Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác sĩ Giang

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Nghe thấy tiếng động, tên mập thò đầu từ phòng bếp ra: “Bác sĩ, anh ráng chờ một lát, cơm sắp xong rồi."

Giang Thành ậm ừ đi đến trước sô pha ngồi xuống, những việc tối qua tua lại trong đầu khi thì rõ ràng, khi thì mờ nhạt, làm y có chút nhức óc.

Ngẩng đầu phát hiện hình như văn phòng được người ta sửa chữa qua một lần.

Cái giá cất giữ bệnh án vốn có dấu hiệu sắp bị sụp mất một bên, Giang Thành ngại phiền phức liền dùng băng dính to bản dán đại lên đối phó.

Mà bây giờ băng dính đã bị tháo sạch, vị trí nứt gãy có hai cây đinh dài cố định, còn tiện thể loại bỏ rỉ sét trên thanh nẹp kim loại của giá đỡ.

Dây điện lòng thòng trên đầu tường cũng được tách ra cẩn thận, cố định chắc chắn tại nơi nó vốn thuộc về.

Một cái bậc thang được xếp gọn dựa vào bên tường, chắc là sợ làm bẩn tường nên chính giữa lót một tờ giấy.

Dưới mặt đất bàn làm việc để một tờ báo cũ, trên đó là một cây búa, một cái kéo cùn, một cuộn băng dính cách điện màu đen, còn có mấy cây đinh kim loại không giống nhau.

Hóa ra đây là nơi phát ra âm thanh đinh đinh đang đang sáng sớm nay.

"Bác sĩ.” Giọng tên mập vọng lên từ dưới bếp đi kèm với tiếng nước chảy ào ào, hết sức ồn ã: “Anh ăn cay được không? Tôi nấu sườn kho."

"Ăn được.” Giang Thành đằng hắng trả lời: “Nhưng mà nấu ít cay thôi, gần đây tôi tới tuổi dậy thì, dễ nổi mụn."

Động tác tên mập trong kia rõ ràng khựng lại chốc lát, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

Giang Thành dựa vào ghế sô pha, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên, y lấy ra nhìn thoáng qua màn hình, ngón tay quẹt một cái nhận cuộc gọi.

"Bác sĩ Giang.” Trong loa truyền ra giọng nói của một người đàn ông nghe có vẻ trẻ tuổi: “Bây giờ anh đang ở phòng làm việc sao?"

"Ừm."

"Vậy tôi qua đó ngay.” Người đàn ông vui mừng nói: “Tôi ở gần thôi, khoảng nửa tiếng là tới."

"Được.” Giang Thành gật đầu, sau đó cúp máy.

Đúng lúc tên mập bưng nồi đi ra, cạnh nồi nóng quá nên hắn dùng khăn giấy thấm nước bao lấy nồi cho dễ bưng.

Dù vậy hắn cũng vội vội vàng vàng để nồi xuống rồi không nhịn được rút tay về, trên mấy đầu ngón tay thô to hơi ửng đỏ.

Thấy Giang Thành nhìn mình, hắn ngượng ngùng cười ha hả vài tiếng, nói không tìm thấy thau hay chậu gì đó nên đành đem cả nồi ra luôn.

"Trong phòng bếp có khăn lau.” Giang Thành bỗng nhiên nói.

Tên mập sửng sốt một hồi, vài giây sau mới hiểu ra Giang Thành sợ tay hắn bị bỏng, lòng không khỏi có chút cảm động, rưng rưng nước mắt: "Bác sĩ, cảm..."

Lại không ngờ...

Giang Thành nhìn chằm chằm khăn giấy hắn đã dùng qua, bĩu môi: "Khăn giấy không cần tiền mua à, còn lấy nhiều như vậy."

"..."

Mặc dù nói vậy thôi chứ tên mập nấu ăn là số dách, không thể bắt bẻ chỗ nào. Một mình Giang Thành ăn hơn phân nửa nồi sườn kho, còn quất hết hai chén cơm đầy.

Nếu không phải tên mập lanh lẹ cướp lấy miếng sườn cuối cùng, chắc hắn còn không có cơ hội nếm đồ ăn hôm nay mình nấu.

"Thế nào?" Ánh mắt đầy mong đợi nhìn Giang Thành chăm chú: “Bác sĩ, tôi nấu ăn cũng được quá ấy chứ, năm đó tôi từng theo học đầu bếp của Túy Tiên Lâu đấy, là học trò ruột của ổng."

Giang Thành buông chén xuống, rút khăn giấy ra lau đi vết mỡ dính bên khóe miệng: "Bình thường." Y đột nhiên nấc một cái, chờ ổn định lại rồi mới nói tiếp: "Chỉ là tôi cảm thấy dù sao cậu cũng bận rộn lâu như vậy, tôi không ăn nhiều một chút thì sợ cậu không yên tâm."

