhưng mà để cho A Hạnh có chút thất vọng đó là không nông phu nào có thể đạt tới bốn thạch một mẫu, chỉ có vài người có thể đạt ba thạch rưỡi. Họ cũng đã cố gắng hết sức, tỉ mỉ chăm sóc mới có được, A Hạnh dần dần hiểu ra, ở nơi khoa học kỹ thuật chưa phát triển như này, muốn tăng cao sản lượng cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng mà A Hạnh không nổi giận, nàng khích lệ những nông phu có thể đạt ba thạch rưỡi kia: "Không ngừng cố gắng, cũng đừng nản lòng, cố gắng dùng hết tất cả kinh nghiệm mình có và thử những cái mới. Một ngày nào đó, nhất định sẽ đạt tới bốn thạch, đến lúc đó chẳng những có năm phần sản lượng mà ta còn ta khen thưởng thêm các ngươi năm mươi lượng bạc!"

Đây là cám dỗ đến mức nào? Tất nhiên tất cả nông phu đều tâm huyết sôi trào. Năm mươi lượng bạc! Có lẻ cả đời những người này không thấy được năm mươi lương bạc. Dù là vì năm mươi lượng, thì bọn hắn cũng sẽ vắt cạn cái đầu này để nghĩ biện pháp tăng gia sản xuất.

Bởi vì vài năm liên tục trúng mùa, quốc khố tồn trữ lương thực đẫy đà, giá thu mua năm nay đều thấp hơn những năm trước rất nhiều, có những chỗ bởi vì đã đủ lương thực còn không mua lại lương thực của nông dân. Một ít thương nhân thấy vậy nhân cơ hộ đè giá xuống. Người nông dân không còn cách nào, chỉ giữ lại một ít là lương thực tích trữ còn lại thì bán với giá thấp để kiếm tiền trang trải nhu yếu phẩm hàng ngày. Thương nhân buôn bán, mặc dù nông dân được mà, nhưng vì giá quá thấp khiến tiền thu lại chả đáng bao nhiêu, khiến cảm giác vui sướng khi thu hoạch của họ giảm đi rất nhiều.

Cũng có thương nhân đến nông trường của A Hạnh thu mua lương thực. Giá thấp đến nỗi mắt A Hạnh có thể phát lửa, đến mức nàng phải hỏi thương nhân kia, người nông dân khổ cực ơn nửa năm mới có thành quả, chẳng lẽ chỉ đáng chút tiền này?

Thương nhân cười lạnh trả lời nàng: "Tam tiểu thư, bây giờ là lúc nào? Toàn bộ Đường Quốc không chỗ nào thiếu lương thực. Giá của chúng tôi đã rất cao rồi, đợi đến mùa thu hoạch năm say thì ngay cả giá này cũng không có! Tam tiểu thư không bán mà để trong kho, chuột cắn hết."

A Hạnh giận dữ đuổi bọn chúng đi: "Ta thà để trong kho cho chuột cắn còn hơn là lợi cho lũ gian thương các ngươi!"

A Hạnh có thể không mua lương thực thức ăn nhưng nông hộ lại không thể làm như nàng. Trong sinh hoạt không chỉ cần riêng lương thực thức ăn, còn chi tiêu những việc khác, không đem lương thực bán đi thì làm sao có tiền mua thứ khác? Trong lúc người nông dân đang khóc lóc muốn mang lương thực mình khổ cực trồng ra bán với gia rẻ, A Hạnh lại nói với bọn họ. Nàng sẽ mua lại lương thực với giá cao hơn hai thành  so với thương gia để thu mua lại. Bảo họ đừng mang lương thực đi bán tháo.

Người nông dân quá vui mừng, rối rít dập đầu nói cám ơn với A Hạnh. Cứ thế coi A Hạnh thành Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Còn nói gì nữa đây, đương nhiên là mang lương thực của chính mình bán cho A Hạnh.

