Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá trong Bách Hương Lâu

Phiên bản Dịch · 1816 chữ

Hoàng thất có quan hệ mật thiết với Mạnh gia, thường xuất hiện hôn sự thông gia.

Thiên tài Mạnh gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mỗi khi thế nhân cho rằng Mạnh gia hao hết nội tình, đời sau đã không còn sức chống lên Mạnh gia, liền sẽ có thiên tài hoành không xuất thế, giơ cao đại kỳ Mạnh gia, lại nối tiếp truyền thuyết bất hủ của Mạnh gia.

Bởi vậy có lời đồn đại, Mạnh gia đã nối liền tộc vận của chính mình với quốc vận vương triều Đại Hạ, vương triều Đại Hạ một ngày không diệt, Mạnh gia liền sẽ không tiêu vong.

- Không có khoa trương như vậy nha.

Mạnh Cảnh Chu cười ha ha, khiêm tốn nói:

- Nghĩ không ra các ngươi vẫn đoán được, ta chính là thiên tài hoành không xuất thế Mạnh gia kia.

"..."

- Không, chúng ta không cảm thấy ngươi là người đó.

Lục Dương đang nói sự thật, Mạnh Cảnh Chu không đứng đắn nếu như giơ cao đại kỳ Mạnh gia, với căn cốt của hắn vậy truyền thuyết bất hủ của Mạnh gia liền nên dừng ở đây rồi.

Muốn nói thiên tài, vẫn là thiên tài Lục Dương hắn giơ cao đại kỳ Vấn Đạo Tông trong tương lai càng thêm xứng đáng với tên tuổi.

Hai người thổi phồng chính mình, gièm pha lẫn nhau, hoàn toàn quên đi Đào Yêu Diệp nắm giữ Vũ Hóa Tiên Thể so với độc thân linh căn cùng với kiếm linh căn càng thêm thiên tài ở một bên.

Cũng may hai người đều không xoắn xuýt đối với vấn đề này quá lâu, một cỗ khí thế Man Hoang bàng bạc khuếch tán từ dưới lầu, xung kích toàn bộ Bách Hương Lâu.

Nếu không phải Bách Hương Lâu kiên cố, chỉ là cỗ khí tức này liền có thể rung sụp một mảnh phòng ốc!

Ba người Lục Dương giống như là bị một búa nặng nề đập vào đầu, thần trí nhất thời trống rỗng, nội tạng bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bóp thành một đoàn, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu.

Người bên cạnh có tu vi cao hơn ba người Lục Dương, là Kim Đan kỳ, trạng thái tốt hơn một chút, nhưng không có tốt hơn bao nhiêu.

- Đây là... có người đột phá đến Nguyên Anh kỳ rồi?! Có Nguyên Anh kỳ sư tỷ không bị ảnh hưởng, khẽ kinh hô một tiếng, xem xét cẩn thận, cỗ khí tức này lại có mấy phần cuồng dã.

Đồ ăn Bách Hương Lâu cũng không chỉ đơn thuần là ngon, một món ăn khiến tu vi tăng trưởng, hay là để công pháp vận chuyển thêm mấy Chu Thiên chỉ là chuyện bình thường, nếu có thể kết hợp đồ ăn một cách phù hợp kích thích tác dụng lẫn nhau, hiệu quả sẽ tốt hơn nữa.

- Đã sớm nghe nói ăn một bữa cơm tại Bách Hương Lâu liền có thể đột phá một đại cảnh giới, ta còn tưởng rằng là tin đồn, hôm nay gặp mặt quả thật như thế!

- Chỉ là không biết là vị sư đệ sư muội nào may mắn như thế, có thể đột phá ở chỗ này.

Người bình thường đột phá, ai mà không phải bế quan hộ pháp cầu sự yên tĩnh, Bách Hương Lâu tiếng người huyên náo, tâm tư lộn xộn, bất lợi cho đột phá.

