Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6794 chữ

Nói thật , Liễu Ngạn Huân không biết bây giờ mình còn lại cái gì.

Tất cả mọi chuyện thật sự là hỏng bét! Hắn lúc này đang trừng mắt nhìn phòng trọ ở tầng cao nhất, bên trong trừ bỏ một ít quần áo cùng máy tính ,Tống Hoàn Minh đều mang tất cả đồ đạc đi.

Hắn cùng Tống Hoàn Minh sinh sống bảy năm trong phòng trọ ở tầng cao nhất, hôm nay Tống Hoài Minh rời đi , hắn liền sống một mình.

Liều Ngạn Huân ,ở trước lúc sinh nhật hai mươi lăm tuổi một tuần ,lần đầu tiên nếm được nỗi thống khổ thất tình.

Đài Bắc tháng chín năm 2000 , tòa nhà thương mại.

“Cái gì?”

Lần đầu tiên nghe thấy ông lão bản Lương Đồng nói ra tin tức như thế, ngay cả Liễu Ngạn Huân trước nay vẫn luôn duy trì thái độ tĩnh táo cũng không khỏi mất tự chủ kêu lên.

“Có muốn tiếp nhận hay không?” Ông chủ Lương Đồng mỉm cười ngồi thoải mái ở trên ghế làm việc bằng da, nhìn thẳng trực tiếp vào nhân viên đầy hứa hẹn.

“Này. . . . . .”Liễu Ngạn Huân có chút chần chờ, hắn không dám lập tức đáp ứng vấn đề của lão bản.

“Tôi nghĩ . . . . . .Công ty còn có nhiều tiền bối lợi hại hơn tôi, muốn tôi tiếp nhận, sợ rằng. . . . . .”

“Ngạn Huân, tôi chính là thưởng thức loại người ở phía nam cá tính như cậu.”Ông Lương Đồng vẫn mang theo vẻ mỉm cười, phất tay cắt đứt lời nói của hắn.”Cậu vào công ty mấy năm rồi?”

“Đại khái là từ lúc trước tới nơi này làm việc cho đến bây giờ, đã bốn năm rồi.” Liễu Ngạn Huân cẩn thận tính toán.

“Bốn năm?” Ông Lương Đồng nhìn thanh niên vóc người cao gầy .

“Hình ca sĩ ,người mẫu.”Ông Lương Đồng chậm rãi vừa nói, ánh mắt vẫn ngó chừng Liễu Ngạn Huân.

“Là ai vừa vào công ty, đã lập tức làm xong phương án quy tắc làm việc của nhân viên? Là ai ở năm thứ hai liền lấy được độc quyền sàn di chuyển của công ty thời trang lớn nhất paris? Là ai ở năm thứ ba liền thay công ty tiếp nhận bốn nhà máy hiệu buôn với bốn trăm ngàn sinh ý?”

Liễu Ngạn Huân vội vàng nói: “Những điều này là do may mắn — “

“Đây cũng không phải là may mắn!”Ông Lương Đồng đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, ông tự tay chỉ vào mũi hắn, “Một lần có lẽ là may mắn, nhưng nếu như không phải một mà là ba lần phát sinh chuyện như vậy, thì đây không phải là may mắn, chỉ có thể nói là có thực lực!”

“Nhưng lúc này đây. . . . . .” Liễu Ngạn Huân lộ vẻ mặt khó xử, khi thời điểm tình cảm cuộc đời hắn xống dốc, lão bản lại muốn gánh vác trọng trách lớn như vậy?

“Lần này đối phương là người khó chơi nhất Anh quốc a!”

Ông Lương Đồng vỗ vỗ vai suy sụp của hắn, tín nhiệm mỉm cười đi ra.

“Tôi đối với cậu có lòng tin, cậu nhất điịnh có thể từ trên người người Anh quốc kia tóm được hợp đồng sắp đặt bục di chuyển của công ty con áo cưới!”

Trời ạ!

Giữ ông Lương Đồng đang cứng răn kín đáo đưa cho hắn một tệp tài liệu về công ty áo cưới của Anh quốc. Liễu Ngạn Huân thật đúng là đầu đau như muốn vỡ tung.

“Ghê tởm!” Đi ra khỏi phòng làm việc của lão bản, hắn bất mãn gầm nhẹ.

Người nào quản ai muốn kết hôn? Nhưng hắn là không hơn không kém, đúng lý hợp tình là gay nha! Hắn tuyệt đối sẽ không giống như người kia cùng mình ở chung bảy năm, lại ở sau lưng cùng nữ nhân lén lút lui tới ,cùng Tống Hoàn Minh giống nhau ‘ lập gia đình sinh con’!

Vừa nghĩ tới kẻ bạc tình kia, Liễu Ngạn Huân nhức đầu lại tăng thêm mấy phần.

“Ta quản cái công ty này tồn vong sao?” Liễu Ngạn Huân thấp giọng nguyền rủa.”Mất ông mấy ngàn vạn, mất ông quỷ hợp đồng!”

Nam nhân của hắn cùng nữ nhân khác chạy, hắn còn cùng những người tây kia nói làm ăn cái gì? Hơn nữa còn là công ty ‘ áo cưới ‘ ,quả thực là phiền chết người!

Liễu Ngạn Huân đem những tài liệu kia lung tung nhét vào đại ba lô NIKE đã dùng bảy năm của mình. Hắn xế chiều hôm nay không có công việc, cũng là có thể nói về nhà trước chôn những thứ đồ mà Tống Hoàn Minh vứt bỏ lại, còn có một tâm tình rối loạn.

“A. . . . . .Ngạn Huân đại ca!”

Vốn là nổi giận đùng đùng đang muốn đẩy tay mở đại môn, thì nghe thanh âm tiểu Huệ đồng nghiệp mới vào ở phía sau, phút chốc dừng bước.

