Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao thủ ấn núp

Phiên bản Dịch · 2485 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 248: Cao thủ ấn núp

Sau khi Hồ Nhã Tình chết, trong hậu cung khôi phục lại sự tĩnh lặng. Mọi người vẫn tự lo cho cuộc đời của mình như trước, không có ai nhắc tới Hồ Nhã Tình, tựa như con người ấy chưa bao giờ từng tồn tại vậy.

Lúc rảnh rỗi, A Hạnh sẽ nghĩ tới người thần bí ở ngự hoa viên đã cứu giúp mình ngày đó. Tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn, trong chốc lát nàng không có cách nào để tâm kịp. Nhưng mà bây giờ tỉ mỉ nghĩ đến, người thấn bí đó xét về công lực hay tốc độ đều không thua kém gì so với cao thủ như Trần Tĩnh, hơn nữa vị cao thủ này đối với mình không có ác ý, tại thời điểm mình gặp nguy nan đã rất nhanh chóng giúp đỡ. Nếu như nàng có thể tìm ra vị cao thủ này, cố gắng cầu xin hắn, liệu hắn có thể giúp mình rời khỏi hoàng cung không đây?

A Hạnh càng nghĩ càng thấy có khả năng, trải qua sự việc xảy ra ở ngự hoa viên, A Hạnh đã biết được tất cả hậu phi trong cung, kể cả hoàng hậu, đều có địch ý đối với mình. Bây giờ nàng đã không có dự định đến cung điện của hoàng hậu trộm lệnh bài nữa rồi. Hoàng hậu cảnh giác mình cao như thế, khả năng mình có thể thành công trộm lệnh bài coi như bằng không, cho nên cũng không cần mạo hiểm. Nếu như bị hoàng hậu phát hiện, truyền đến tai Bố Nhĩ Thái thì chính là to chuyện rồi.

Vì vậy vị cao thủ đang ẩn núp này chính là hy vọng lớn nhất của nàng.

A Hạnh nghĩ tới nghĩ lui, lúc đó người cao nhân kia cứu mình xong thì nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt sẽ không thấy bóng dáng. Võ công cao tới đâu cũng không thể có thuật ẩn thân. A Hạnh đưa ra kết luận, lúc đó cứu mình người đó lập tức ẩn ở trong ngự hoa viên, hơn nữa cũng ở gần đó. Hắn nhanh chóng rời đi như vậy, hiển nhiên cũng cần phải che dấu thân phận của mình, người này nhất định là người làm việc tại ngự hoa viên.

Đột nhiên, trong đầu A Hạnh hiện lên bóng dáng của một người lưng gù.

A Hạnh không thể ngồi yên được nữa, nói với Xảo Oánh đang ngồi bên cạnh: "Xảo Oánh, chúng ta đi ngự hoa viên!"

Xảo Oánh đang thuê thùa. Nàng đang giúp A Hạnh may tã lót cho đứa nhỏ còn chưa ra đời. Mấy ngày nay từng giờ từng phút, nàng đều ở bên A Hạnh, nhìn cái bụng A Hạnh mỗi ngày một lớn lên, đã đem đau buồn cùng yêu thương đối với đứa con đã mất vì sinh non, toàn bộ tình cảm đó đều đưa đến đứa bé của A Hạnh. Trong mắt nàng, đứa bé trong bụng A Hạnh cũng như là đứa con ruột thịt của nàng vậy.

Xảo Oánh đang thêu cái yếm hoa cho bé con, nghe thấy lời A Hạnh, ngạc nhiên ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Bây giờ sao? Ngày hôm nay gió bắc bên ngoài thổi dữ dội, chắc là chuẩn bị có tuyết rời, cũng không cần đi ra đâu!"

Trong lòng A Hạnh không yên, giống như là mèo cào, làm sao còn nhịn được. Nàng đứng lên, lấy áo choàng lông cừu gần đó khoác kín người mình, vừa đem suy đoán của nàng kể với Xảo oánh, cuối cùng nói: "Không sao, ta có chân khí bảo vệ thân thế, lại mặc nhiều quần áo một chút, sẽ không cảm lạnh đâu."