Ánh sáng trong mắt tên mập ảm đạm xuống một chút, tựa như đứa bé chờ người lớn khích lệ nhưng rồi lại thất vọng.

Hắn yên lặng thu dọn nồi và chén đũa, trở lại phòng bếp.

Hình như tiếng nước chảy cũng không còn vui tai như ban đầu nữa, trở thành khúc nhạc dạo lê thê buồn tẻ.

Giang Thành nhìn mặt bàn sáng loáng gần như có thể chiếu ra bóng người trước mắt, bỗng nhiên nói: "Này mập?"

Tiếng động trong phòng bếp dừng lại, một lúc lâu sau, giọng nói của tên mập truyền ra: “Bác sĩ, anh gọi tôi à?"

"Một hồi nữa tôi có khách ghé thăm.” Giọng nói của Giang Thành thản nhiên đến cực điểm, không cho phép người khác hoài nghi: “Cho nên cậu phải..."

Tên mập thở dài, 10 giây sau trả lời: "Tôi biết rồi, chờ thu dọn xong tôi sẽ đi ngay.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao tôi vẫn phải cảm ơn anh, bác sĩ, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong ác mộng."

Không lâu sau tên mập lau khô tay đi ra từ phòng bếp, Giang Thành dựa vào ghế sô pha, nhìn thấy tên mập đi tới mới mở to mắt.

Tên mập cầm áo khoác lao động treo trên kệ quần áo mặc lên người, đang định mở miệng nói thêm cái gì nữa thì Giang Thành đột nhiên cắt ngang, y chậm rãi cất lời: "Gần đây có một cái siêu thị rất to, ở đó bán đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, quan trọng là rất tiện lợi."

Tên mập khó hiểu nhíu mày lại, tựa như từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn không hiểu người đàn ông trước mặt.

"Buổi tối tôi muốn ăn xương sườn hầm.” Giang Thành dõng dạc nói: “Món này khá tốn thời gian nên cậu nhớ đi nhanh về nhanh."

Sự khó hiểu dần dần bị kích động thay thế, tên mập liên tục đáp ứng: "Yên tâm đi bác sĩ."

Tích tắc sau hắn biến mất trước mặt Giang Thành giống như một cơn gió, Giang Thành đứng lên đi đến giá đỡ đựng hồ sơ bệnh nhân, ngón tay lướt qua từng quyển hồ sơ, rất nhanh rút ra một cuốn.

Ngoài bìa viết hai chữ Hồ Yến.

Lật hồ sơ ra xem, phía trên ghi chép biểu hiện ban đầu của Hồ Yến, tương đối kỹ càng, thậm chí ghi cả động tác run chân cũng như trong lúc trò chuyện bà ta nhiều lần nhìn về một hướng nào đó với bộ dạng cực kỳ cảnh giác.

Phương hướng bà ta nhìn là ở phía cửa.

Hồ Yến mất tích sau khi mơ thấy một cánh cửa, bà ta nói em gái bà ta cũng thế, điểm ấy giống với trải nghiệm của Giang Thành, nhưng có chỗ khác biệt.

Chí ít Hồ Yến và em gái bà ta có thể nói ra chuyện mơ thấy cánh cửa với người khác, em gái Hồ Yến kể cho bà ta nghe qua điện thoại, còn Hồ Yến trực tiếp kể lại cho Giang Thành, chứng tỏ một điều khi mơ thấy cánh cửa hai người ấy không lập tức tiến vào.

Nhưng Giang Thành khác, tên mập cũng vậy, bọn họ vừa mơ tới cánh cửa thì một giây sau tức khắc tiến vào thế giới ác mộng.

Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Giang Thành ngồi bên cạnh bàn làm việc, y đổi bệnh án khác, không buồn ngẩng đầu lên nói: "Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông hết sức trẻ tuổi đi vào.

Cả người mặc đồ tây Armani, mắt kính gọng đồi mồi, cổ áo sơ mi thiếp vàng, cà vạt sọc trắng xanh, đôi giày da màu nâu dẫm lên sàn nhà cũ kỹ phát ra âm thanh "cồm cộp" khẽ khàng.

Giày da hiệu Florence tràn ngập hơi hướng thủ công xứ Italy.

"Bác sĩ Giang.” Người đàn ông trẻ tuổi cười một tiếng hủy đi tất cả phong thái vốn có, không biết vô tình hay là cố ý mà tóc rẽ ngôi giữa, cực giống những người dẫn đầu biểu tình trong phim điện ảnh kháng Nhật.

Người nọ hơi khom lưng, từ trên xuống dưới viết đầy hai chữ nịnh nọt.

Giang Thành chậm rãi thả hồ sơ bệnh án trong tay xuống, lát sau mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Bì Nguyễn, vẫn là chuyện bạn gái cậu à?"

"Đúng vậy.” Người đàn ông trẻ tuổi cười hùa: “Vì chuyện này mà tôi rầu muốn chết đi được, nếu không sao lại đến tìm bác sĩ Giang anh chứ."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.