Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một hồi gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1893 chữ

Chương 2 :

- Đánh nó! Đánh chết nó đi! Đồ ma quỉ! Đồ yêu nữ! Tại mày mà tao bị gia gia mắng. Con nha đầu thối xấu xí như mày mà cũng bày đặt đọc sách với học chữ thánh hiền à? Đánh nó! - Một nam hài toàn thân y phục hoa lệ, không phải con của quan lại thì cũng là con của phú thương nào đó.

-Đúng! Đánh nó! Đánh chết nó!

- Đánh nó! Nó là yêu nữ!

- Đánh nó! Ma quỉ, nó là con của ma quỉ!

Một đám trẻ trạc tuổi nhau nhanh chóng hùa, đem hết quyền cước công phu đánh về một nữ hài. Nữ hài đáng thương kia, đầu tóc rối bù bị giật mạnh ra đằng sau, cả người liền té ngã trên đất. Dáng người nhỏ bé co quắp lại, không kêu khóc la hét chỉ cắn răng chịu đựng.

- Ai nha! Tô Văn huynh lại đánh nha đầu Song Ngư như vậy? Nó lại đến tìm Tô lão gia xáo trạng thì làm sao bây giờ? Coi chùng lại bị Tô lão gia đánh đòn, phạt quì nhịn đói ở từ đường nữa nha! - Một nữ hài nhanh chóng chạy đến "khuyên can ".

- Đánh chết nó cho ta! - Nam hài họ Tô kia kiêu ngạo ra lệnh. Lửa cháy đổ thêm dầu, cơn tức của Tô Văn sớm đã nguội lại vì lời của nữ hài mới đến bùng cháy trở lại.- Kiều Lạc, lời muội nói thật là đúng nha!

- Hay là thôi đi? Đánh nữa nha đầu này sẽ chết đó! - Một đứa trẻ thấy Song Ngư bị đánh nãy giờ cũng chỉ đứng nhìn không dám can ngăn.

- Đúng đó! Tha cho nó đi!

-Đánh chết nó liền rắc rối!

Lập tức có người phụ hoạ. Vị Tô thiếu gia kia có Tô lão từng là quan trong triều. Đã cáo lão về hưu nhưng quan phủ cũng phải cung kính vài phần nên đến Ngưu Lân thôn cũng tính là cây cao bóng cả. Tô Văn là cháu trai duy nhất của Tô lão tất sẽ che chở cho cháu của mình. Còn bọn họ chỉ là bình thường dân chúng, ai sẽ che chở cho họ? Với lại, ma nữ Song Tử kia có ma thuật ai biết cô ta chết có trù ếm gì bọn họ không.

- Ta thấy thôi đi! Đánh nữa, các ngươi không sợ tội nhưng Tô thiếu gia...ai nha! - Kiều Lạc nói rồi bịt miệng nhìn về phía Tô Văn cũng khiến mọi người hiểu ý. Tô Văn sợ tội!

Chát

Lời này mọi người thấy thật bình thường nhưng Tô Văn thì cho là châm chọc liền tiến đến tát một cái thật mạnh. Cái tát của Tô Văn, một tiểu tủ hơn mười tuổi không mạnh nhưng cũng khiến Song Ngư bảy tuổi bật máu. Cả người lảo đảo, đổ ập xuống, không nhúc nhích.

- Đủ rồi! Ta nói đủ rồi! Hay tụi mày muốn đánh nhau với tao? - Đứa tre ban nãy nói giúp Song Ngư liền thét lên, lao vào che chắn cho Song Ngư.

- Đỗ Lâm! Mày... bị con ma nữ này mê hoặc rồi! - Tô Văn hét lên.

- Kệ tao! Tụi bay...cút! - Hài tử tên Đỗ Lâm tức giận trừng mắt nhìn một lượt khiến mấy đứa trẻ khác khiếp sợ phải lui lại sau.

- Đi! Mày không còn là bạn tao -Tô Văn quay lưng bỏ đi, mấy đứa trẻ khác liền lập tức nối đuôi theo.

Bãi đất đông đúc liền chỉ còn lại hai người.

- Này! - Đỗ Lâm rút ra một cái khăn đưa đến trước mặt Song Ngư.

- Không cần! - Song Ngư gạt phắt đi. Song Ngư cô không cần một ai thương hại cả. Dáng người nhỏ bé loạng choạng đi về bờ suối. Dáng người mỏng manh nhưng bóng lưng lại quật cường vô cùng.

