Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe nói mỗi ngày ngươi đều ăn đậu hũ?

Phiên bản Dịch · 1639 chữ

Ba người Lục Dương yên lặng thu hồi ánh mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.

Nhìn sự hung dữ trên khuôn mặt của năm vị sư huynh, e rằng ngay cả xúc động giết người diệt khẩu cũng đều có.

- Nói đến ngươi có muốn đoán xem ta gọi món ngon gì cho ngươi không, nhất định là món ngươi thích ăn.

Mạnh Cảnh Chu nhỏ giọng nói, sợ hấp dẫn sự chú ý của năm vị sư huynh gọi thịt lợn rừng.

Lục Dương không hiểu ra sao, Mạnh Cảnh Chu làm sao biết rõ hắn thích ăn cái gì.

- Ngươi làm sao biết rõ Lục sư huynh thích ăn cái gì?

Đào Yêu Diệp dùng thanh âm nhỏ hơn hỏi.

Mạnh Cảnh Chu giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười xán lạn lộ ra tám cái răng:

- Ta đặc biệt đến hỏi đại sư tỷ.

Lục Dương lập tức sinh ra dự cảm không ổn.

- Đậu phụ ngâm tới rồi!

- Tào phớ tới rồi!

- Đậu phụ tẩm hành!

- Đậu phụ ma bà!

Tiểu nhị cửa tiệm vừa báo tên món ăn vừa mang thức ăn lên, một bữa tiệc đậu phụ với đủ loại màu sắc và mùi thơm được bày ra trước mặt Lục Dương, ngay cả người không cảm thấy hứng thú với đậu phụ như Đào Yêu Diệp khi ngửi được mùi thơm cũng đều muốn động đũa.

Mỗi lần hét lên, mặt của Lục Dương liền sẽ trắng bệch một phần.

Mạnh Cảnh Chu có chút dương dương đắc ý:

- Đại sư tỷ nói ngươi tạm thời không ăn cái khác, ngày nào cũng ăn đậu phụ, trong lúc ngủ mơ còn nói cái gì Đậu Phụ Thiên Tôn.

- Ta liền nghĩ ngươi hẳn là rất thích ăn đậu phụ.

- Không cần quá cảm động, người trong nhà ta nói rằng khi muốn mời ai đó ăn, phải hỏi sở thích của họ trước, mới có thể biểu hiện ra thành ý, ta mặc dù đại đa số thời điểm không tán đồng cách nhìn của người trong nhà, nhưng chuyện này ta thấy đúng.

- Ta đặc biệt tới Bách Hương Lâu đặt một bàn tiệc đậu phụ, ngươi đừng xem nhẹ những món ăn này, nhìn thường thường thường nhưng đều là linh đậu ngàn dặm chọn một, đồ ăn kèm đều là linh dược lâu năm, còn nước dùng là nước tinh khiết thu được bằng cách làm tan chảy hàn băng Cực Bắc...

Sắc mặt của Lục Dương trong nháy mắt trở nên trắng hơn đậu phụ.

Ngươi hỏi thăm ra được cái gì?!

...

Đợi thực khách ăn vừa lòng thỏa ý, vỗ cái bụng căng phồng rời khỏi Bách Hương Lâu, tiểu nhị nhanh chóng thu dọn bát đĩa lau sạch bàn, rảnh rỗi lại nghĩ tới vấn đề của Lục Dương.

Ăn Tích Cốc Đan, tính là ăn cơm hay tính là tích cốc?

Vấn đề nhìn như thường thường không có gì lạ lại giấu giếm huyền cơ, thật sự càng nghĩ càng thấy có tính triết học.

Xem ra đệ tử mới chiêu mộ lần này có người có ngộ tính cực cao, ngày sau nhất định sẽ làm nên chuyện!

- Này đầu bếp, hỏi ngươi một vấn đề.

Tiểu nhị cửa tiệm đi vào phòng bếp, ném vấn đề cho đồ tể.

Phòng bếp cuồn cuộn sóng nhiệt, Luyện Khí kỳ đụng phải, may mắn thì chỉ dính hoả độc, bị hành hạ cả một đời, nếu xui xẻo nội tạng trực tiếp bị thiêu đốt, chỉ còn lại khung xương.

Muốn nấu thiên tài địa bảo, tiên hoa kỳ trân, dùng lửa phàm trần tự nhiên không nấu nổi, không nói những cái khác, chỉ là thui lông lợn rừng Nguyên Anh kỳ, ít nhất phải dùng hỏa diễm do Kim Đan hậu kỳ tế luyện, bực này hỏa diễm tự nhiên là có uy lực doạ người.

Tiểu nhị không để ý đến nhiệt độ cao khủng khiếp trong bếp, dùng khăn lau trên vai tùy ý phẩy, nhiệt độ cao liền biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là cảm giác mát mẻ.

- Chuyện gì? Muốn học ta cách giết heo?

Tiểu nhị trừng mắt:

- Ta học thứ này để làm gì? Ta nghĩ ra một vấn đề triết học liên quan đến nấu ăn, đến kiểm tra ngươi một chút.

Đầu bếp đang dùng bàn chải chà bếp lò, ngừng tay ném bàn chải qua một bên, bắt chéo chân nói:

- Ngươi hỏi đi.

- Ngươi nói ăn Tích Cốc Đan, tính là ăn cơm hay tính là tích cốc?

Đầu bếp cười nhạo một tiếng, không chút nghĩ ngợi, vừa định nói đáp án, liền ngẩn ra.

