Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác giả không đặt tên chương!

Phiên bản Dịch · 3443 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 247

Ở nơi vắng vẻ phía tây hoàng cung. Có một phòng giam đặc biệt nhốt tội phi xử trí, sau khi Hồ Nhã Tình bị mang xuống tới, liền trực tiếp nhốt vào nơi này.

Tới gần tối, A Hạnh mang Xảo Oánh đi tới phòng giam.

Trong phòng giam u ám ẩm ướt, gió rét từng cơn, ngọn đèn dầu trên tường tản ra ánh sáng u ám, đại đa số địa phương cũng dần dần không nhìn thấy ở trong bóng tối.

Trong phòng giam hoàn toàn yên tĩnh, tiếng Hồ Nhã Tình thê lương kêu khóc từ đàng xa mơ hồ truyền tới.

"Để cho ta gặp Hoàng thượng, Hồ gia ta một nhà trung lương, huynh trưởng ta lập công lớn, Hoàng thượng không thể giết ta! Để cho ta gặp Hoàng thượng!"

Cai ngục cầm ngọn đèn dầu ở phía trước dẫn đường, cúi đầu khom người, thỉnh thoảng quay đầu lại ân cần nói: "Đức phi nương nương cẩn thận, phòng giam u ám, cũng không nên té!" Nghe được tiếng Hồ Nhã Tình kêu khóc, liền nhíu mày: "Lại kêu nữa, từ khi đi vào là bắt đầu kêu chưa ngừng!" Vừa nói liền quay đầu mặt ngó A Hạnh: "Đức phi nương nương, không bằng để cho tiểu nhân chặn miệng của nàng lại, để tránh quấy rầy nương nương!"

A Hạnh khoát khoát tay: "Không cần." Nàng nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới phía trước: "Nàng ta cũng không kêu được bao lâu..."

"Dạ." Cai ngục cung kính trả lời, hắn trông coi nơi này từ tiền triều. Sau khi đầu hàng người Kim, hay ngây ngô ở chỗ này, mấy thập niên qua loại chuyện này thấy quá nhiều, những nữ nhân hậu cung này, người thắng chưa chắc trong sạch, người thua chưa chắc vô tội, nhìn thủ đoạn của người nào cao minh thôi.

A Hạnh đi theo cai ngục đi tới một phòng nhỏ.

Hồ Nhã Tình tóc tai rối bời, mặt đầy vết máu, tay nàng nắm song sắt thật chặt, ánh mắt cuồng loạn mà tuyệt vọng, nàng ta ngước đầu, còn đang cuồng loạn kêu khóc, trông như điên cuồng.

Thấy có người tới, trên mặt lập tức ra vẻ vui mừng, vươn tay ra bên ngoài lan can, chặt chẽ bắt ống tay áo cai ngục, "Có phải Hoàng thượng muốn gặp ta không! Có phải muốn cho ta đi ra ngoài không!"

Chóp mũi cai ngục co rút một cái, lộ ra vẻ mặt chán ghét, không nhịn được hất tay nàng ta ra, quái gở nói: "Vào tới nơi này cũng đừng nghĩ đi ra ngoài! Ngươi hãy cam chịu số phận đi!"

Vừa nói vừa mặt đầy nụ cười lấy lòng quay đầu lại, nhìn về phía A Hạnh, nói: "Nương nương, chính là chỗ này."

A Hạnh cởi mũ áo khoác ngoài lông hồ ly xuống, một ngọn đèn dầu trên tường lập tức chiếu sáng khuôn mặt thanh tú vô song của nàng, thấy cai ngục không khỏi ngẩn ngơ, có lẽ sợ vẻ mặt mình chọc giận quý nhân, lại lập tức cúi đầu.

Hồ Nhã Tình thấy rõ khuôn mặt A Hạnh. Lập tức nổi cơn điên lên, nhe răng toét miệng, liều mạng lay động lan can, giống như là điên.

"A Hạnh, lại là ngươi, đều là ngươi làm hại ta! Đều là ngươi làm hại ta! Ngươi sẽ không được như ý, huynh trưởng ta nhất định sẽ cứu ta đi ra! Chờ ta đi ra ngoài, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định phải để cho ngươi chết ở trên tay ta!"

Còn không chờ A Hạnh đáp lời, cai ngục liền hét lớn một tiếng, "To gan! Chết ập đến lên đầu còn dám nói năng điên rồ!" Vừa nói thì phải đi lên chận lại miệng của nàng ta.

A Hạnh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Không sao, không cần để ý tới nàng ta, mở cửa ra cho Bổn cung!"