Xảo Oánh nghe A Hạnh nói như thế, cũng biết chuyện nghiêm trọng, không phản đối nữa, gọi cung nữ bên ngoài chuẩn bị lò sưởi nhỏ cầm tay, lại giúp A Hạnh đi đôi dày da hươu giữ ấm, lúc này mới yên tâm cùng A Hạnh đi ra ngoài.

A Hạnh thấy dáng vẻ Xảo Oánh lo lắng như vậy, hơi buồn cười, nhưng cũng có chút cảm động. Trong khoảng thời gian này ít nhiều có nàng ở bên làm bạn với mình, cùng mình đi qua quãng thời gian nan nhất, nếu không, nàng thực sự không biết mình có thể vượt qua được quá khứ không.

A Hạnh nhìn Xảo Oánh đang đổi giày cho mình, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Xảo oánh, cảm ơn ngươi."

Xảo oánh hơi ngẩn ra. Sau đó tiếp tục giúp A Hạnh đi giày, trong miệng nói: "Bụng ngươi bây giờ lớn như vậy, không tiện làm gì, đương nhiên là ta giúp ngươi đi giày rồi, có cái gì tốt mà cảm ơn."

A Hạnh nhẹ nhàng cười, không nói nữa. Hai chữ “cảm tạ” này nói ra cũng không để làm gì, phần cảm kích này, nàng sẽ khắc ghi trong lòng.

Tâm trạng Xảo Oánh bây giờ lại đắng chát, nếu như A Hạnh biết chuyện nàng đã làm trước kia, đã từng có những ý nghĩ đáng sợ đối với nàng ấy, chỉ sợ A Hạnh cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu a !

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hai người mang theo vài cung tỳ rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài gió bắc gào thét, sắc trời âm u, tối tăm. Bởi vì khí trời giá rét, dọc đường đi cũng không nhìn thấy những phi tần khác, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cung nữ cùng thái giám đi qua.

Cũng không lâu lắm đã tới đến ngự hoa viên. Trông ngự hoa viên thật trống trải, gió lạnh càng thêm tàn sát bừa bãi.

Rất xa, thấy Khắc La Phu cùng với bóng dáng của một số hoa tượng khác ở trong buị hoa như ẩn như hiện.

A Hạnh tìm được mục tiêu, trong lòng không kìm nén được kích động, nàng để các cung tỳ ở tại chỗ chờ, còn mình mang theo Xảo Oánh đi tới chỗ Khắc La Phu.

Đi thẳng đến phía sau Khắc La Phu, hắn cũng không có ngẩng đầu lên, như là không có nhận ra A Hạnh đã đến gần. Các cao thủ đều có giác quan nhạy bén, tuyệt đối không đến mức có người ở phía sau mà lại không phát hiện ra. Chẳng qua A Hạnh cảm thấy, có thể là do hắn muốn cố gắng ẩn giấu thân phận của mình.

"Khắc La Phu!" A Hạnh ở phía sau hắn khẽ gọi một tiếng.

Khắc La Phu ngẩng đầu lên, xoay người nhìn A Hạnh, dáng vẻ như là giật mình, lập tức vội vàng hành lễ: "Đức phi nương nương, tại soa người lại tới đây?"

A Hạnh nhìn chung quanh một chút, thấy các hoa tượng khác đều các xa nơi này, chắc là không nghe thấy bọn họ nói chuyện đâu. Nàng thấp giọng, nhìn hắn nói: "Chuyện lần trước ở ngự hoa viên, còn phải cảm tạ tiền bối cứu giúp!"

Khắc La Phu giả bộ không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Nương nương đang nói cái gì, tiểu nhân không rõ."