Liễu Ngạn Huân có bản lãnh này, hắn chỉ có thể ở trong lòng hận đến muốn chết, giận đến hộc máu, lại có thể để cho người khác hoàn toàn chưa nhìn ra cơn giận của hắn.

Hắn hết sức lễ phép trở về hỏi tiểu Huệ cách mình không xa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Có chuyện gì không?”

“Anh . . . . . . Anh có muốn hay không . . . . . . cùng đi háy KTV?” Tiểu Huệ ấp a ấp úng nói.

“Tôi nghĩ sợ rằng không được, ngại ngùng.” Liễu Ngạn Huân lộ ra tính lễ phép cười yếu ớt, hắn biết trong công ty có không ít nữ đồng nghiệp cũng ăn vào của hắn một ít mê dược.

“Cổ họng của tôi có chút không thoải mái, có thể là bị cảm.” hắn chỉ chỉ cổ họng mình ,nhìn gương mặt đỏ bừng của tiểu Huệ, “Các em đi chơi đi!”

Đưa mắt nhìn thân ảnh thon dài của Liễu Ngạn Huân rời đi ,tiểu Huệ trong lòng ít nhiều có một cỗ thất vọng khó có thể nói.

Vốn là đồng nghiệp núp lén lút nhìn toàn bộ đều xông tới. “Ai nha! Tiểu Huệ ,đừng nhìn nữa!” Người ở công ty lâu nhất Nguyệt Linh cười khổ.

“Nói cho ngươi cũng không tin, còn hết lần này đến lần khác muốn đi hỏi cái băng sơn vương tử kia có muốn đi chơi hay không.”

“Ngạn Huân người kia chính là như vậy, đừng quá để ý, hắn đối với nữ nhân trong công ty, vô luận là đồng nghiệp hoặc là người mẫu, ca sĩ, cũng chính là một kiểu.” Tay khoác lên trên vai tiểu Huệ Ngọc Trân nói.

“Người này là một người cuồng công việc, trừ công việc ở ngoài, bất kì nữ nhân nào cũng không tới gần được người của hắn.”

“Đúng vậy! Cuộc sống riêng tư của hắn bị bịt kín bằng một tầng khăn che mặt thần bí, trừ công việc ra, hắn căn bản không đi theo giao thiệp với ai, cũng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có người nào đi qua chỗ ở của hắn.”

Nguyệt Linh cùng Ngọc Trân hai người nói liên hồi mãnh liệt hướng tiểu Huệ nói về Liễu Ngạn Huân, chuyên gia đánh giá mười phần.

“Kia . . . . . . kia ngay cả hắn có bạn gái hay không tất cả cũng không biết sao?” Tiểu Huệ có chút thấp thỏm bất an hỏi.

“Không sai, không sai!” Hai vị quân sư không hẹn mà cùng gật đầu.

Ba người mắt thấy thân ảnh anh tuấn kia sắp biến mất ở ngã tư, không khỏi cũng lắc đầu thở dài.

Cái băng sơn vương tử này ,anh mắt trời sinh là sinh trưởng ở trên đầu!


“Ai . . . . . . “

Nhìn bầu trời tháng chín xanh thẳm ở ngoài cửa sổ sát đất bằng ánh mắt trống rỗng, Liễu Ngạn Huân cắn chiếu đũa, đối với mình vừa mới vượt qua

Nhớ lại thời điểm lúc hai người bọn họ đang là sinh viên đại học, bọn họ còn ngại phòng ốc còn quá nhỏ đây! Phòng ốc tuy nhỏ, nhưng nhớ lại thì có hắn và Tống Hoàn Minh mến nhau sâu đậm, cùng với thời khắc ngọt ngào nhất.

Lúc đó mướn phòng trọ tầng cao nhất ,bọn họ cố ý lọt sàn nhà bằng gỗ sồi, bên trong trang trí bày biện đều là theo sở thích của hai người bọn họ tự mình chuẩn bị . . . . . . Nhớ lại bảy năm trước, mỗi ngóc ngách trong phòng ở này giống nhau hiện ra.

Nhưng tại ngay thời điểm lúc chính mình hãm sâu vào đoạn tình cảm, Tống Hoàn Minh y lại đem nữ nhân làm cho bụng lớn!

Trước khi tiểu tử này âm thầm rời đi, hắn vừa mới thanh toán cho chủ nhà tiền thuâ nhà tháng chín đây!

“Hô . . . . . . ” Liễu Ngạn Huân buông đũa xuống, gió mát từ cửa sổ sát đất thổi qua làm cả người thư sướng.

Hôm nay là ngày thứ tám Tống Hoàn Minh rời đi.

Liễu Ngạn Huân vô cùng tinh tế nhớ ngày, nhưng thật ra cũng không có khóc. Có lẽ là chuyện phát sinh quá đột ngột, làm cho không người nào có thể chấp nhận sự thật rằng trong cái phòng này từ hai người biến thành một người, vừa có lẽ là bởi vì mình quá đau. . . cho nên không có rới lệ sao ?

Cúi đầu nhìn bề ngoài một chút, là nên đem y phục phơi bên ngoài mang vào. Phía Tây ánh nắng sắp mất, hắn cũng nên vì thân thể mỏi mệt của mình mà tắm nước nóng, hảo hảo mà nghỉ ngơi buông lỏng một chút.

Liễu Ngạn Huân đứng lên, đẩy ra sa cửa, đi ra bên ngoài thu vào vài món quần áo bị gió thôi bay ngổn ngang kia.

“A!”

Coi như đây là tình huống Liễu Ngạn Huân không cẩn thận, kia là cái quần lót màu đỏ mà Tống Hoàn Minh tặng cho hắn làm sinh nhật hai mươi tuổi, cư nhiên bị gió thổi mãnh liệt đến lầu một đầu hẻm!