Cai ngục nghe lời này của A Hạnh mới dừng động tác trong tay lại, hung hãn trợn mắt nhìn Hồ Nhã Tình một cái, nghe được A Hạnh phân phó lại không khỏi chần chờ nói: "Nương nương, cũng không cần đi vào, nữ nhân này nởi cơn điên lên chỉ sợ sẽ làm nương nương bị thương!" Nếu Đức phi nương nương bị thương ở chỗ này, cái mạng nhỏ này của hắn có thể sẽ không có.

"Ngươi chỉ để ý mở cửa ra, có chuyện gì Bổn cung tự mình gánh vác!"

Cai ngục còn do dự, Xảo Oánh ở bên cạnh trợn mắt: "Nương nương ra lệnh ngươi dám không nghe?"

Cai ngục lúc này mới mở cửa ra.

Sau khi mở cửa. Hắn đứng ở sau lưng A Hạnh, đề phòng phạm nhân đả thương nàng.

A Hạnh thấy vậy cười nói: "Ngươi đi xuống trước, ngươi yên tâm, nàng ta không gây thương tổn được cho Bổn cung."

Cai ngục cũng biết các nàng có một ít lời tư mật không thích hợp để cho mình nghe được, trong lòng mặc dù không yên tâm, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài rời đi.

Sau khi cai ngục đi, A Hạnh đẩy cửa đi vào, lại thấy điều kiện phòng giam nơi này so với phòng giam lúc trước nàng ở tốt rất nhiều, có giường, có chăn, có bàn ghế, trên bàn còn có nước trà, không nhịn được cười một tiếng: "Suy cho cùng là phi tần Hoàng đế, cho dù ngồi tù cũng thoải mái hơn người bình thường."

Vừa dứt lời, sau lưng liền truyền tới một tiếng quát to, "Ta cùng ngươi liều mạng!" Tiếp theo A Hạnh cảm giác được một cơn gió to nhào tới mình.

A Hạnh cười lạnh một tiếng, nhạy bén né người. Hồ Nhã Tình vồ hụt, bụng đụng vào góc bàn, lại rơi xuống đất, nàng ta đau đến mặt nhíu thành một nhúm, ôm bụng rên rỉ.

A Hạnh đi tới bên cạnh nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: "Hồ Nhã Tình, lòng ngươi quá ác, lực quá yếu, nhưng lại không có tự biết thân biết phận, ngươi có hôm nay hoàn toàn là lỗi do ngươi tự mình gánh!"

Hồ Nhã Tình vịn cái ghế khó khăn đứng lên. Trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mái tóc dài xốc xếch bù xù ở trên đầu trên mặt, phối hợp gương mặt trắng như tờ giấy kia của nàng ta, ánh mắt tràn đầy thù hận, giống như ma quỷ.

Nàng đưa ngón tay ra chỉ A Hạnh, cao giọng nói: "Lý Hạnh, ngươi khoan đắc ý! Hoàng thượng sẽ không giết ta, huynh trưởng ta nhất định sẽ giúp ta cầu xin tha thứ! Ngươi không đánh vỡ được ta!"

"Huynh trưởng ngươi?" A Hạnh cười lạnh một tiếng: "Hắn bây giờ chỉ cần Hoàng thượng không chuyển giận dữ lên hắn, thì hắn phải thắp hương tạ thần. Ngươi cho là, hắn sẽ mạo hiểm chọc giận Hoàng thượng, vội cầu xin cho muội muội không còn chỗ dùng này sao? Hồ Nhã Tình, Hồ gia các ngươi đã từ bỏ ngươi, bọn họ vì giữ được địa vị bây giờ, hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với ngươi! Bọn họ sẽ không quan tâm ngươi!"

"Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!" Hồ Nhã Tình liên tiếp lui về phía sau, biểu tình bị đả kích sâu sắc: "Hồ gia sẽ không bỏ rơi ta... Bọn họ sẽ cứu ta..." Nói tới chỗ này, tựa hồ cũng tin chuyện này có khả năng, nàng ta che mặt hu hu khóc lên, "Đều là khốn kiếp... Đều không phải là người, khi đó không kịp chờ đợi dâng ta đi, bây giờ ta xảy ra chuyện cũng không để ý ta... hu hu..."

Mặt A Hạnh không thay đổi nhìn nàng ta. Nhìn nàng ta khóc khàn giọng hết hơi, nhưng trong lòng thì một mảnh yên tĩnh, vừa không có vui vẻ sau khi trả thù, cũng không có nửa điểm lòng thương hại.