- Xin lỗi! - Xin lỗi vì hèn nhát, xin lỗi vì không ngăn cản từ đầu. Cho nên Đỗ Lâm xin lỗi.

- Ngươi là người đầu tiên xin lỗi ta cũng là người đầu tiên đứng ra vì ta. Cảm ơn!- Song Ngư nói nhunhw không quay đầu lại. Nếu như nói Song Ngư không cảm động là giả.

- Sẽ có một ngày ta bảo vệ ngươi! - Đỗ Lâm nói rồi chạy vụt đi.

Song Ngư bị bỏ lại liền lâm vào ngơ ngác.

"Đỗ Lâm! Kiều Lạc! Tô Văn! Ta sẽ nhớ rõ ba cái tên này! Song Ngư ta hôm nay sẽ thành một người khác! " Song Ngư mỉm cười lạnh lùng.

Bên bờ suối, Song Ngư nhìn dòng nước, hai cánh tay giơ lên một dòng nước lập tức bị một sức mạnh vô hình hút lên quấn quanh cơ thể rửa trôi hết bụi bẩn, vết máu và cả lớp bùn đất bôi lên mặt.

Một dung mạo xinh đẹp nhanh chóng hiện ra, không thua bất kì dung mạo nào. Tuy gầy nhưng là một tiểu mĩ nhân. Điểm đặc biệt là một bên mắt phải chuyển từ màu đen sang màu xanh.

Nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu dưới nước, Song Ngư không khỏi dâng lên một tia bi thương.

-Song Ngư à, con mắt của con thậy đẹp! Một màu xanh đẹp đẽ, cao quí và không nhiễm bụi trần! Mẫu thân chỉ hy vọng sau này con hạnh phúc, món quà trời ban cho mẹ, Song Ngư của ta! - Nước mắt lăn dài, mẫu thân Song Ngư ôm lấy đứa con gái đáng thương của mình. Những ngón tay thon gầy, chai san vuốt nhẹ nhàng mái tóc đen mượt khiến người khác ganh tỵ.

"Mẫu thân, con nhớ người! Song Ngư của người lại bị bắt nạt...nhưng con sẽ không khóc đâu. Con sẽ hạnh phúc...Như vậy mẫu thân sẽ...vui đúng không? "

Tõm...một giọt nước mắt rơi xuống. Đứa bé bảy tuổi ngay cả bị đánh thừa sống thiếu chết cũng không la hét, không khóc lóc cũng chẳng rên lấy một tiếng. Đứa trẻ quật cường như thế cũng biết đau, biết khóc, khóc khi tưởng niệm người mẫu thân hết lòng yêu thương, ôn nhu chăm sóc, che chở cho mình.

- Mang nó đi ngay! Con đàn bà khốn nạn! Con tiện nhân! Nó là con của ma quỉ! Đem nó đi ngay!- Một nam nhân phẫn nộ, mạnh bạo hòng giành lấy đứa bé đang được một vị phu nhân ôm chặt trong lòng.

- Lão gia! Song nhi là nữ nhi của người! Lão gia... - Vị phu nhân ôm chặt lấy đứa bé, tình mẫu tử khiến cho một phu nhân chốn khuê phòng manh mẽ một cách kì lạ. Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt, vị phu nhân vẫn quyết không nhân nhượng. Đây là hài tử của nàng, hài tử đáng thương!

- Nó không phải nữ nhi của ta! Song Thành ta không có nữ nhi! Cút ngay đi! Đừng để ta thấy nó! Cút! Cả mày nữa con tiện nhân! -Song Thành lão gia, phụ thân Song ngư tức giận cả người run run, hai tay nắm chạt lấy thành ghế, các khớp ngón tay trắng bệch.

- Lão gia...xin người nghĩ đến tình cảm phu thê chúng ta bao nhiêu năm cho mẫu tử chúng ta ở lại! Ngư nhi chưa...đầy tháng! - Song phu nhân khóc nấc lên.

  • Nó sống hay chết không liên quan đến ta! Vân Khê! Rời khỏi đây hay...ngươi muốn ta giết nó! -Song Thành nghĩ đến tình phu thê bao nhiêu năm, một tia không đành lòng nổi lên.

- Lão gia...cáo biệt! - Vân Khê phu nhân, mẫu thân Song Ngư nhìn phu quân mình lưu luyến rồi ôm con rời khỏi Song phủ.