Ghê tởm, chỉ cần vận xui vào đầu, sự kiện bất hạnh sẽ cùng hiệu ứng quân bài giống nhau, qua núi dời biển hướng hắn mà đến!

Liễu Ngạn Huân vội vàng lao ra cửa phòng, nhấn nút thang máy lầu một, hắn không chịu được bất kì vật chuyện gì cùng Tống Hoàn Minh có liên quan.

“A!”

Vừa ra khỏi cửa, hắn phát hiện quần lót của mình bị một con chó seberia* vô cùng xinh đẹp ngậm chơi. (*chó seberia :giống chó dùng để kéo xe trượt tuyết)

“Không!” Liễu Ngạn Huân thê lương hô lên, thoáng chốc đem con chó đang chuyên tâm ngậm quần lót đùa kia sợ hết hồn.”Ngươi này con chó thối!” Liễu ngạn huân không nhịn được chửi ầm lên.

“Ngươi không đi tới thùng rác kiếm đồ bỏ ăn, hết lần này đến lần khác cắn cái quần lót này của ta! Ngươi này chỉ là con chó đoản mệnh. . . . . . “

“Uông Uông Uông Uông Uông!” Con chó kia cũng không khách khí hướng hắn sủa lên.

Ngay cả chó cũng xem thường mình? “Ngươi này chó thối!” Liễu Ngạn Huân nổi trận lôi đình, hắn tàn bạo nhìn chằm chằm nó, “Ta không đem ngươi làm thành thịt thơm, ngươi sẽ không hiểu được sự lợi hại của ta!”

“Ngao ô ngao ô. . . . . .”

“Xem ngươi trên cổ còn mang vòng cổ xinh đẹp như vậy, ngươi nhất định là cái loại chó có mang theo chứng nhận huyết thống đó?” Liễu Ngạn Huân lộ ra mỉm cười hết sức giảo hoạt, “Thịt của ngươi hẳn là ăn thật ngon . . . . . . “

Quả thật, con chó có màu lông xinh đẹp kia cực kì sợ bộ dáng Liễu Ngạn Huân hung thần ác sát, nó chẳng những xoắn cái đuôi, ngay cả tiếng kêu cũng lộ ra vẻ sợ hãi rụt rè.

“Ken!”

Dưới tình huống người chó đang giằng co, căng thẳng hết sức, phía sau hắn toát ra thanh âm của một người khác.

“Uông Uông Uông Uông . . . . . . “

Chó seberia nghe được gọi như vậy, bỏ lại quần lót Liễu Ngạn Huân ,nhắm nới phát ra thanh âm mà chạy đi.

Nói vậy cái thanh âm kia chính chủ nhân của con chó xấu này, Liễu Ngạn Huân vội vàng quay đầu lại, tâm tình của hắn ác liệt đến cực điểm, đang muốn tìm người gây lộn đây!

Hắn quay người lại, đã nhìn thấy tại chỗ cách mình không xa: chỗ đó đứng một nam tử cao lớn, mà con chó xấu kia thì hết sức ôn hòa ở chỗ bên cạnh nam tử mà liếm.

Liễu Ngạn Huân không nhúc nhích tại chỗ nhìn tên nam tử kia, tính toán phải như thế nào hướng đối phương phát hỏa, đối phương tựa hồ phát hiện chó người nhìn chăm chú vào mình.

“Du thập đen tối là có chuyện gì sao?” Chủ nhân con chó mở miệng hỏi, nhưng lại là dùng giọng điệu Trung văn hết sức quái dị.

Liễu Ngạn Huân lúc này mới phát hiện, chủ nhân con chó này có một khuôn mặt phi thường tuấn mĩ.

“Anh là làm sao quản giáo chó của anh a ?” Giọng nói của Liễu Ngạn Huân ngoài ý muốn của mình bình tĩnh, “Anh nhìn! Quần lót của tôi cũng bị hắn cắn nát!”

Tên nam tử kia nghe thấy Liễu Ngạn Huân oán trách, nhìn nhìn lại thứ hắn đang cầm trên tay, đã thành một khối quần lót màu hồng rách nát, y rốt cuộc hiểu rõ cả chuyện.

“Sorry, Ken từ nhỏ thực thích đồ tiên diễm, đây là nê có lỗi, nê sẽ bồi thường tất cả phí dụng.” Tên nam tử kia khách khí nói.

“Là ‘anh’ có lỗi, là ‘anh’ muốn ‘bồi thường’!” Liễu Ngạn Huân chỉ vào tên nam tử kia lớn tiếng rống, hắn quả thật đã bị cái nam tử nói giọng điệu Trung văn này một ngụm làm cho điên luôn rồi! “Liên tục nói cũng nói được thất linh bát lạc !”

“Sorry, tôi vừa mới đến Đài Loan, rất nhiều chuyện. . . . . . không hiểu.” Nam tử hết sức có phong độ giải thích. “How much? Tôi trả tiền cho nê.” (@@ anh nói đau đầu thật.)

Như vậy lại làm cho Liễu Ngạn Huân ngoài ý muốn. Hắn nhận lầm không nghĩ đến tính cách nam tử này lại thẳng thắn như thế, hắn cho là người nuôi loại chó lớn này , cũng là có tiền, nhà giàu ở trên tự chó mình là đúng, nhưng lại không nghĩ tới nam nhân trước mắt hắn là tâm địa cùng hữu lễ như thế.

“Quên đi.” Liễu Ngạn Huân thở dài một hơi. Hắn có thể không tốn chút sức nào để đối phó những loại người cậy mạnh không nói đạo lý, nhưng đối với người như vậy, hắn không. . . am hiểu ứng phó nhất.

“Dù sao một cái quần lót cũng không đáng mấy mao* tiền, ta không cần.”Hắn liếc mắt nhiền con chó xấu kia, “Lần sau coi chặt chó của ngươi, đừng để chó nàng chạy loạn nữa.”