Một lát sau, nàng mới nhẹ nhàng mở miệng, "Hồ Nhã Tình, hôm nay ta tới, chủ yếu là muốn hỏi ngươi, ngươi và ca ngươi, rốt cuộc làm cái gì Nguyên Phong!"

Hồ Nhã Tình nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn A Hạnh một hồi. Bỗng nhiên cuồng loạn cười lớn, vừa khóc xong cười, vừa cười xong khóc, nước mắt tùy ý chảy, môi nứt ra, máu tươi đỏ thẫm chảy đầy miệng, hình dáng âm u kinh khủng, khiến Xảo Oánh một bên không khỏi lui lại đến mấy bước.

Nhưng A Hạnh chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng ta, trong mắt một mảnh lạnh như băng.

Cho đến khi cười không thở nổi, Hồ Nhã Tình mới dừng lại, nàng ta nhìn A Hạnh, trong mắt bắn ra tia ác độc, thanh âm bén nhọn mà lộ vẻ sầu thảm, "Mặc dù ta không còn tính mạng, có thể ngươi cũng không phải người thắng, ngươi vĩnh viễn cũng không thấy được Nguyên Phong, ngươi vĩnh viễn mất đi hắn. Nhưng hôm nay ngươi lại nằm ở trong ngực kẻ thù, ôm đứa con của kẻ thù, mỗi ngày cười với kẻ thù, cùng kẻ thù ngủ ở cùng trên một cái giường! A Hạnh, ta thật rất muốn biết, tư vị này như thế nào? Ha ha ha..." Nàng ngẩng đầu lên, cười to mấy tiếng, tiếng cười thê lương mà điên cuồng.

"Cả đời này ngươi cũng sẽ không tốt lắm, cả đời này ngươi cũng sẽ sống trong thống khổ! Thẩm Nguyên Phong sẽ không tha thứ cho ngươi! Hắn sẽ ở dưới đất nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi thủy tính dương hoa, nguyền rủa ngươi tham sống sợ chết, ngươi cả đời này cũng sẽ không an bình!"

Xảo Oánh ở bên cạnh nhìn mặt A Hạnh càng ngày càng trắng, vội vàng xông lên, che miệng Hồ Nhã Tình, lớn tiếng nói: "Không nên nói, không nên nói nữa, ngươi cái gì cũng không biết, ngươi nữ nhân ác độc này, không nên dùng lòng ác độc kia của ngươi để phán xét người khác!"

Hồ Nhã Tình mới vừa nếm được vui vẻ báo thù. Sao dễ dàng buông tha như vậy, nàng ta sử dụng khí lực toàn thân đẩy Xảo Oánh ra, dưới sự điên cuồng của nàng ta, khí lực lớn phải kinh người, Xảo Oánh nhu nhược, bị nàng đẩy tới trên đất, nhất thời không bò dậy nổi!

Hồ Nhã Tình tiếp tục nhìn A Hạnh, điên cuồng trong đôi mắt dần dần thấm ra một loại hưng phấn: "Ngươi muốn biết Nguyên phong là chết như thế nào sao? Tốt, ta nói cho ngươi, ta nói cho ngươi! Là ca ta, hắn mang một đám phụ nữ già yếu và trẻ con làm bộ đầu hàng Thẩm Nguyên Phong, Thẩm Nguyên Phong nhớ tình xưa thả ca ta đi vào, kết quả là cái dạng gì, ngươi cũng biết! Ha ha, ca ta hạ độc ở nước giếng trong thành, lại len lén mở cửa thành ra, chờ sau khi quân Kim xông vào, tay chân tướng sĩ trong thành cũng mềm nhũn, hoàn toàn không có sức phản kháng! Chờ sau khi chúng ta tìm được thi thể Thẩm Nguyên Phong, phát hiện thi thể hắn đã bị chém nát bét, đáng thương nha, tướng quân bất bại đại danh đỉnh đỉnh, lại chết ở trên tay một đám vô danh tiểu tốt, còn bị chết thê thảm như vậy..."

"Chát!" A Hạnh cũng không khống chế được nỗi buồn của mình, dùng sức toàn lực tát trên mặt Hồ Nhã Tình một cái, nơi đó Hồ Nhã Tình chịu đựng A Hạnh giận đùng đùng đánh xuống một cái, té ngã trên đất, trong lỗ tai ông ông vang dội, trong đầu choáng váng một chút, nửa bên mặt cũng sưng lên.