Đúng vậy, đến cùng tính ăn cơm hay là tính tích cốc?

Đầu bếp hồ nghi nhìn tiểu nhị:

- Không đúng, chỉ số thông minh của ngươi ai cũng rõ, lấy chỉ số thông minh của ngươi làm sao có thể nghĩ ra loại vấn đề này?

Tiểu nhị cửa tiệm cả giận nói:

- Đồ tể, ta cho ngươi biết, ngươi chớ xem thường người!

- Cho nên vấn đề này là ngươi nghĩ?

- Không phải.

Hai người thương lượng một chút, cảm thấy lấy đầu óc của bọn hắn suy nghĩ loại vấn đề này vẫn quá sớm, thế là mang vấn đề đi hỏi Lâu chủ.

Minh trà phiêu hương, cô đọng thành những nét chữ mộc mạc giản dị, mơ hồ mà huyền bí, Lâu chủ đun ấm, pha trà, tráng chén, thưởng thức trà, động tác như nước chảy mây trôi, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lâu chủ là một vị vị mỹ phụ khí chất lộng lẫy, trắng nõn như ngọc, trên trán có tinh văn như ẩn như hiện.

Nàng bất đắc dĩ nhìn tiểu nhị cùng với đầu bếp, cảm thấy có phải công việc quá ít, cho nên mới dư thừa thời gian suy nghĩ vấn đề nhàm chán này hay không.

- Các ngươi không nên bị danh xưng Tích Cốc Đan làm cho mê hoặc. Tác dụng ban đầu của Tích Cốc Đan cũng không phải tích cốc, mà là luyện chế đồ ăn thành đan dược, vào trong bụng chậm rãi phân giải, từ đó đạt được hiệu quả không ăn uống trong thời gian dài.

- Tích Cốc Đan trên bản chất là đồ ăn.

- Hiểu chưa?

Đầu bếp như có điều suy nghĩ:

- Đã hiểu, cho nên đan sư luyện chế Tích Cốc Đan, kỳ thật là đồng đạo với ta.

Tiểu nhị cửa tiệm cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói:

- Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt, ngươi nhiều lắm là đồng đạo với đan đồng quạt lửa.

Đầu bếp giận tím mặt, quơ lấy đao mổ heo liền chặt tiểu nhị.

Tiểu nhị cửa tiệm cũng không phải ăn chay, vung mạnh khăn lau trên vai, phát ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, khăn mặt thế mà trong khoảnh khắc biến thành một cây côn bằng sắt màu trắng.

Hai người một người cầm đao một người cầm côn đánh nhau, giống như du côn lưu manh, các loại ám chiêu không ngừng, Lâu chủ mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, nếu không phải tiền công của hai người rẻ mạt, bằng không nàng làm sao nhận hai kẻ này vào làm.

Lâu chủ thuận theo hương trà nhẹ nhàng thổi một hơi, hương thơm nồng đậm, quanh quẩn ở trong lòng hai người, cả hai nhất thời mất phương hướng, đợi đến khi bọn hắn lấy lại tinh thần đã thấy bản bản thân ở dưới lầu.

Bên tai hai người truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lâu chủ:

- Xuống dưới lầu đánh, làm hỏng đồ vật gì sẽ trừ lương các ngươi.

...

Lục Dương cũng không biết rõ sự tình phát sinh ở Bách Hương Lâu sau khi bọn hắn rời đi. Hắn ăn xong tiệc mừng Trúc Cơ, khi trở lại Thiên Môn Phong mặt đã trắng nhợt như thể mới chết ba ngày.

Đại sư tỷ mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, cài một chiếc trâm mộc mạc, ngồi xếp bằng cách mặt đất ba thước, đang tu luyện như tiên tử thoát tục, không dính một tia bụi trần.

Vân Chi chậm rãi mở mắt ra, trong mắt phảng phất chứa ngàn vạn thế giới, sáng chói như bầu trời đêm, ảo giác chợt lóe lên, Lục Dương dụi dụi con mắt, chỉ thấy Vân Chi bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt nào có xuất hiện dị tượng.

Ảo giác?

- Mặt của ngươi làm sao trắng như vậy?

Lục Dương tức giận nói:

- Ngươi biết rõ còn cố hỏi, Mạnh Cảnh Chu ở chỗ ngươi nghe nói ta mỗi ngày ăn đậu phụ, liền mời ta ăn tiệc đậu phụ chúc mừng ta Trúc Cơ.

Lục Dương hoài nghi sư tỷ đứng đằng sau chuyện này.

- Mạnh Cảnh Chu hỏi ta ngươi ăn cái gì nhiều nhất, ở trong ấn tượng của ta, ngươi tại thời điểm dùng đậu phụ luyện công ăn mấy vạc đậu phụ, ta chẳng qua là nói sự tình chân thực cho hắn, có vấn đề gì?

- Đậu Phụ Thiên Tôn kia...

Còn không đợi Lục Dương nói xong, Vân Chi liền lại một lần nữa dùng ngữ khí không có chút chập trùng nào trả lời:

- Ngươi ở trong mộng la lên thu được truyền thừa, cũng hô to bốn chữ Đậu Phụ Thiên Tôn, ta chẳng qua là thuật lại.

Lục Dương yên lặng nhìn nhãn thần vô dục vô cầu lại vô tội của Vân Chi, chịu thua.

Hắn luôn hoài nghi đại sư tỷ đang hố chính mình, nhưng hắn không có chứng cứ.

.

Bạn đang đọc Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch) của Tối Bạch Đích Ô Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SS2201AS
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.