“Như vậy sao được? Tôi không thể như vậy. . . . . . ” Tên nam tử kia hết sức cố ý muốn chịu trách nhiệm.

“Không cần.”Liễu Ngạn Huân vửa thở dài một hơi, nhìn cái quần lót cũ đỏ lòm trong tay, “Có lẽ đây là ý trời. Cũ không mất đi, mới sẽ không đến. . . . . .”

“Thiếu gia!”

Vừa lúc đó, đầu ngõ một chiếc xe màu đen xa hoa lái vào, dừng ở trước mặt hai người bọn họ, cửa sổ xe bị kéo xuống, bên trong có một lão nhân vẻ mặt khẩn trương gọi nam tử đang dắt chó.

“Thiếu gia! thì ra ngài chạy tới nơi này, mọi người tìm ngài tim vội muốn chết.” Lão nhân kia mở ra cửa xe, “Xin ngài lên xe! Người của công ty tới trong nhà tìm ngài rồi!”

“Lão Hâm, nhưng là hắn. . . . . .” Tên nam tử kia có chút khó khăn, xoay người muốn nhìn Liễu Ngạn Huân, nhưng sớm đã không thấy hắn.

“Thiếu gia, có thể nhanh lên một chút sao! Làm cho người ta đợi lâu không tốt.”

“Làm sao không thấy?” Y vẻ mặt kinh ngạc.

“Thiếu gia, lên xe thôi!”

“Ta còn không có trả tiền cho hắn. . . . . . “

“Uông Uông Uông Uông. . . . . . “

Trải qua một trận lăn qua lăn lại, chiếc xe màu đen xa hoa kia rốt cục cũng nghênh ngang rời đi.

“Nguyên lai là thiếu gia nhà có tiền ngu ngốc a. . . . . . ” Liễu Ngạn Huân nâng má, ở trên tầng cao nhất nhìn chiếc xe kia đi xa, lẩm bẩm tự nói.

Đại khái là ABC sao? Nhìn y ngay cả quốc ngữ cũng nói được thất ling bát lạc, nói vậy nhất định là hậu quả ở ngoại quốc quá lâu.

Mới vừa thừa dịp xe của y chạy tới gần, Liễu Ngạn Huân xoay người trở lại trong căn hộ, chạy lên sân thượng nhìn tình huống phía dưới, không

nghĩ tới y lại còn cùng người tới đón y giằng co phía dưới, cứng rắn nói phải chịu trách nhiệm.

Ai . . . . . . . Gặp gỡ người chính trực như vậy, thua là về phía hắn a.

“Hmm nhéo!” Liễu Ngạn Huân không nhịn được đánh một cái hắc xì thật to.(Ta để nguyên văn tiếng hắc xì của anh a, lần đầu nghe thất hắc xì loại này.)

Trong lúc bất chợt, hắn lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của mình.

“Ghê tởm . . . . . . . “

Hắn gầm nhẹ, hôm nay phát sinh công việc bề bộn như vậy, hắn thật sự là xui đủ mẹ!


“Ngạn huân, tài liệu mang đủ sao?” Ông Lương Đồng thanh âm nghe vô cùng khẩn trương.

Điều này cũng khó trách, hôm nay là ngày các công ty phái ra các phần tử tinh anh, đi tới ‘Y Lê Toa Bạch’ đàm phán trọng đại đại biểu chỗ ở, cơm sau này.

“Ngày hôm nay là ngày chúng ta cùng Elizabetta nói hẹn bục sân khấu đây! Nghe nói ngoại trừ chúng ta ,còn có năm công ty cũng muốn xé xác ăn khối bánh mì Elizabetta loại lớn đây!”

Elizabetta?

Nga! Đúng rồi, chính là người Anh quốc mở tiệm áo cưới đó sao!

Liễu Ngạn Huân có chút không nhớ được, khi thời điểm thời khắc đầu của hắn đau như muốn vỡ tung, hắn thật sự không cách nào làm thêm một bước tự hỏi.

“Ai! Tôi là đem tất cả hi vọng toàn bộ đặt ở trên người của cậu a.” Ông Lương Đồng cũng không có phát hiện mặt Liễu Ngạn Huân trắng bệch như tờ giấy, chẳng qua là tự mình bàn về chuyện hợp đồng.

“Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể đánh bại tất cả các nhà công ty khác, tha nhà chúng ta kí được hợp đồng của Elizabetta.”

“Lão. . . . . . Lão bản. . . . . . “Liễu Ngạn Huân thử nghĩ nói cho ông Lương Đồng, “Tôi xem lúc này ngài có thể phải thất vọng một lần đó. . . . . “

Ông Lương Đồng giống như là nghĩ tới điều gì, lập tức lấy tay che miệng, “Tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, cậu mỗi lần trước lúc nói chuyện làm ăn cũng sẽ rất khẩn trương, không muốn cùng người khác nói chuyện. . . . . . . “

“Không phải như vậy. . . . . . “Hắn vội vã giải thích.

“Tôi hiểu tôi hiểu, hiện tại cậu lớn nhất, tôi liền đem cậu đến nơi này.” Ông Lương Đồng vừa nói vừa lui về sau. “Tôi sẽ chờ lại đến đón cậu a!”

Hắn đưa mắt nhìn thân ảnh lão bản đối với hắn lòng tràn đầy mong đợi, cũng vô lực đuổi theo.

“Nga!” Đầu Liễu Ngạn Huân phát ra kháng nghị, hắn cứ như vậy mà bị ném lại phía tiệm cơm xinh đẹp trong đại sảnh, thật sự là xui xẻo đến điểm cao nhất.

Người thương yêu nhau bảy năm chạy, quần lót màu đỏ bị chó cắn phá, đồng thời cùng công ty áo cưới cổ quái trong truyền thuyết là khó chơi nhất đàm phán, bệnh đau nửa đầu của hắn lại tái phát!