...Tách...tách...

Nước mắt thi nhau nối đuôi rơi xuống. Song Ngư có lẽ vì có dị năng nên nhận thức được xung quanh sớm hơn những đứa trẻ khác nhiều lần.

"Mẫu thân, Ngư nhi rất nhớ người. Mẫu thân , Ngư nhi lại yếu đuối rồi!"

Mỗi khi nghĩ đến mẫu thân đáng thương của mình, Song Ngư đều bộc lộ vẻ yếu đuối của mình như thế.

- Tỷ tỷ có một con mắt màu xanh rất đẹp! Sao tỷ lại khóc? - Một giọng nói non nớt vang lên. Hiển nhiên là Giải Lăng Nguyệt vừa "bỏ nhà đi bụi" của chúng ta.

Giải Lăng Nguyệt không biết khi nào đã xuất hiên sau lưng Song Ngư, hai bàn tay trắng đè lên vai Song Ngư kéo xuống.

- Tránh ra! - Song Ngư lạnh lùng, vẻ yếu đuối ban nãy lập tức thu lại. Như một con nhím xù lông tự vệ, Song Ngư hất tay Giải Lăng Nguyệt ra nhằm tránh né sự đụng chạm của kẻ lạ mặt này. Nào ngờ...

-Á...

Cái con người không biết trời cao đất dày lùn tịt, Giải Lăng Nguyệt lại cố kiễng chân lên cho cao bằng với Song Ngư. Chính vì thế Song Ngư đẩy nhẹ một cái Giải Lăng Nguyệt liền mất đà mông hoa lệ tiếp đất. Giải Lăng Nguyệt đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.

- A...xin lỗi! Muội...ngươi có sao không? -Song Ngư hốt hoảng tay chân liền luống cuống - Ta đỡ muội dậy.

- Đau! - Giải Lăng Nguyệt đứng lên, tay phủi phủi đất cát bám trên quần áo.

- Ta bắt tỷ phải đền cho ta! - Ai đó không biết tốt xấu trắng trợn đòi hỏi.

- Hả? Ta không có tiền, cái gì cũng không có. Ta có thể đền cho muội cái gì? - Song Ngư nhìn bản thân, quần áo cũ mèm, mũi liền chua chua. So với nha đầu trước mặt một thân quần áo từ chất liệu đến khí chất đều thua xa.

- Không chịu! Không chịu! Đền cho muội! Đền cho muội! -Giải Lăng Nguyệt lập tức bày ra tài năng khóc nháo thiên phú.

- Muội...không sợ ta sao? - Song Ngư sau một hồi ngẩn người liền hổi. Trong mắt không giấu được hy vọng.

- Sợ cái gì a? Mắt của tỷ? Muội thấy nó thật là đẹp. Hảo ghen tỵ nha! - Giải Lăng Nguyệt trợn trừng nhìn Song Ngư.

- Muội không thấy ta rất không giống người bình thường sao? Giống như...quái vật? - Hai mắt Song Ngư liền đỏ hoe.

-Quái vật? Vậy chắc muội hàng ngayg sống với một đám quái vật rồi! Tỷ dẫn muội đi chơi! Không cho đánh trống lảng! -Giải Lăng Nguyệt nắm tay áo Song Ngư giật giật.

- Tỷ dẫn muội đi chơi, coi như là đền cho muội! - Giải Lăng Nguyệt chu môi nói. Mấy cái của cải gì đó nàng mới không cần đâu.

Song Ngư ngơ ngác.

- Ta dẫn muội đi! -Song Ngư bị bộ dạng đáng yêu của Giải Lăng Nguyệt lừa đảo. Mà chính Song Ngư cũng rất vui vẻ. Có lẽ nàng cô đơn rất lâu rồi.

Hai thần hình nhỏ nhắn lắc lư rời đi mà không biết toàn bộ sự việc đã rơi vào mắt một người. Không phải Song Tử.

-Song Ngư? Cái tên này...ta sẽ nhớ...

Từ ngày có Giải Lăng Nguyệt lôi kéo Song Ngư dẫn mình đi chơi, Song Ngư liền vô cùng vui vẻ. Nhưng vui vẻ luôn không lâu...

"Tỷ nhớ mua kẹo hồ lô cho muội đó! " Song Ngư cẩn thận gói gọn xâu kẹo hồ lô trước ngực.

~Hết chương 2~

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.