Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái bẫy

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Đến lúc này Phàn Lực lên xe trước cũng phát giác Giang Thành và tên mập không theo mình, hắn xoay người nghi hoặc nhìn bọn họ.

Chỉ là giờ đây tên mập lại không rảnh quan tâm, bởi vì hắn phát giác khoảnh khắc hướng dẫn viên họ Trịnh đối mặt với Giang Thành, sắc mặt cô ta đang trở nên ngày càng khó coi, ánh mắt cũng hiện vẻ oán độc.

Lại qua vài giây đồng hồ sau, chẳng thấy tài xế lái xe có động tác gì, ấy vậy mà cửa xe "Cạch" một tiếng đóng lại.

Tốc độ nhanh đến mức dọa tên mập nhảy dựng một cái.

Tiếp đó xe khách nhanh chóng lái đi, để lại trên mặt đất hai dấu bánh xe thật sâu.

"Không đúng! Không đúng!" Tên mập bị ánh mắt của cô hướng dẫn viên dọa sợ, thân thể không kìm được run rẩy, trong não so sánh sự kiện Noãn tỷ với tình huống hiện tại, hoang mang reo lên: "Đây là cái bẫy! Hướng dẫn viên họ Trịnh đó không phải là người, mà là quỷ!"

Giang Thành không để ý tới tên mập, chỉ đưa mắt dõi theo xe khách biến mất, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt."

Trở lại biệt thự, Giang Thành đi thẳng tới trước cửa sắt thông lên tầng ba, tên mập mấy lần muốn hỏi Giang Thành một vài vấn đề, nhưng cũng không kịp mở miệng.

Giang Thành vươn tay, cửa sắt thế mà lại mở.

Không phải do Giang Thành, mà bên trong có một cái tay vặn khóa cửa rồi kéo cửa ra.

"Là cô!"

Tên mập kinh hãi la lên.

Trần Hiểu Manh xuất hiện ở sau cửa vẫn là bộ dạng non nớt vô hại, Giang Thành đi vào trước tiên, tên mập chần chờ một lát rồi cũng đi vào theo.

Giống như Noãn tỷ nói, tầng ba quả nhiên là một căn phòng tối om, không có cửa sổ, chỉ có hai cây nến sáp có hình dạng cánh tay trẻ con chiếu sáng.

Nhưng mượn ánh nến mờ mờ có thể nhìn ra diện tích căn phòng này rất lớn, còn lớn hơn so với phòng ngủ chính, mà ở trên tường cách đó mấy mét khảm một cái cửa sắt đen tuyền.

Nhìn thấy cánh cửa này, trái tim tên mập mới hoàn toàn thả lỏng.

Cửa sắt màu đen mang lại cho hắn một loại cảm giác quỷ dị khó nói, cảm giác này không có cách nào ngụy tạo được.

"Tôi rất tò mò làm sao anh phát hiện kia là cái bẫy?" Trần Hiểu Manh ngồi trên ghế, một tay nâng cằm, một tay khác chỉ ra hướng phía sau biệt thự.

Xem ra cô ta không lo sợ một chút nào, trong ánh mắt thậm chí mang theo tia hưng phấn.

Đương nhiên không phải đối với tên mập, mà là Giang Thành.

Giang Thành ngồi trên cái ghế đối diện, nhìn cô ta nói: "Cô bố trí rất chân thực, cột dây thừng phía trên cầu thang, rồi cắt đứt dây thừng ở nhà kho sau đó đem giấu sau đống củi, tạo ra tình huống các người rời đi thông qua căn phòng đó."

"Nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nếu các người đi rồi thì tại sao quỷ còn giả dạng làm Noãn tỷ xuất hiện ở phòng ngủ của các người làm cái gì, điểm này quá bất thường."

"Vả lại, phòng ngủ chính đã bị dọn dẹp sạch sẽ, tôi nghĩ không ra lý do quỷ làm như vậy để làm gì."

Trần Hiểu Manh cười cười: “Nói nhiều như vậy nhưng anh vẫn bị chúng tôi lừa ra khỏi biệt thự, chỉ là tại thời khắc sống còn anh không lên chiếc xe kia mà thôi."

Giang Thành lắc đầu: “Cô nói sai rồi."

"Ồ?" Trần Hiểu Manh cười càng tươi hơn, mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm: “Sai chỗ nào?"

Cô ta chỉ coi Giang Thành như con vịt sắp chết mà còn mạnh miệng, lâu rồi không gặp người thú vị như vậy trong Mộng giới.

"Có ba điểm sai. Thứ nhất, tôi không hề bị cô lừa ra khỏi biệt thự, là tôi tự nguyện."

Giang Thành tiếp tục giải thích: "Trên mặt đất phía sau biệt thự có dấu bánh xe nhưng lại không có dấu giày các người đi qua, cho nên các người vốn chưa từng rời khỏi biệt thự, đó là một âm mưu."

"Thứ hai, kẻ lừa gạt chúng tôi chỉ có một mình cô, bởi vì Noãn tỷ chết rồi."