Liễu Ngạn Huân lung la lung lay đi tới, hắn nhớ được vị đại biểu kia của Elizabetta ở tại ‘phòng tổng thống’, cho nên hắn phải nhanh lên một chút mới được, nhưng đầu của hắn thật là đau đến tận xương đi, hiện tại hắn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, choáng váng. . . . . .

Ôm một tệp tài liệu dự đoán cao như núi nhỏ ,Liễu Ngạn Huân không bao giờ. . . quản ánh nhìn chăm chú của người ở tiệm cơm trên hành lang nữa, chịu đau đầu không nổi liền ngồi chồm hổm xuống.

Ai có thể tới cứu hắn a?

“Quần lót BOY!”

Tại trường hợp an tĩnh như vậy, một tiếng quát tháo hết sức không tao nhã đột nhiên bật ra, trần trụi quanh quẩn ở tiệm cơm trong đại sảnh.

Liễu Ngạn Huân đột nhiên ngẩng đầu, hắn biết được thanh âm này!

Quả nhiên, hắn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú mà nữ nhân khó có thể quên, cũng chính là chủ nhân con chó xấu kia . . . . . . .

Hắn mặc một bộ tây trang màu đậm, mười phần vóc người tiêu chuẩn của người mẫu, hướng về phía mình chạy tới.”Nê sao lại ở chỗ này? Nê tằng sao rồi?”

Nga! Trời ạ! Khó có thể. . . . . . Hắn mới vừa gọi chính là mình? Liễu Ngạn Huân nhức đầu lại tăng thêm mấy nghìn lần.

“Nê. . . . . .phù. . . . . . muốn nói chuyện a!Ngã bệnh sao?” Y một tay đặt lên vai Liễu Ngạn Huân, lại nghênh ngang hỏi một lần nữa, y nghiêm sắc mặt tái nhợt giống như tượng giấy trắng.

“Không. . . . . . . . Không cần gấp gáp, tôi. . . . . . . . Tôi chỉ là nhức đầu. . . . . ” Liễu Ngạn Huân khó khăn giữ vững, trời mới biết hắn hiện tại ngay cả đứng dậy đều thấy khó khăn.

“Qua. . . . . . . Một lát nữa là . . . . . . . . Là tôi. . . . . Anh. . . . . .Anh không cần phải để ý đến tôi.”

“Tôi sao có thể không để ý tới cậu a?” Cái tay khoác lên vai mình cũng không có buông xuống, ngược lại càng tăng thêm sức.” Cậu nhưng lại là loại hình tôi thích a!”

Di?

Đầu hắn rất là đau, nhưng lỗ tai cũng không đau, hắn hẳn là không nghe lầm chứ?

Loại hình yêu thích?

Liễu Ngạn Huân thống khổ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người nam nhân trước mặt một cái, không nghĩ tới toàn bộ không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ôn hòa nho nhã thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng làm lòng người sợ hãi.

Liễu Ngạn Huân đang muốn vùng vẫy bò dậy, nhưng phản ứng không kịp một giây sau liền rơi vào vòng tay của một người xa lạ.

“Anh làm cái gì? Mau. . . . . . . Mau thả tôi. . . . . . Thả tôi xuống a. . . . . . .”Hắn gắng gượng chống đỡ thân mình bị đau đớn bao phủ, phát run chống đối nam nhân kì quái trước mắt.

“Cậu rõ ràng đang rất khó chịu, tại sao còn mạnh mẽ hơn bình thường?” Hai cánh tay hữu lực ôm chặt lấy Liễu Ngạn Huân không tha.”Cậu cần nghỉ ngơi!”

“Đừng như vậy!” Đầu Liễu Ngạn Huân đau như muốn vỡ tung, gần như sắp bất tỉnh.”Tôi còn có việc. . . . . . .Tôi đã đủ xui xẻo, Anh đừng tới phiền tôi nữa. . . . . “

“Xui xẻo?” Khuôn mặt anh tuấn lộ ra mỉm cười nhợt nhạt.”Gặp gỡ tôi, vận may sắp trở lại bên người cậu.”

Cái gì?

Liễu Ngạn Huân trước lúc té xỉu nghe được những lời này.

Y lúc nào nói tiếng Trung tốt như vậy? Y. . . . . Y không phải lúc nói chuyện cũng sẽ có giọng điệu kì quái sao? Làm sao lúc này lại nói rõ ràng như vậy?


Liễu Ngạn Huân mơ màng tỉnh lại, một cỗ mùi hương cà phê đậm đà liên xÔng vào mũi hắn. Hắn ưm một tiếng, trở mình không lại đụng phải một đồ vật nửa cứng nửa mềm, hắn còn buồn ngủ liền lấy tay sờ đồ vật mới đụng đến. . . . . . Hắn nhớ giường của hắn cùng tường cách một khoảng a! Làm sao có thể . . . . .

“Tỉnh?”

Thân ảnh người trước mắt từ từ xuất hiện, Liễu Ngạn Huân mới thấy rõ ràng người này mang theo một nụ cười tà khí ‘chủ nhân chó dữ’!

“Chó dữ!” Liễu Ngạn Huân mở to mắt nhìn chằm chằm, điên cuồng mà rống lên một câu.

“Cái gì mà chó dữ với không chó dữ, tôi có tên.” Y tựa hồ thấy cử động của Liễu Ngạn Huân mà có chút mất hứng. “Tôi tên là Hầu Quang Uy.”

“Tôi quản anh Quang cái gì Uy a?” Liễu Ngạn Huân liếc nhìn bốn phía . . . . . . Địa phương xinh đẹp mà trang hoàng khí phái như vậy khẳng định không phải phòng ở của hắn.”Đây là nơi nào?”