A Hạnh chỉ Hồ Nhã Tình trên đất, ngón tay run rẩy, nước mắt trong mắt rưng rưng, giờ phút này, nàng hận không được cắn huynh muội thịt Hồ thị từng miếng một,

"Hèn hạ... Vô sỉ..." Nàng cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này, bỗng nhiên đau buồn trong lòng, nước mắt theo gò má xuống: "Hồ Nhã Tình, ngươi cũng đã từng tâm tâm niệm niệm muốn gả cho hắn, sao ngươi lại nhẫn tâm như thế này... Ngươi lại có thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này xảy ra..."

Hồ Nhã Tình bụm mặt, ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên buồn bã cười một tiếng, điên cuồng trên nét mặt thấm ra một loại đau thương tuyệt vọng

"Đúng vậy, ta đã từng yêu hắn như vậy, một lòng một dạ muốn gả cho hắn, thấy hắn cười, ta lập tức vui vẻ, cùng hắn chung một chỗ, ta sẽ vui mừng. Ta một mực bản thân mình từ từ lớn lên, chỉ cần đến cập kê, ta có thể thành thân cùng hắn, làm vợ của hắn, cả đời chung một chỗ cùng hắn, cả đời này ta liền thỏa mãn, lại không mong hắn..."

Nàng ta nói tới chỗ này, bỗng nhiên lớn tiếng khóc, A Hạnh chưa bao giờ thấy nàng khóc như vậy qua, giống như là một loại bi thương sâu tận xương tủy, giống như là một loại ghim vào linh hồn ai oán

Nàng ta lôi kéo tóc mình, bỗng nhiễn không nhận ra lúc trước khóc xuống khí thế, nàng ngừng tiếng khóc một lát. "Soạt" một tiếng đứng lên, nàng ta nhìn A Hạnh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt giống như là muốn đem nàng xé nát.

"Nhưng từ sau khi ngươi xuất hiện tất cả đều thay đổi! Hắn không chịu cưới ta, hắn tình nguyện bị đánh chết cũng không chịu cưới ta! Ta chờ lâu như vậy, tất cả hy vọng của ta, tất cả ước mơ, tất cả đều bị ngươi phá hủy! Tại sao hắn không muốn ta, ta có cái gì không tốt, ta là đệ nhất mỹ nhân Tấn Thành, ta tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, vì xứng với hắn, ta học những thứ này ăn bao nhiêu đau khổ, nhưng là hắn không muốn, hắn không muốn! Hắn tình nguyện muốn tiện nhân là ngươi! Vì ngươi mà xích mích cùng Tấn vương! Sau đó ta ở Chu gia chịu khổ, nhưng các ngươi nhưng ở kinh thành thành hôn, chàng chàng thiếp thiếp hạnh phúc biết bao! Ta hận, ta hận!"

"Tất cả đau khổ của ta đều là các ngươi tạo thành, tại sao ta phải nhường các ngươi vui vẻ, đây là trời cao cho ta cơ hội, cho ta cơ hội trả thù các ngươi! Hôm nay các ngươi âm dương chia cách, cũng không còn cách nào chung một chỗ, nếu hắn ở dưới đất biết hắn hài cốt chưa lạnh, ngươi đã mang thai đứa trẻ của nam nhân khác, không biết hắn có hối hận hay không! Thấy các ngươi không thể chung một chỗ, thấy cái các ngươi gọi là tình yêu cũng chỉ là chó má, ta thật là vui sướng! Ta chết, ở dưới đất cũng sẽ cười nhạo hắn, ha ha, đáng giá, đáng giá!"

Xảo Oánh từ dưới đất bò dậy, vọt tới bên cạnh A Hạnh, nắm tay A Hạnh, lo lắng nói: "A Hạnh, ngươi đừng nghe nàng ta nói, nàng ta đã điên rồi, thân thể ngươi vừa vặn, lại ôm đứa trẻ, cũng không thể lại bị đả kích!"

A Hạnh lẳng lặng nhìn Hồ Nhã Tình cười như điên, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cầm tay Xảo Oánh một chút, tỏ ý nàng yên tâm, sau đó nói với Hồ Nhã Tình: "Ngươi và ca ngươi đều như nhau, không biết yêu là gì, các ngươi yêu quá ích kỷ, quá nhỏ mọn, hạnh phúc tất nhiên sẽ không rơi xuống ở trên người các ngươi."

Hồ Nhã Tình cười lạnh một tiếng: "Như vậy bây giờ ngươi hạnh phúc sao? Lý Hạnh, nếu như ngươi hạnh phúc, thì rõ ràng căn bản ngươi cũng không yêu Thẩm Nguyên Phong, ngươi cũng không tư cách nói yêu với ta, nếu như ngươi không hạnh phúc, hừ hừ, vậy ta chết cũng chết an tâm."