Sau khi các nông hộ bán lương thực, tất nhiên sẽ đến các nông trang khác để kể lể về với người ta. Chủ nhân mình lòng dạ Bồ tát như thế nào. Những nông hộ kia thấy A Hạnh lương thực hơn hai giá thành, cũng rối rít đem lương thực của mình đếnbá cho A Hạnh.

Thật ra A Hạnh làm sao dùng nhiều lương thực như vậy được, là từ đất của mình trồng mà. Giờ lại mua thêm của những nông dân khác khiến kho thóc của nàng chất đầy, có khi cả đời nàng ăn không hết. Nàng không có chủ ý làm như vậy, chỉ là do không muốn nông phu của mình bị thiệt hại quá, để có một năm khấm khá. Giờ nông dân bốn phương tám hướng rối rít đến đây, khiến nàng cũng đầy hoảng sợ!

Vốn A Hạnh định không để ý những người này. Nàng chăm lo cho nông hộ nhà mình là trách nhiệm còn không hể lo cho nhiều người như vậy, tiền của nàng cũng không phải là nhặt được ngoài đường. Nhưng khi nhìn những khuôn mặt mong đợi kia, nhìn những nông dân  thật thà trông cậy vào số tiền này để có lễ mừng năm mới, nàng lại mềm lòng.

Thôi thôi, thiếu số tiền này nàng cũng không sao, coi như làm việc tốt đi.

Kết quả, mùa thu hoạch năm nay, chẳng những nàng không kiếm thêm được một chút bác mà còn lấy ra hơn hai nghìn lượng bạc để chi trả. Lương thương của nàng bây giờ không thể bán đi bớt được, sau đó còn phải đào một cái hầm mới có chỗ để những lương thực này. Có thể nói, lương thực của vùng ngoại thành Thiên Đô năm nay có hai phần đều ở chỗ nàng.

Mà nàng lại nổi tiếng xa gần là người thiện tâm.

Nhưng cái danh hiệu này khiến nàng có chút buồn bực. Nghe như thế nào cũng giống thánh mẫu ý.

"Hazzz..." Nàng nhẹ nhàng thở dài.

Thẩm Nguyên Phong bên cạnh hỏi: "Đang tốt lành sao lại thở dài vậy?"

Lúc này họ đang ngồi ở hậu viện rạp hát để hóng mát. Bây giờ A Hạnh đã giao rạp hát cho Lăng Tử Phong quản lý, rạp hát ở Tấn Thành cho phó quản sự quản lý. Lăng Tử Phong vừa đến, nàng lập tức tập trung lo việc ở nông trang. Giờ nàng đã hiểu các vấn đề cơ bản của nông nghiệp, từ trông trọt đế cây giống, mùa vụ. Có thể thoải mái nói chuyện cùng các quản sự ở nông trang, không còn cái gì cũng không biết như lúc trước.

Bây giờ nông trang cũng vừa xong mùa gặt, là thời điểm nhàn hạ nhất, cho nên A Hạnh về Thiên Đô ở một thời gian ngắn. Trước đo, Thẩm Nguyên Phong muốn gặp nàng nên cứ đi đi lại lại từ Thiên Đô về nông tramg, mỗi lần đi đường đều mệt nhọc khiến nàng đau lòng.

Thẩm Nguyên Phong không nói lời nào oán thán mà còn thích thú khiến A Hạnh cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị hắn chiều hư.

A Hạnh nói: "Giờ lương thực trong nông trang chất đầy như núi, những địa chủ phụ cận cũng đang chê cười ta."

Lúc này, Thẩm Nguyên Phong đang ôm Phong nhi cho nhóc nhìn kiếm của hắn. Dù sao cũng là nam tử, đều có hứng thú với đao kiếm. Mỗi lần Thẩm Nguyên Phong đến, nhóc đều bám lấy hắn mãi, để nhóc có thể chạm đến cây kiếm dễ dàng hơn.

