Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt thự

Phiên bản Dịch · 1632 chữ

Dưới gầm sô pha sang trọng lót thảm lông dày, lò sưởi âm tường ở cách đó không xa tối om, hình như vẫn còn củi gỗ chưa cháy hết để lại chút tro tàn.

Bóng đêm đã tiếp quản thế giới này, đáng lẽ bọn họ không thể nhìn rõ mọi vật mới đúng, được vậy là nhờ đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu đang bật, chiết xạ ra những tia sáng gấp khúc mờ mờ.

Căn biệt thự này vẫn còn kết nối điện.

"Trước tiên xem xét xung quanh đã." Ông anh bự con thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm đèn treo: "Chúng ta hãy đi cùng nhau, không nên tách lẻ."

Bọn họ nhanh chóng tìm được một lượng lớn thực phẩm ở trong tủ lạnh bên dưới nhà bếp, nào là rau dưa, gạo mì, thịt, thậm chí là đồ ăn vặt. Sâu trong tủ còn có một rổ trứng gà, nhìn rất mới, cứ như vừa được bỏ vào một tiếng trước vậy.

Nhưng căn cứ vào lớp bụi dày ngoài kia, chuyện này làm sao có khả năng?

Mà mọi người cũng chẳng quan tâm đến khía cạnh đó, ông anh bự con nhìn mớ thức ăn, trên mặt không có vẻ bất ngờ gì, một lúc lâu sau mới nói, ít nhất chúng ta sẽ không bị chết đói.

Phía sau truyền đến tiếng nước chảy tí tách, Giang Thành nghiêng đầu qua, là người phụ nữ bên môi có nốt ruồi vặn vòi nước, có dòng nước sạch chảy ra.

Đóng vòi nước lại, chị ta xoay người nhìn những người khác, chậm rãi nói: "Xem ra chúng ta cũng sẽ không chết khát."

Sau đó bọn họ lại tìm được rất nhiều củi trong một căn phòng nhỏ trông như nhà kho ở một góc khá hẻo lánh.

Củi chất thành từng đống từng đống, chỉnh tề lạ thường.

Trên tầng hai có một phòng ngủ lớn, một phòng làm việc, cùng với hai phòng ngủ nhỏ, ngoài ra phía cuối còn có một căn phòng bị khóa kín.

Dễ nhận thấy ông anh bự con và người phụ nữ vô cùng hứng thú với căn phòng này, nhưng hai người đều ăn ý không nói ra chuyện mình muốn phá cửa vào xem.

Cầu thang thông lên tầng ba bị chặn bởi một cánh cửa sắt màu đen, ông anh bự con rung lắc mấy cái, cửa không hề suy suyển.

Cả nhóm trở về phòng khách ở tầng một.

Mọi người đã ở thế giới này được nửa ngày, nhất là sau khi trải qua vụ tai nạn xe cộ rồi còn phải lội bộ đường xa, bây giờ ai cũng vừa lạnh vừa đói.

Ông anh bự con đề nghị để mình và ông chú trung niên đi lấy củi nhóm lửa, người phụ nữ, Giang Thành, tên mập thì đi nấu cơm, còn thiếu nữ thanh thuần và nam thư ký sẽ dọn dẹp biệt thự.

Giang Thành ngơ ngác nhìn cả một bàn đầy thực phẩm, người phụ nữ cười lạnh, không thèm quan tâm bỏ đi.

Cũng may tên mập biết nấu cơm, kỹ thuật xắt rau rồi nấu ăn đều rất chuyên nghiệp, chẳng bao lâu thức ăn thơm phức đã được bưng lên, cậu ta còn chu đáo rán cho mỗi người một cái trứng.

Xung quanh sô pha trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả đám ngồi vây quanh lò sưởi âm tường bưng chén ăn cơm.

Lửa bên trong lò sưởi bập bùng cháy, phát ra âm thanh lép bép.

Sau bữa cơm tối, nhóm người tụ lại một chỗ bắt đầu bàn luận về nhiệm vụ lần này.

Được một hồi thì ông anh bự con và người phụ nữ cãi nhau ỏm tỏi. Đành chịu thôi, dù sao nhiệm vụ cũng mới bắt đầu mà, đầu mối ít quá, hai người đó lại có tiếng nói nhất nên không ai nhường ai.

Nhìn bộ dạng thuần thục của bọn họ chắc cũng đã thành công vượt qua mấy nhiệm vụ rồi.

Đêm dần khuya.

Ông anh bự con đề nghị tất cả mọi người ngủ lại trong phòng khách, nhưng người phụ nữ nhất quyết đòi lên tầng hai ngủ, lý do là trên đó khả năng cao sẽ có đầu mối.

Cuối cùng hai người kết thúc trong hậm hực, thiếu nữ thanh thuần theo người phụ nữ, cả hai đi về phía cầu thang. Thời điểm hai người tới đầu cầu thang thì nam thư ký bỗng nhiên chạy tới.

Giang Thành đoán chắc là anh ta vẫn còn ớn hai cái bạt tai của ông anh bự con.

Ok, vậy là ông anh bự con, ông chú trung niên hói đầu, Giang Thành và tên mập qua đêm ở phòng khách, còn ba người kia ngủ ở trên lầu.