A Hạnh cẩn thận nhìn hắn một chút, da tay của hắn không có điểm sáng bóng, bắp thịt không săn chắc, đôi mắt đục đục không ánh sáng, thân thể khom gù, hai chân cũng như không có sức bật, các loại dấu hiệu cho thấy đây không phải là một cao thủ luyện võ, nhưng ngày đó người cách nàng gần nhất chính là hắn, hắn có khả năng lớn nhất. Còn lại các hoa tượng khác, tuy trẻ một chút, nhưng bước chân cũng không vững chắc, ánh mắt không có thần, không thể so với hắn, hắn trông càng giống như một cao thủ hơn.

A Hạnh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thấp giọng nói: "Tiền bối không cần giấu giếm, A Hạnh không có ác ý, A Hạnh chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm kích của mình".

Khắc La Phu lắc đầu: "Tiểu nhân thực sự không biết nương nương đang nói cái gì". Tiếp theo nhìn nàng một cái, lại cúi đầu: "Nơi đây gió lớn, nương nương nên trở về đi thôi, để tránh khỏi gặp lạnh, đối với... đứa bé không tốt."

A Hạnh thấy vẻ mặt Khắc La Phu không giống giả bộ, trong lòng có chút thất vọng, chẳng lẽ mình thực sự đã đoán sai?

Xảo Oánh đỡ A Hạnh xoay người, đi trở về.

Xảo Oánh nói nhỏ bên tai A Hạnh: "A Hạnh, có phải là nghĩ sai rồi không, ta thấy hắn cũng không phải người biết võ công".

A Hạnh nhíu mày một cái: "Trong cung nhất định cất giấu cao thủ, hơn nữa không phải người Kim quốc, chẳng lẽ không phải người làm việc ở ngự hoa viên? Nhưng mà trong cung lớn như vậy, hắn đã muốn ẩn giấu thân phận, ta làm sao mà tìm được hắn đây?"

Hai người vừa đi vừa nói, cũng không có phát hiện sau lưng, nét mặt Khắc La Phu khẽ động.

A Hạnh nói xong lại lắc đầu, không đúng, người này nhất định ở trong ngự hoa viên, nếu không làm sao lại đúng lúc cứu giúp nàng như thế? Xem ra người này không muốn lộ ra tung tích, làm sao mới có thể khiến hắn xuất hiện đây?

Lúc này, hai người vừa đi tới chỗ khóm hoa húc nhật, lúc này hoa húc nhật đã tàn, càng làm nổi bật mấy cái gai nhọn chồi ra.

Trong đầu A Hạnh chớt lóe lên một ý nghĩ.

Nàng tiếp tục đi, bỗng nhiên dưới chân lệch một cái, cả người mất đi cân bằng, A Hạnh sợ hãi hô một tiếng, sắp bị ngã vào trong bụi hoa.

Xảo Oánh quá hoảng sợ, muốn kéo nàng nhưng không có kéo được, trơ mắt nhìn A Hạnh sắp bị ngã vào bụi hoa! Một khi bị ngã xuống, đúng là tình cảnh vạn gai nhọn, nhánh cây đâm vào, cho dù không phải trí mạng, nhưng mà A Hạnh có thai, nàng sẽ phải chịu đau đớn một thời gian!

Ở lúc vô cùng nguy cấp. bỗng nhiên có một cánh ta đưa ra, nắm cánh tay của nàng, kéo nàng lại.

A Hạnh quay đầu cười, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Khắc La Phu.

Khi A Hạnh ngã sấp xuống, Khắc La Phu cứu viện trong nháy mắt. Tới khi người chung quanh nghe được tiếng động quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy A Hạnh cùng lão đầu Khắc La Phu đứng ở nơi đó, cũng không có chỗ đặc biệt, lại quay đầu làm chuyện của mình.

Xảo oánh vỗ ngực, hết hồn nói: "Ah, A Hạnh, thì ra ngươi là cố ý, làm ta sợ muốn chết!"