“Đây là gian phòng ở khách sạn của tôi.” Hầu Quang Uy nhìn biểu hiện kinh hoàng của Liễu Ngạn Huân, khuôn mặt anh tuấn từ từ tạo thành một đường vòng cung.”Cậu té xỉu, biết không?”

“A!” Liễu Ngạn Huân chợt nhớ lại nhiệm vụ trọng đại của hắn mà quát to một tiếng.

“Anh người này. . . . . . .” Hầu Quang Uy thiếu chút nữa bị tiếng kêu của hắn làm cho hoảng sợ.”Làm sao cậu làm việc gì cũng ồn ào như vậy. Lúc té xỉu, lúc thì kêu to?”

“Ai cần anh lo! Tôi cao hứng thích chạm cái gì liền chạm cái đó!” Liễu Ngạn Huân nhanh bị làm cho tức điên, hắn thế nhưng lại vào thời điểm trọng yếu mà hôn mê bất tỉnh! “Bây giờ là mấy giờ?”

Hầu Quang Uy nhìn bên ngoài một chút.”Buổi tối chín giờ hai mươi phút.”

“Xong!” Liễu Ngạn Huân cong người, đem mặt chôn vào trong chăn. “Có người muốn chém tôi. . . . . . “

“Người nào? Ai muốn chém cậu?” Y quan tâm hỏi: “Người nào mà to gan vậy?”

“Lão bản của chúng tôi a!” Thanh âm Liễu Ngạn Huân yếu đuối như lÔng vũ từ trong chăn truyền đến.”Tôi hôm nay là tới bàn một khoản làm ăn.”

“Làm ăn a. . . . . . ” Hầu Quang Uy lẩm bẩm tự nói, “Hôm nay có thật nhiều người cũng tới đây nói chuyện làm ăn a! Không nghĩ tới cậu cũng là một người trong đó!”

“Nói nhảm!” Liễu Ngạn Huân chợt ngẩng đầu lên, hiện tại đầu hắn đã bớt đau liền tàn bạo nói:

“Anh biết tôi tháng này có bao nhiêu xui xẻo sao? Tình nhân của tôi chạy theo người khác, việc buôn bán hiện tại lại bị tôi phá hỏng! Tôi một chút cũng không muốn tới nơi này bàn chuyện làm ăn, nhưng lão bản hết lần này đến lần khác nói muốn tôi tới! Đối phương thế nhưng nổi danh là người Anh quốc khó tính!”

Hầu Quang Uy trên mặt không có bất kì biểu tình gì, y vuốt mũi, “Có thật không? Làm sao cậu biết y tính tình cổ quái?”

“Chúng tôi xem trên tình báo a!” Liễu Ngạn Huân hoàn toàn không để ý tới nam tử bên cạnh, tự mình nói: “Căn cứ theo tình báo của chúng tôi, Elizabetta sẽ phái tới nhân viên cao cấp đứng đầu công ty tới Đài Loan, hắn là lão đại a, thích chó, còn thích tự mình pha cà phê. . . . . . “

Vốn Liễu Ngạn Huân còn muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên trong lúc hắn lướt qua vai Hầu Quang Uy, thấy được một bình cà phê nóng hổi hương vị ngọt ngào đậm đà. . . . . . .

“Linh linh linh!”

Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, dọa hai người.

“Uy?” Thanh âm Hầu Quang Uy trầm thấp mà có mị lực. Y nghe một lát, liền đem đưa cho Liễu Ngạn Huân. “Tìm cậu.”

“Tôi?” Liễu Ngạn Huân không tin nhận lấy.

“Ngạn Huân a! Tôi thật yêu cậu chết mất!” Thanh âm Ông Lương Đồng từ trong loa truyền đến, giống như dùng hết khí lực hét lên, làm hắn phải đem loa cầm xa một chút.

“Lão bản, tôi. . . . . . . ” Liễu Ngạn Huân không biết mở miệng làm sao để xin Ông Lương Đồng thứ tội, hắn căn bản không có đi gặp đại biểu của Elizabetta a!

“Tôi thật là cao hứng, cậu lại đanh bại được năm các công ty khác, thay tôi lấy được hợp đồng!”

“Phải không?” Điều này cũng làm cho Liễu Ngạn Huân choáng váng. “Lão bản, tôi thật là không có làm gì a!”

“Đừng có khách khí như vậy nữa!” Thanh âm Ông Lương Đồng nghe cao hứng đắc ý đến mức như muốn bay lên trời cao. “Đây đều là công lao của cậu, không nghĩ tới tôi trở lại công ty, cùng người của Elizabetta nói chuyện điện thoại, bọn họ nói muốn thuê người mẫu của công ty chúng ta để biểu diễn. . . . . .”

Liễu Ngạn Huân quả thực choáng váng, đã biết vì sao tiếng của Ông Lương Đồng ở bên kia điện thoại nói hưng phấn, hắn che miệng, cười khom thắt lưng, rốt cuộc hiểu rõ tại sao Hầu Quang Uy nói: gặp gỡ tôi, vận may của cậu sẽ trở lại.

Hắn quả thật thấy trên đầu của Hầu Quang Uy có vòng sáng, phía sau mọc ra đôi cánh vừa lớn vừa trắng.


“Tình báo của các cậu thật là yếu.”

Hầu Quang Uy một bộ dạng không chịu được tình báo của thương giới Đài Loan nói sai lầm về hắn.”Lão nhân? Hừ! Vậy cũng phải chờ tôi năm mươi năm sau mới được gọi?”

“Mỗi người ai rồi cũng sẽ già.” Liễu Ngạn Huân sợ hãi nói lên ý kiến của mình.”Cho dù anh có là lãnh đạo cao cấp của Elizabetta cũng giống nhau. . . . . . “

Cặp mắt sắc bén của Hầu Quang Uy lộ ra một cỗ hàn quang lạnh lùng, quét qua Liễu Ngạn Huân đang ngồi ở trên giường một cái.