Nghe A Hạnh xong, Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu lên: "Nàng để ý đến việc bọn họ làm gì sao?"

A Hạnh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: "Không, ta không thèm để ý. Ngược lại ta còn thấy việc này khiến ta vui lòng."

Thẩm Nguyên Phong cười khẽ: "Đã không để ý thì nàng quan tâm việc họ nói làm gì? Đây là chuyện của mình mà."

Thiếu chút nữa A Hạnh đã quên mất, tính tình người ngồi trước mặt mình rất tuỳ ý. Bấy kỳ quyết định gì của mình, trong mắt chàng đều là chuyện đương nhiên. Có thể có một người như này ở bên và tin tưởng, thật tốt.

A Hạnh nhìn hắn, hắn ôm Phong nhi lên đùi, cầm tay bé để dạy cách vung kiếm, trong miệng còn làm giả âm thanh: "Xoẹt...xoẹt". Đùa cợt Phong nhi cười khanh khách. Màu vàng của tia nắng mặt trời ở trên người hắn giống như một tầng sáng nhành nhạt, mỗi đường nét trên người đều tản mạn ra ánh sáng này, dịu dàng đẹp đẽ.

A Hạnh nhìn một chút, rồi mỉm cười. Người nam nhân này, không chỉ là người chồng tốt, tương lai còn là người phụ thân tốt!

Lúc này, Lý Ngân đi ra gọi bọn họ vào ăn cơm. Phong nhi thấy Lý Ngân thì lập tức vui vẻ chạy tới: "Nương, Thúc thúc dạy con luyện kiếm!" Phong nhi đã ba tuổi, đã có tể nói ra một câu nguyên vẹn, nhưng tính cách vẫn chậm chạp. Không giống Phấn Đoàn, là quỷ lanh chanh.

Lý Ngân nhìn con cười dịu dàng: "Không nên nghịch ngợm, chúng ta cùng vào thôi. Nương cần phải tắm cho con một cái."

Nói rồi kéo Phong nhi đi vào.

Sau khi hai người vafp nhà, Thẩm Nguyên Phong ngồi gần A Hạnh: "Mấy ngày nữa là sinh thần của cha ta. Ta cần về Tấn Thành một chuyến."

A Hành à một tiếng, cả đi lẫn về chắc phải một tháng không gặ hắn. Trong lòng có chút không muốn.

Thẩm Nguyên Phong thấy sắc mặt nàng , ngón tay nhẹ lướt một cái trên mặt nàng, cười gian xảo: "Sao vậy, không nỡ xa ta hả?"

A Hạnh ngẩng đầu, thừa nhận tâm tình mà nói với hắn: "Vâng, không nỡ."

Mặt mũi đang có vẻ trêu tức của Thẩm Nguyên Phong chuyển thành một loại cảm động, hắn nhìn nàng rồi nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ sớm quay lại."

Hắn cầm tay nàng: "Sau khi về, ta sẽ nói với phụ vương chuyện hôn sự của hai ta. Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, chắc ông cũng đã bớt giận. Ta sẽ nói với mẫu phi cố gắng nói với ông. A Hạnh..." Hắn gọi nhẹ tên của nàng, ngẩng đầu, tròng mắt lam ở trong nắng sáng lên, nghiêm túc cùng chờ mong.

"Chờ ta về, chúng ta sẽ thành hôn."

A Hạnh khẽ gật đầu, ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Vâng."


Vài ngày sau đó, Thẩm Nguyên Phong rời khỏi Thiên Đô.

Không bao lâu sau khi hắn đi, sứ giả của Kim Quốc lập tức đến kinh thành. Lần này, tân hoàng Kim Quốc sau khi lên ngôi đã phái sử giả đầu tiên đến để thể hiện tình hữu hảo. Điều này làm cho hoàng đế Đường Quốc rất vui, nhiệt tình long trọng tiếp đãi bọn họ.