Tuy A Hạnh trả lời Xảo Oánh, nhưng lại cười híp mắt nhìn Khắc La Phu: "Không làm như vậy, làm sao chứng minh suy đoán trong lòng ta? " Cho dù Khắc La Phu không ra tay cứu nàng, nàng cũng sẽ không ngã sấp xuống ở trong bụi hoa. Lúc này, nàng sẽ không đem an nguy của mình ra nói đùa.

Khắc La Phu cười khổ một tiếng.

A Hạnh thu lại nụ cười trên mặt, vô cùng trịnh trọng nói Khắc La Phu: "Tiền bối, ngài không cần ẩn núp nữa, hành động vừa rồi của người đã nói rõ tất cả, ngài yên tâm, ta tuyệt sẽ không tiết lộ tin tức của người! Cô nương bên cạnh ta là Xảo oánh, là bằng hữu của ta, cũng là người có thể tin cậy, tiền bối có thể tin tưởng chúng ta!"

Xảo Oánh vội vàng gật đầu: "Ta sẽ không nói gì cả!"

Khắc La Phu nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý bên này, khẽ thấp giọng nói: "Ngày ấy lão phu chỉ là tiện tay cứu giúp, nương nương không cần để ở trong lòng."

A Hạnh thấy có phi tần cách đó không xa đi vào Ngự hoa viên, lại nói: "Tiền bối, bây giờ nói chuyện không tiện, buổi tối ta tới tìm người, có chuyện quan trọng cùng ngươi bàn bạc!" Nàng yên lặng nhìn hắn, trong con ngươi như có ngọn lửa, đặc biệt sáng.

Khắc La Phu im lặng một hồi, sau đó thở dài thườn thượt một hơi, nói: "Được, lão phu cung kính tiếp đón nương nương."

Sở dĩ A Hạnh hẹn ở buổi tối, là bởi vì trong khoảng thời gian này, Bố Nhĩ Thái gần như ngày nào cũng buổi sáng đến Phương Hinh cung, cùng nàng ngồi một lúc, hoặc là cùng nhau dùng bữa, mà buổi tối thì sẽ đi đến cung của những phi tần khác.

Nhưng mà không nghĩ tới, đêm nay, lúc nàng ăn cơm xong, đang định chuẩn bị cho buổi hẹn với tiền bối, Bố Nhĩ Thái lại tới.

Nhìn thân hình cao lớn của hắn, A Hạnh không thể làm gì khác hơn là đè xuống nóng nảy trong lòng, mặt nở nụ cười mà nghênh đón: "Hoàng thượng đêm nay sao tới rồi."

Bố Nhĩ Thái mặc long bào, dưới ánh nên lóe lên màu vàng óng, khuôn mặt góc cạnh như tạc hiện lên vẻ nhu hòa, A Hạnh biết tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt.

Bố Nhĩ Thái ôm nàng vào trong lòng, hôn một cái ở trên má, cười nói: "Làm sao, ta tới rồi nàng không vui sao?"

A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt tươi cười như hoa: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là có chút kỳ quái mà thôi!"

Bố Nhĩ Thái ôm lấy nàng đi vào bên trong điện, ngồi xuống trên ghế lớn, tay đưa lên đem A Hạnh ngồi trên đùi hắn. Mùi hương phái nam của Bố Nhĩ Thái nháy mắt vây quanh nàng.

Bàn tay to xù xì của Bố Nhĩ Thái khẽ vuốt ve trên mặt nàng, khóe miệng từ từ nhếch lên, mang theo ý cười: "Ngày hôm nay ta lại thu phục được một tòa thành trì, bây giờ toàn bộ các thành trấn quan trọng phía bắc đều nằm ở trong tay ta! Thu được tin tốt này, người thứ nhất nhớ tới chính là nàng, tuy là biết rõ ràng buổi tối nên nhìn nàng ít một chút, đỡ phải nhịn không được, làm thương tổn nàng..." Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn trên trán nàng: "Nhưng là vẫn không tự chủ được mà tới, ta chờ đợi không kịp muốn cùng nàng chia sẻ tin tốt này!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.