Liễu Ngạn Huân co lại cổ. Bất quá, hắn không muốn phải khuất phục dưới thế lực ác, hắn ưỡn thẳng thân thể, hắng giọng, “Tôi không có nói sai a.”

“Khẩu khí của cậu cũng không nhỏ.” Một tay Hầu Quang Uy cầm chén cà phê, vừa trên dưới cẩn thận đánh giá Liễu Ngạn Huân.

“Cậu không sợ chọc giận tôi, tôi sẽ lập tức dổi hợp đồng?” Y giống như tiểu quỷ thích khi dễ người khác, cố ý ở trước mặt hắn mở ra một tờ hợp đồng, “Tôi còn chưa kí tên ở phía trên đó!”

Một chiêu này quả nhiên cao minh.

Bị mọi người coi là băng sơn vương tử, mặt của Liễu Ngạn Huân lập tức trắng bệch, chân mày nhíu lại thật chặt.

Nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Ngạn Huân vì một tờ giấy làm khó mà u sầu, nụ cười của Hầu Quang Uy dần dần lớn hơn.

“Tôi . . . . . . . tôi. . . . . . .” Hắn không biết nên mở miệng thế nào.

“Tôi cái gì tôi a?” Nụ cười của Hầu Quang Uy đắc ý vạn phần.

Liễu Ngạn Huân luống cuống, hắn chưa bao giờ ở trên thương trường gặp phải người như vậy, từng đối thủ hắn tiếp xúc, không có một người nào, không có một ai giống y như một hài tử làm loạn.

“Quên đi, không đùa với cậu.” Hầu Quang Uy trở mình xuống giường, hướng bình cà phê tỏa mùi hường đậm đà mà đi tới.

“Tiếng Trung của anh sao tự nhiên lại trở nên chuẩn như vậy?” Liễu Ngạn Huân vội vàng nói sang chuyện khác, “Lần trước lúc tôi nhìn thấy anh, anh còn miệng nói đầy giọng tiếng nửa Tây nửa ta. . . . . . “

“Cậu cho là sao?” Hầu Quang Uy hỏi ngược lại hắn.

“Tôi làm sao mà biết? Chẳng lẽ anh mời thầy về nhà sửa lại phát âm của anh cho đúng?” Liễu Ngạn Huân tức giận liếc y.

Hầu Quang Uy cười không đáp, chẳng qua là cầm lấy bình cà phê, đổ ra cà phê mùi thơm bốn phía, khói màu trắng thoáng cái che đi khuôn mặt của y.

“Trừ phi. . . . . . ” Đầu Liễu Ngạn Huân đột nhiên hiện lên một ý niệm, nhưng hắn cũng không xác định.

“Trừ phi cái gì?” Tròng mắt Hầu Quang Uy tà tà nhìn hắn.

“Trừ phi anh cố ý!” Bật thốt lên.

“Ha ha ha. . . . . . “

Hầu Quang Uy nghe xong suy đoán của Liễu Ngạn Huân, cười lên ha ha.

“Cười cái gì?” Liễu Ngạn Huân đối với thái độ của y hết sức xem thường. “Kêu tôi đoán rồi lại cười tôi.”

Mặc dù miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng lại hết sức tin tưởng rằng mình đã đoán đúng, hắn tin tưởng Hầu Quang Uy không chỉ có một cái mặt nạ.

Ở đầu ngõ hẻm gặp là chính trực thật thà, thiếu gia ngốc tiếng Trung không lưu loát, còn hiện tại trước mắt đang cuồng tiếu không dứt là anh tuấn thành thục tinh anh của xã hội, này hoàn toàn cho thấy Hầu Quang Uy không phải là một nhân vật đơn giản.

Rốt cục tiếng cười cũng dừng lại.”Tôi chỉ cảm thấy Ông Lương Đồng rất có mắt nhìn người, phái cậu tới nơi này làm người đàm phán.”

“Có ý gì?” Liễu Ngạn Huân nghi ngờ nhìn y.

“Cậu rất biết quan sát nhất cử nhất động của người khác.” Hầu Quang Uy đem chén để sát vào bờ môi, “Tôi nghĩ cậu nhất định nhẹ nhàng là có thể đoán được người bên cạnh cậu có ý đồ gì.”

Liễu Ngạn Huân nghe được lời của y, đầu tiên là ngây ra một lúc, nhưng sau lại tiến đến một bên.

“Tại sao?”

“Tôi coi là hiểu rõ tâm tư của anh,” Thanh âm của Liễu Ngạn Huân nghe ra có một tia khổ sở. “Tôi cũng vậy không thích nhìn lòng người, thấy lòng người nghĩ gì.”

Trong mắt Liễu Ngạn Huân dần dần nổi lên một tia lo lắng, Tống Hàn Minh rời đi, đối với hắn thật là đả kích quá lớn.

“Vậy thì thế nào?” Hầu Quang Uy đối với đáy mắt Liễu Ngạn Huân hiện ra vẻ cô đơn cũng không để ý.

Đúng là đối với một người không quen biết mà nói cảm xúc của Liễu Ngạn Huân cũng không thể làm y dao động cái gì.

Hầu Quang Uy chậm rãi để chén cà phê xuống lần nữa ngồi trở lại bên cái giường mềm mại. Nhưng cử động này, làm cho Liễu Ngạn Huân đang cảnh giác giống như mèo mà cong thân thể lên.

“Tôi cũng không ăn cậu, sợ cái gì?” Hầu Quang Uy tức giận liếc hắn một cái.

“Tôi đâu có sợ?” Liễu Ngạn Huân đối với câu này tựa hồ là có lực tương đối lớn. “Cùng là nam nhân, tôi sợ anh làm gì?”