Đột phá ở trong môi trường này, đủ để chứng minh đồ ăn Bách Hương Lâu có thể trợ giúp đề cao tu vi nhiều như thế nào!

Tiểu nhị cửa tiệm nhẹ nhàng đè ép, uy áp Nguyên Anh kỳ lập tức biến mất, đám người thở phào một hơi, sau đó kinh ngạc nhìn tiểu nhị của tiệm.

Ở trong mắt của bọn hắn, tiểu nhị bất quá là Kim Đan kỳ, nhưng lần tuỳ ý ra tay này hiển nhiên đã siêu việt Kim Đan kỳ.

Cảnh giới của tiểu nhị là ngụy trang.

Có người nhỏ giọng nói thầm với đồng bạn:

- Nói đến chỗ này, ta đã từng nghe trưởng lão nói qua, một ngàn năm trước Bách Hương Lâu vừa mở cửa y chính là tiểu nhị của tiệm, một ngàn năm đi qua, y vẫn là tiểu nhị, dung mạo chưa từng thay đổi qua.

Dung mạo tu tiên giả không thay đổi là trạng thái bình thường, nhưng ngàn năm không thay đổi lại là cực hiếm thấy.

Tiểu nhị giống như là không có nghe được âm thanh nói thầm, trên mặt lộ ra áy náy:

- Thật xin lỗi, có thể là một vị thực khách nào đó lúc đột phá quá hưng phấn, quên thu liễm khí thế, còn xin các vị thứ lỗi.

Có một vị sư huynh vừa mới tiến vào Kim Đan kỳ nhớ lại khí tức đột phá vừa rồi, ánh mắt sáng lên:

- Cỗ khí tức này để lộ ra một tia cuồng dã, tựa như Long tộc Thượng Cổ lại xuất hiện, chắc là một vị sư huynh thể tu đột phá, chúng ta tranh thủ thời gian cảm ngộ cỗ khí tức này, nói không chừng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta đề thăng thể phách!

- Đúng vậy, đúng vậy, cơ hội trời ban này là cơ duyên cho chúng ta, chúng ta nên nắm bắt lấy.

Đồng bạn của vị sư huynh này phụ họa, bắt đầu cùng nhau ngồi xuống.

Năm người ngũ tâm hướng thiên, hơi trôi nổi trong không trung, nhắm mắt không nói, thanh khí mát mẻ vọt tới từ bốn phương tám hướng, phá lệ sảng khoái.

Cho dù không phải thể tu, tu sĩ cũng đều rất xem trọng thể phách, pháp lực đầy đủ, nhưng thân thể không theo kịp sẽ rất dễ dàng bị người đánh lén một chiêu mất mạng, lại hoặc là đối phương sử dụng cận chiến, chính mình chẳng phải là tới gần liền chết, ngay cả cơ hội dây dưa trốn xa cũng không có.

Thế cho nên Vấn Đạo Tông rất xem trọng tố chất thân thể của đệ tử.

Long tộc Thượng Cổ nổi danh trong yêu thú nhờ đại thần thông Hô Phong Hoán Vũ cùng nhục thân vô địch, là một trong những đại tộc đỉnh cấp hoành hành Yêu Vực, nếu có thể cảm ngộ một tia Long khí Thượng Cổ, sẽ rất có ích lợi đối với nhục thân, nếu như thừa cơ ngộ ra một chiêu nửa thức thần thông biến hoá của Long Tộc để cho bản thân sử dụng, càng là cơ duyên lớn cầu còn không được!

Tràng cảnh năm vị Kim Đan kỳ tu sĩ vây quanh thức ăn nóng hổi không ăn, cùng nhau tĩnh tọa cũng là hiếm thấy.

Loại mẫn tiệp đối với cơ duyên này khiến cho Lục Dương vô cùng bội phục.

- Chúng ta có muốn hay không cũng nhân cơ hội này cảm ngộ một phen?

Đào Yêu Diệp đề nghị.