"Đồ ngu!" Ông anh bự con nhìn bóng lưng mấy người rời đi, thấp giọng chửi một câu.

Ngủ trong phòng khách thì không phải lằng nhằng nhiều vấn đề, với cả cũng toàn đàn ông đàn ang, tạm bợ sao cũng được. Tổng cộng có ba cái ghế sô pha dài, mỗi người nằm một cái, vừa vặn dư ra một người đảm nhận nhiệm vụ gác đêm.

Ông anh bự con nói hắn sẽ gác ca đầu tiên, tiếp theo móc từ trong lòng ra một cái đồng hồ quả quýt, mở nắp, đặt ở chính giữa bàn: "Hiện tại là khoảng 10 giờ đêm, gác đến 6 giờ sáng là tổng cộng 8 tiếng.

Vừa hay chúng ta có 4 người, mỗi người gác 2 tiếng, như vậy tất cả mọi người đều được nghỉ ngơi đầy đủ."

Không ai có ý kiến khác, ông anh bự con sắp xếp nghe rất hợp lý.

Ông anh vừa mới nói xong liền thấy tên mập trước mặt đang nhìn cái đồng hồ của mình với ánh mắt kỳ quái.

"Không cần nhìn, thời gian không chính xác đâu." Dừng lại một chút, hắn bổ sung thêm: "Tất cả các loại đồng hồ khi mang vào mộng giới đều sẽ chạy loạn xạ, hiện tại tác dụng duy nhất của nó là tính giờ."

Trên đồng hồ quả quýt biểu hiện 4 giờ 18 phút, so với thời gian hiện tại thì rõ ràng là không đúng.

Xét thấy Giang Thành và tên mập đều là người mới, ông anh bự con giải thích thêm mấy câu, cho bọn họ biết những tình huống không hợp lẽ thường ở mộng giới âu cũng là chuyện cần thiết.

Bởi vì điều bọn họ cần làm là thông qua các tình huống kỳ lạ để tìm kiếm manh mối bị ẩn giấu, sau đó phá giải nhiệm vụ và rời khỏi mộng giới.

Giang Thành giơ tay lên, ông anh bự con nhìn về phía y, hỏi: "Cậu có gì muốn nói à?"

"Nếu anh đã thoát được mộng giới, vì sao còn quay lại?"

"Bởi vì liên quan tới mộng giới chỉ có hai khả năng, một là không lần nào, hai là vô hạn lần. Chỉ cần cậu từng mở cánh cửa kia, nó sẽ vĩnh viễn đi cùng cậu cho đến khi cậu chết. À…" Ông anh bự con như nghĩ tới điều gì, nói tiếp: "Giới mộng có tên đầy đủ là kết giới ác mộng."

"Kết giới?"

"Không sai, nó giống như một bức tường ngăn cách giữa hư vô và hiện thực, cho dù cậu bị thương nặng như thế nào khi ở đây, chỉ cần còn lại một hơi thở, sau khi nhiệm vụ kết thúc cậu vẫn sẽ hoàn toàn khỏe mạnh trở về hiện thực." Hắn cười khổ: "Tên gọi này quá chính xác, đúng không?"

"Vậy làm thế nào mới có thể hoàn toàn thoát ly kết giới ác mộng này?" Người lên tiếng là ông chú hói đầu, giọng ông ta khàn khàn làm cho người khác có cảm giác không thoải mái.

Ông anh bự con lia mắt nhìn sang, mở miệng đáp: "Đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn như vậy. Ông không phải người mới, hẳn là biết rõ hỏi cái này giống như hỏi chúng ta hiện nay đang ở đâu, bây giờ là thời gian nào vậy. Đó là một câu hỏi không có lời giải."

Ông chú mặt mày âm trầm, không thèm nói thêm gì nữa.

Giang Thành giơ tay lên lần thứ hai.

Ông anh bự con có chút bất đắc dĩ nhìn về phía y: "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, không cần giơ tay."

"Hiện tại chắc là một ngày nào đó trong khoảng thời gian từ cuối tháng 3 đến giữa tháng 9 năm 2006." Giang Thành nghiêm túc nói.

Ông anh bự con ngẩn người, ngay cả ông chú trung niên vừa nãy cúi đầu cũng sửng sốt, tên mập trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi nhìn chằm chằm Giang Thành.

"Làm sao cậu biết?" Ông anh bự con hỏi.

Giang Thành ung dung lấy ra một cái túi nhỏ, đưa tới gần mấy người còn lại. Ai cũng thấy rõ đó là một túi bánh mì ngọt.

Giang Thành quay túi bánh mì lại, chỉ vào hàng chữ nhỏ phía trên: Sản xuất ngày 18 tháng 3 năm 2006. Hạn sử dụng 6 tháng.

Tiếp đó y xé mở túi bánh trước sáu cặp mắt đang dòm mình lom lom, lấy một ổ bánh ra nhét vào miệng cắn, nhai kỹ rồi nuốt xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mùi vị khá được, vẫn còn xốp lắm, chưa bị ẩm, vả lại còn được bảo quản trong tủ lạnh, tôi đoán có lẽ ngày tháng còn sớm hơn."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.