Thái độ sứ giả Kim Quốc khiêm tốn nhã nhặn, vô cùng hữu ngị. Khi đến cũng mang tài vật như ngựa và hoàn kim đến, điều này làm cho văn võ trong triều thả lỏng tâm tình. Xem ra tân hoàng Kim Quốc quả thật giống như trong dự tính của họ, là hoàng đế nhân từ. Biên cương có thể có thêm vài thập niên yên bình.

Sứ giả ở Đường Quốc khoảng mười ngày rồi về, trước khi đi đã đến Thính Tùng tìm A Hạnh.

A Hạnh nghe sứ giả của Kim Quốc đến gặ nàng, có một chút ngạc nhiên. Nàng không dám thất lễ, mời sứ giả đến nhã gian.

Sứ giả của Kim Quốc là người khoảng ba mươi tổi, nam tử diện mạo hiên ngang, trên người mặc phục sức da lông đặc sắc của Kim Quốc, tóc rối tung, trên trán quấn một sợi dây thừng.

Sứ giả Kim Quốc thấy nàng thì lập tức cúi người, bàn tay đặt ngang trước ngực, trịnh trọng hành lễ. Thái độ cung kính như thế khiến A Hạnh càng bất ngờ.

"Không biết đại nhân đến tìm tiểu nữ có chuyện gì?"

Sứ giả Kim Quốc mỉm cười, tùy tùng bên cạnh dâng hai một cái hộp sơn đen lớn, sứ giả nhận lấy, hai tay đưa ra trước mặt A Hạnh.

"Đây là lễ vật do Thánh Thượng đặc biệt sai bảo tiểu nhân mang tặng cô nương. Thánh Thượng nói cảm tạ cô nương đã thiết đãi khi còn ở Đường Quốc. Một chút tấm lòng, xin cô nương vui lòng nhận cho."

Thái độ sứ giả hiền hoà, ngôn ngữ cung kính khiến người nghe vô cùng thoải mái. A Hạnh nghe hắn nói như thế thì cũng nhận cái hộp. Trên hộp khắc hoa văn cổ, vô cùng tinh xảo. Nàng mở hộp ra, thấy trong hộp lót một lớm vải mềm mại, trên đó là một khối hình xương thú màu đỏ, trên xương thú có hình điêu khắc một chút văn tự không hiểu, nhìn giống như một trang sức tinh xảo ở hiện đại, rất đẹp.

A Hạnh hỏi: "Đây là cái gì?"

Sứ giả trả lời: "Đây là một loại trang sức ở Kim Quốc ta, dùng để đeo." Chẳng qua đồ trang sức này còn có một ý nghĩa khác, nhưng sứ giả không nói ra.

A Hạnh thấy không phải là thứ gì đắt đỏ, hơn nữ Bố Nhĩ Thái cũng coi như là bạn của nàng, quà hắn tặngcũng rất đẹp thì sao phải từ chối? Cho nên lập tức cười thu về, nói: " Khi ngài trử về thì nói hộ ta một lời cảm tạ." Sau đó cho sứ giả một ít trad Long Tỉnh Tây Hồ mà Bố Nhĩ Thái lúc còn ở đây rất thích uống, coi như quà đáp lễ.

Mặt Sứ giả hiện lên vẻ vui mừng, như là vừa hoàn thành một nhiệm vụ to lớn vậy, thở nhẹ ra. Hắn không ở lại nữa, nhận lấy trà A Hạnh đưa rồi rời đi, ngay hôm sau lên đường về Kim Quốc.

Mà A Hạnh trang sức này vô cùng tinh xảo, cực kỳ yêu thích nên tìm một sợi dây xỏ vào, thường đeo bên trong áo.

Chuyện này với nàng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như nàng biết món đồ này sẽ mang cho nàng rất nhiều phiền toái về sau thì chắc chắn nàng sẽ không nhận nó.