Lục Dương kinh dị:

- Ngươi có thể cảm nhận được Long khí Thượng Cổ trong miệng các sư huynh?

- Thử một lần cũng không lỗ.

Đang lúc ba người Lục Dương cân nhắc có muốn hay không cũng ngồi xuống cảm ngộ, nhìn xem có thể ngộ ra khí tức cuồng dã Long tộc Thượng Cổ kia hay không thì trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Một con lợn rừng mặt xanh nanh vàng xuất hiện, trong ánh mắt tràn ngập khủng hoảng cùng với lửa giận, khiến cho mọi người sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.

Yêu tộc thật là hung tàn đáng sợ, cảnh giới siêu việt đại đa số người đang ngồi!

Hơn nữa con lợn rừng này khí tức bất ổn, giống như là vừa mới đột phá vậy!

Tiểu nhị nhíu mày, trong tay nổi lên một vòng xoáy nhỏ, lúc đang cân nhắc có nên tự mình ra tay hay không thì chợt có đao quang sáng lên, đao khí lăng liệt như trường hồng, mang theo khí tức hừng hực vô cùng, một đao chém xuống, đầu lợn rừng một nơi thân một nẻo, đầu lâu lăn dưới đất, một mực lăn đến dưới chân Lục Dương.

Đầu heo trừng mắt nhìn Lục Dương, chết không nhắm mắt.

Tràng diện vốn nên máu tanh nhưng không có một giọt máu chảy ra, đao khí hừng hực cực hạn trong nháy mắt nấu chín chỗ bị cắt, mùi thịt nướng thơm nức mũi.

Lúc này chủ nhân của đao quang mới xuất hiện, là một vị một đầu bếp có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đội một chiếc mũ cao, còn có tạp dề làm việc đặc chế, tay cầm đao mổ heo, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, cười lên giống như là thổ phỉ muốn giết con tin.

- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đã làm mọi người bị sợ hãi, ta đang muốn giết đầu long duệ lợn rừng này, đại khái là sát khí của ta quá thịnh, khiến cho con súc sinh này sinh ra nguy cơ sinh tử, mượn nhờ đó mà thành cơ duyên kích hoạt lên một tia long huyết Thượng Cổ trong cơ thể, đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

- Đây là sai lầm của bổn điếm, lần sau sẽ không như vậy nữa, còn xin mọi người thông cảm!

Đầu bếp cầm theo đao mổ heo, trên mặt nhe răng cười, ngữ khí tương đối thành khẩn, đám người không muốn thông cảm cũng phải thông cảm.

Đầu bếp nhặt về đầu heo từ dưới chân Lục Dương, kéo thi thể heo quay lại gian bếp, cảm giác áp lực vừa rồi mới biến mất.

Năm vị Kim Đan sư huynh có chút xấu hổ, tiếp tục cảm ngộ tu luyện cũng không phải, không cảm ngộ tu luyện cũng không phải.

Một người trong đó vỗ cái bàn:

- Con bà nó, cho một đĩa thịt heo nướng, liền dùng con lợn vừa rồi!

Thịt lợn Nguyên Anh kỳ có giá cả cao không hợp thói thường, đừng nói chi lợn rừng chứa huyết mạch Long tộc Thượng Cổ, một đĩa thịt heo nướng này có giá khiến cho bọn hắn tỉnh ngủ đều muốn tát mình hai phát.

Coi như tát xong hai phát cũng muốn ăn, bọn hắn hôm nay không thèm đếm xỉa, không ăn đầu lợn rừng Nguyên Anh kỳ này đạo tâm sẽ bất ổn, cơn giận có thể khiến cho bọn hắn nhịn tới nội thương.

Tiểu nhị khoác khăn lau trên vai, lộ ra nụ cười cao giọng hô:

- Được rồi năm vị khách quan, thêm một đĩa thịt Long duệ lợn rừng!

.

Bạn đang đọc Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch) của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.