Y móc từ trong túi ra một thứ lớn khoảng đồng tiền xu, ném tới trước mặt Trần Hiểu Manh lúc này ý cười bên môi đã biến mất hơn một nửa.

Là một cái cúc áo.

Hình vuông, làm từ đồi mồi, tương đối hiếm thấy.

"Tôi tìm được trong phòng ngủ, lúc đó trên cúc áo còn vương theo sợi chỉ bị kéo đứt.” Giang Thành nói: “Nhớ không lầm nó từng ở trên áo khoác của Noãn tỷ."

"Tôi nghĩ lúc tôi đứng trước cửa phòng các người, con quỷ vừa mới giết chết Noãn tỷ. Noãn tỷ trong quá trình giãy dụa đã làm cái cúc này văng ra ngoài, còn cô thì đang chờ con quỷ kia bỏ đi để dọn dẹp căn phòng, mục đích chính là để đề phòng chúng tôi phát hiện Noãn tỷ bị quỷ giết chết, tạo nên hiện trường giả các người đã rời khỏi nhiệm vụ."

Giang Thành nói xong những lời này liền im lặng.

Nụ cười trên mặt Trần Hiểu Manh hoàn toàn tắt ngúm, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hắng giọng hỏi: "Còn điểm thứ ba?"

"Điểm thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất.” Giang Thành ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng. Trần Hiểu Manh, thậm chí ngay cả tên mập đứng bên cạnh cũng thấy căng thẳng.

"Tôi muốn biết... kẻ nào đã cho một người phụ nữ có vẻ ngoài không đẹp, tay chân ngắn tũn, tưởng mình thông minh nhưng vừa ngốc vừa đần lại còn ngực phẳng như cô cái lá gan hãm hại tôi?" Y nhìn Trần Hiểu Manh chăm chú, nghiêm túc nói.

Trong một thoáng tên mập ngây người, hắn biết Giang Thành là người làm việc không theo lẽ thường, thật không ngờ ngay cả miệng lưỡi cũng trơn tru như thế.

Thời gian dường như dừng lại tại thời khắc này, Trần Hiểu Manh há hốc miệng, không thốt ra được nửa chữ.

"Rồi.” Giang Thành thay đổi tư thế, thoải mái nhàn nhã dựa người ra phía sau ghế ngồi, hất cằm nói: "Bây giờ tôi hỏi, cô trả lời."

"Trả lời cái con mẹ anh!"

Trần Hiểu Manh nhấc cái bình sứ lên ném qua, Giang Thành nghiêng cổ né tránh. Mặt cô ta đỏ hồng, bộ dạng như rất muốn liều mạng cùng Giang Thành.

Giang Thành né xong không chút hoang mang nói: "Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn suy nghĩ một chút đi, nơi này là một căn phòng kín mà lại chỉ có hai người chúng ta trai đơn gái chiếc. Nếu như cô không làm theo lời tôi, rất có thể sẽ xảy ra một vài chuyện không tốt lắm."

Trần Hiểu Manh cười lạnh: "Anh uy hiếp tôi?"

Tên mập liếm liếm bờ môi ngắt lời: "Ờm người anh em này, ở đây không chỉ có trai đơn là anh, còn có tôi nữa."

Giang Thành liếc qua tên mập một cái, tiếp tục nói với Trần Hiểu Manh: "Đúng, còn có một tên mập, cô hãy suy nghĩ cho kỹ."

Sắc mặt Trần Hiểu Manh tái nhợt, cô ta nhanh chóng quay đầu nhìn ra chỗ cửa sắt, lúc này giọng nói Giang Thành lại truyền tới: “Đừng hòng chạy, cánh cửa cách cô tận 5 mét, nhưng cách tôi chỉ có 3 mét mà thôi, tôi muốn bắt cô là chuyện dễ như trở bàn tay."

Trần Hiểu Manh giận quá bật cười: "Không đến 10 phút nữa cửa sẽ mở, tôi không tin anh làm được cái gì!"

Giang Thành sờ sờ cằm, làm như giật mình hiểu ra: "Hóa ra còn có 10 phút à." Y đứng lên nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Vốn không cần thời gian dài như vậy đâu, 30 giây là đủ rồi."

Tên mập bỗng mở to hai mắt ra nhìn.

Trần Hiểu Manh siết chặt nắm tay, không biết là vì tức giận hay là bị dọa sợ, cơ thể cô ta run rẩy, một lát sau cắn răng nói: "Anh có vấn đề gì, hỏi đi."

Giang Thành lại ngồi phịch xuống ghế, thoạt nhìn nét mặt còn có chút tiếc nuối.

"Cánh cửa sắt dẫn lên đây cô mở nó ra kiểu gì?"

Trần Hiểu Manh hung dữ trừng mắt liếc y một cái, bực bội đáp: "Hôm qua sau khi anh đi, con quỷ giết Noãn tỷ kéo thi thể cô ta đến nơi này, tôi đi theo nó."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.