Đảo mắt một tháng đã trôi qua, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Thẩm Nguyên Phong vẫn chưa về.

A Hạnh vô cùng nhớ nhung nhưng phương thức truyền tin ở hiện đại. Nếu có điện thoại, có thể khi nhớ hắn sẽ chỉ cần gọi cho hắn, nhìn hắn, nghe giọng hắn, cùng nói chuyện với hắn. Không như hiện tại, ngày nhớ đêm mong mà nửa tin tức cũng không có.

Cuối cùng A Hạnh đã hiểu sống một ngày tựa một năm là như nào.

"Đừng đi, đừng đi, đừng đi mà." Nửa đêm tỉnh mộng, A Hạnh nhẹ nhàng mở mắt ra, nước mắt lặng lẽ chảy. Ngay sau đó nàng cực kỳ xem thường mình. Hai năm nàng đợi được, chẳng qua bây giờ mới xa một tháng mà đã trở nên yếu đuối như vậy.

Có thể thấy được, sự tồn tại của Thẩm Nguyên Phong đã cắm sâu vào trong xương tủy của nàng. Lúc này đây, nàng cũng không còn cách nào tưởng tượng nếu mất đi hắn, nàng sẽ biến thành như nào nữa.

Nàng chính là như thế, chỉ cần thừa nhận đối phương lập tức sẽ cứ thế lao vào, như thế sẽ hưởng thụ được tư vị tình yêu mang lại. Nhưng một khi đã bị tổn thương, cũng sẽ tự phá huỷ bản thân. Là người của hai thế giới, nàng gần như không có cách nào thay đổi tính mình.

Như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt, nàng không thể biết được. Nhưng nàng biết Thẩm Nguyên Phong là người đáng tin tưởng, hắn vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn nàng.

Tương tư thành hoạ, thương nhớ gian nan. Nhưng lại có chuyện kéo lực chú ý của nàng.

Rốt cuộc cửa hàng Hồ thị không chịu đựng nổi nữa phải đóng cửa, cả đêm hắn về Trấn Thành muốn trốn nợ. Nhưng Hồ gia nhưng là bọn hắn tiếng tăm lừng lẫy, không phải dễ dàng tránh né được. Đám thương gia liên hợp lại tìm được Hồ gia Tấn Thành, tốt nhiên phải đòi lại tổn thất cho mình. Đưa tờ danh sách cho Hồ gia, bọn hắn mở rộng cửa hàng và nhân lực, tốn không ít bạc. Hôm nay hắn nói đóng cửa là đóng cửa, tiền vốn mấy tháng cũng mất trắng, sao không thể đến Hồ gia đòi lại.

Sau đó nghe nói, đám thương gia tìm được Hồ gia, Hồ gia không chịu bồi thường, đám thương gia liên hợp lại cáo quan. Hồ gia muốn dàn xếp ổn thoả đành bồi thường đối phương một nửa, đó cũng là con số rất lớn khiến Hồ gia tổn thương nguyên khí nặng nề. Lão gia Hồ gia trong cơn tức giận đuổi Hồ đại thiếu gia ra khỏi nhà. Bây giờ Hồ gia thiếu gia không có tin tức, không ai biết hắn đi đâu.

A Hạnh nhìn cửa hàng Hồ gia tiêu điều, sâu trong lòng bùi ngùi mãi thôi, thật ra Hồ Lăng Hiên thật sự rất tài giỏi, nếu như không phải mình có lợi thế chuyển kiếp, biết nhiều phương pháp như vậy thì chưa chắc đã thắng được hắn. Nếu như nàng không chèn ép thật lực, cho hắn một ít thời gian ữa, có khi hắn đã nghĩ ra cách nào đấy rồi.

Đáng tiếc, Hồ gia vi phú bất nhân (làm giàu thì thường không có nhân đức), cuối cùng không thể thành công. Qua chuyện này, Hồ gia tổn thật năng, khó khôi phục như xưa!

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.