“Rất tốt chính là loại khí thế này.”

Hầu Quang Uy bên mép nổi lên mỉm cười, Liễu Ngạn Huân không khỏi bị mỉm cười này làm hấp dẫn . . . . . . . Nam tử dung nhan anh tuấn phóng đãng không câu nệ làm cho người ta điên cuồng, hắn tin tưởng nữ nhân trên đời này, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của y, tuyệt đối cả đời sẽ không quên khuôn mặt tuấn mỹ của y.

Đang lúc Liễu Ngạn Huân nhìn y choáng váng, Hầu Quang Uy đột ngột nhích tới gần mặt hắn, dưới tình huống hắn chưa kịp phản ứng cưỡng hôn hắn!

“Ngô. . . . . . .” Cánh tay mảnh khảnh của Liễu Ngạn Huân thường ngày thiếu rèn luyện căn bản là ngăn không được Hầu Quang Uy, chỉ đành phải tùy ý Hầu Quang Uy không chút lưu tình cưỡng đoạt môi lưỡi của mình, mặc dù như thế hắn vẫn không bỏ bất cứ một cơ hội nào bỏ chạy khỏi ma chưởng, hắn liều chết đẩy nam nhân trên người, ý đồ ngăn cản cử động điên cuồng của y.

“Dừng tay! Anh tên ngu ngốc này!” Hầu Quang Uy phát ra tiếng gầm giận giữ, y đối với cử chỉ của Liễu Ngạn Huân cảm thấy có chút tức giận.

“Cậu quên là tôi còn chưa kí tên trên hợp đồng hay sao?”

Những lời này quả nhiên làm cho Liễu Ngạn Huân người ưu tiên công việc dừng động tác. Hắn không ngừng thở hảo hển, mô vừa mới bị Hầu Quang Uy dùng sức gặm cắn nay đã hiện lên một tầng đỏ tươi, vốn là trang phục tây trang thẳng thớm, lúc này đã lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.

“Đối với công việc, cậu cũng rất thuận theo sao!” Hầu Quang Uy lấy một tay chế trụ Liễu Ngạn Huân, y giống Liễu Ngạn Huân đều thở hào hển.

“Anh đến tột cùng là muốn như thế nào?” Tròng mắt Liễu Ngạn Huân vừa khôi phục lạnh như băng ở trên thương trường. Y làm sao có thể đối với hắn như vậy? Hắn chẳng qua là thay công ty tới bạn chuyện làm ăn, hắn cũng không phải là món đồ chơi a!

Cho dù hắn bị Tống Hoàn Minh đá, nhưng bên cạnh không thiếu nam nhân khác tới an ủi, cần gì bị Hầu Quang Uy vui đùa đây?

“Cậu nói đi?” Trong mắt Hầu Quang Uy hiện lên một tia lửa, “Liễu tiên sinh thông minh?”

“Anh nhìn trúng công ty của chúng tôi, không phải chỉ là bởi vì yêu thích khuôn mặt của tôi thôi?” Liễu Ngạn Huân lạnh lùng nhìn y, mặc dù vô lực tránh thoát khỏi trói buộc của y, nhưng có thể nói giọng điệu của hắn cũng hết sức lãnh đạm.

“Hmm!” Hầu Quang Uy cười, nụ cười biến hóa kỳ lạ biến hóa giữa không gian chật hẹp của hai người.

“Cậu thật rất thông minh.” Y rốt cục buông lỏng giam cầm tay của Liễu Ngạn Huân, rời khỏi phạm vi khống chế hắn.

Liễu Ngạn Huân rốt cục thở phảo nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thân ảnh Hầu Quang Uy, hắn không biết bước kế tiếp nam nhân này đi quân cờ như thế nào.

“Công ty của các cậu ở bốn năm trước còn là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì.” Hầu Quang Uy một lần nữa cầm lại cái chén cà phê, đi chuyện cái chén.

“Nhưng sau khi cậu vào công ty, công ty mới bắt đầu có chuyển biến, có tình hình mới.” Ánh mắt sắc bén của Hầu Quang Uy quét qua mặt của Liễu Ngạn Huân, giống như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm bí mật của hắn, y đem cà phê trong chén uống một hơi cạn sạch, động tác này làm cho trên mặt Liễu Ngạn Huân nổi lên một mảnh nóng, nhìn đôi môi vừa mới hôn mình, uống cà phê trong cái chén kia, có một cổ không khí mập mờ phiêu tán trong không khí.

“Cậu nói rất đúng, tôi không phải chỉ vì khuôn mặt của cậu mới chọn công ty của các cậu.” Con ngươi của Hầu Quang Uy nhìn thẳng hắn.

“Thật sự là tôi suy nghĩ đến tổng thể công ty các cậu, cùng với trình độ nghệ nhân được hoan nghênh, mới quyết định lựa chọn các cậu.”

Cái gì? Nếu y không phải bị ‘sắc đẹp’ của mình hấp dẫn mới chọn công ty của mình hợp tác, vậy tại sao còn muốn lừa gạt đem hắn tới chỗ này, lại còn muốn cưỡng hôn mình? Còn lớn tiếng ở trong khách sạn kêu mình là ‘quần lót BOY’!

Hợp đồng này thật là lộn xộn!

“Anh cũng đã nói như vậy, tại sao còn không muốn ký trên hợp đồng?” Liễu Ngạn Huân bất mãn trừng y.

“Đó là bởi vì trước lúc tôi ký tên, tôi còn muốn một điều kiện cá nhân.” Hầu Quang Uy chậm rãi nói.

Nhìn nam nhân đầy đầu là quỷ kế này, Liễu Ngạn Huân đột nhiên có dự cảm bất thường.

“Tôi muốn em cho tôi tình yêu của em.”

Bạn đang đọc Ái Tình Thật Vĩ Đại của Bội Bội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.