A Hạnh lắc đầu một cái, cũng không muốn tiếp tục lãng phí khí lực nói gì cùng nàng ta.

Lúc này, một tràng tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, không lâu thì có hai tên thị vệ cùng hai tên thái giám xuất hiện ở cửa.

Trong đó một tên thái giám phẩm cấp khá cao đầu tiên là hành lễ với Đức phi, sau đó mặt không thay đổi nói với Hồ Nhã Tình: "Hồ thị, giờ đã đến, nên lên đường."

Sau lưng tiểu thái giám đi tới trước, trên tay nâng khay gỗ sơn đen, khay gỗ trong để lụa trắng như tuyết.

Hồ Nhã Tình lúc này đã mặc kệ A Hạnh, ánh mắt nàng ta chặt chẽ nhìn chằm chằm lụa trắng, người bắt đầu run rẩy, sắc mặt tái nhợt giống quỷ vậy, liên tiếp lui về phía sau.

Nàng liều mạng lắc đầu, hai tay vung loạn xạ:"Ta không muốn, ta không muốn, ta không muốn chết..." Nàng ta hét lên một tiếng phóng ra ngoài.

Thị vệ tiến lên một bước, ngăn lại đường nàng ta đi, Hồ Nhã Tình lại chạy về, rúc lại tận cùng bên trong trong góc, trong miệng không ngừng nói: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết..."

Thái giám đối với những thứ này thì làm như không thấy, lạnh giọng nói: "Hồ thị, ngươi tự mình kết thúc chứ ? Hay vẫn phải để chúng ta giúp ngươi!"

Hồ Nhã Tình nắm một cọng rơm trên đất ném về phía thái giám, trong miệng thê lương kêu to: "Đi! Các ngươi đi! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"

Thái giám liếc Đức phi bên cạnh một cái, thấy nàng cũng không có ý rời đi, biết rõ chuyện trong cung hắn cũng không lên tiếng, làm như không nhìn thấy nàng vậy. Nói tiếp: "Đã như vậy, để cho bản công công tiễn ngươi một đoạn đường!"

Hắn liếc mắt nhìn bọn thị vệ sau lưng, bọn thị vệ cầm lụa trắng tiến lên đi tới Hồ Nhã Tình, Hồ Nhã Tình run lẩy bẩy, khóc lóc kêu to: "Đi ra, đi ra!"

A Hạnh đứng một bên lạnh lùng nhìn nàng ta, trên mặt một tia biểu tình cũng không có. Xảo Oánh kéo cánh tay A Hạnh, tựa vào bên cạnh nàng thật chặt, có chút không nhẫn tâm quay đầu lại.

Thị vệ coi thường Hồ Nhã Tình khóc, đi tới bên cạnh nàng ta, một người cầm một dải lụa trắng, dây dưa tới cổ mảnh khảnh của Hồ Nhã Tình, sau đó mím chặt môi bắt đầu dùng lực, Hồ Nhã Tình liều mạng giùng giằng.

Dần dần, lực độ nàng ta giãy giụa càng ngày càng nhỏ, ngay tại một khắc nàng ta sắp tắt thở kia, A Hạnh đột nhiên đi lên trước, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Đứa trẻ trong bụng ta là của Nguyên Phong, đây là chúng ta yêu lâu dài, ta không có lỗi với hắn, Nguyên Phong cũng sẽ không hận ta. Sau này ta cùng đứa trẻ trôi qua rất hạnh phúc, có điều, ngươi đã không thấy được..."

Ánh mắt Hồ Nhã Tình chợt mở ra, đưa tay ra muốn bóp cổ A Hạnh. A Hạnh lui về phía sau một bước, bọn thị vệ trên tay lại thêm một chút lực. Trong lúc nhất thời bọn thị vệ chỉ nghe được khớp xương phát ra tiếng răng rắc. Mặt Hồ Nhã Tình dần dần biến thành màu tím, đầu cùng tay cũng mềm yếu vô lực rũ xuống.

A Hạnh nhìn nàng ta một cái, xoay người lại, đi ra cửa phòng giam

Đi chưa được mấy bước liền nghe được sau lưng tiếng thái giám nói chuyện cùng thị vệ: " Hoàng thượng có chỉ, thi thể ném ra bên ngoài cung."

Không biết tại sao, cuối cùng trong lòng A Hạnh một mảnh lạnh như băng.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.