Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4709 chữ

Tháng 9 năm 2000

Sáng sớm ánh nắng chiếu vào dòng người mãnh liệt trên đường phố Đài Bắc, khiến người khác có một cỗ tinh thần phấn chấn.

Đối với phần lớn người mà nói, đây là một bắt đầu vô cùng vui vẻ, nhưng có một người lại hết lần này tới lần khác cảm xúc đối lập với bầu trời quang đãng kia.

Không sai, đó chính là Liễu Ngạn Huân.

“Rất đơn giản? Cậu chỉ cần giả làm tình nhân của tôi, tôi ngoài việc ký hợp đồng cùng với công ty của các cậu, còn có thể cho cậu một khoản thù lao.”

Ngày đó, Hầu Quang Uy lấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc hướng về phía Liễu Ngạn Huân đang ngây ngốc mà nói như vậy.

Thật sự thì hắn thích nam nhân, nhưng hắn đã giấu diếm loại tính hướng đặc thù này hơn mười năm, hắn chưa bao giờ nghe qua cái loại khế ước hoang đường như thế, càng không biết Hầu Quang Uy có rắp tâm gì. . .

“Tôi cũng là đàn ông!” Liễu Ngạn Huân nói lên nghi ngờ của hắn. “Bằng việc anh lớn lên như thế này muốn dạng bạn gái nào mà không có? Tại sao lại muốn tìm tới tôi? Hơn nữa, cho dù anh muốn dùng tiền mua một người tình nhân, việc này không thể tìm nữ nhân sắm vai sao?”

“Cha tôi ép tôi cùng người khác kết hôn, nhưng là. . . . . . Tôi thật không muốn cùng một người không có tình cảm để kết hôn.” Hầu Quang Uy lộ ra vẻ mặt thống khổ, gương mặt tuấn mỹ nhăn lại thành một đoàn. “Đồng ý là phải nghe theo mệnh lệnh của cha, nhưng muốn tôi tìm nữ nhân đến diễn trò, cha của tôi cũng sẽ để cho tôi cùng người bạn gái giả kia kết hôn, bởi vì cha tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng để tôi cùng người tôi thích kết hôn. . . . . . “

Nga! Trời ạ! Chuyện này thật đúng là trùng hợp!

Tình nhân của hắn muốn cùng nữ nhân kết hôn, mà hắn bây giờ vì hợp đồng đồng ý cứu một nam nhân bị buộc phải kết hôn?

“Xem bộ dạng thống khổ này của anh, tôi. . . . . . . . ” Liễu Ngạn Huân không khỏi bắt đầu đồng tình với y. Hầu Quang Uy coi như là một nam tử chung tình, mặc dù y lấy phương thức vô lý nói lên điều kiện như vậy, nhưng này là bởi vì rất nỗ lực, đúng là đáng giá hắn hỗ trợ. Ít nhất là so với tên Tống Hoàn Minh kia không nói tiếng nào muốn đi là đi thì tốt hơn nhiều lắm.

“Được rồi! Tôi giúp anh.”

Nếu quả thật theo như lời Hầu Quang Uy, y là thiên sứ vận may của hắn, vậy thì tạm thời làm người tốt, giúp một người số khổ tìm được uyên ương a!

Kéo thân thể mệt mỏi, Liễu Ngạn Huân đi vào phòng xử lý hội nghị của Lisa, hắn chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc trầm thấp của mình. Hắn nhớ được hôm nay phải cùng nhân viên làm việc ở Elizabetta mở hội nghị giới thiệu thảo luận, đây là việc bận rộn vô cùng nặng nề . . . . . . .

“A!”

Lúc hắn đứng ở đại sảnh xa hoa khí phái ở Elizabetta, lại bị mấy bóng người màu vàng đụng phải mình.

“A. . . . . . . Thật xin lỗi!”

Một thanh âm ngoại quốc mang theo một chút tiếng khóc truyền đến, một gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng xinh đẹp như búp bê hiện ra trong đôi mắt kinh ngạc của Liễu Ngạn Huân.

“Không sao, tiểu thư.” Liễu Ngạn Huân vội vàng hỏi cô bé có một đầu tóc vàng cuộn sóng, “Có phải đụng vào chỗ nào rồi không?”

“Không có chuyện gì. . . . .” Cô bé tóc vàng vẫn dùng thanh âm ủy khuất trả lời hắn.

“Ngạn Huân!” Lúc hai người bọn họ ở đại sảnh, thanh âm của Hầu Quang Uy ở trên lầu vang lên.

“Em tới vừa đúng lúc, anh vừa vặn thay hai người giới thiệu một chút!”

Giới thiệu? Liễu Ngạn Huân nghe thấy thì mơ màng, hắn xoay người nhìn tên này trên người mặc quần áo màu hồng, choàng tay lên vai cô gái ngoại quốc tóc vàng dài mềm mại, đột nhiên hiểu rõ một chuyện, chẵng lẽ cô bé này chính là nữ nhân mà Hầu Quang Uy nói?

“Ngạn Huân, vị này là Julia!” Hầu Quang Uy vừa nhanh chóng hướng đại sảnh đi tới, vừa lấy tiếng Anh lớn tiếng giới thiệu, “Julia, vị này chính là người anh đề cập với em Liễu Ngạn Huân.”

Trời ạ! Người nam nhân này tại sao mỗi lần xuất hiện đều phải hét lên, muốn cho tất cả mọi người chú ý tới bọn họ sao? Hiện tại hay rồi, tất cả mọi người đều chú ý tới. . . .

“Liễu Ngạn Huân?” Cô bé tên là Julia kia sau khi nghe đến tên của Liễu Ngạn Huân, sắc mặt hiện lên mấy phần tái nhợt.

“Chuyện gì xảy ra?” Liễu Ngạn Huân nhìn Julia bộ dạng hết sức cổ quái, liền vội vàng hỏi, “Cô không thoải mái sao? Có muốn đi xem bác sĩ không?”

“Đừng đụng tôi!” Dưới con mắt của mọi người, Julia mở mắt nhìn trừng trừng, phản ứng kịch liệt với tay của Liễu Ngạn Huân khi nó sắp chạm vào tay cô.

“Julia, Ngạn Huân chỉ là muốn quan tâm em mà thôi.” Hầu Quang Uy nhìn thấy một màn này, sắc mặt trầm xuống giáo huấn Julia. “Em không thể đối với cậu ấy vô lễ như vậy.”

“Không có vấn đề gì.” Liễu Ngạn Huân vội vàng ra mặt hòa giải.

“Em tại sao không thể đánh hắn?” Thanh âm của Julia nghe kích động dị thường. “Em là vợ mà chủ tịch chọn, cũng là vị hôn thê sắp xuất giá của anh, em so ra có gì kém người nam nhân này?”

Cái gì? Đầu Liễu Ngạn Huân thoáng cái liền giống như là bị mấy câu nói kia nổ tung.

Hầu Quang Uy là con chủ tịch Elizabetta? Julia chính là cô bé mà Hầu Quang Uy không thích kia?

Đôi mắt màu thủy lam xinh đẹp của Julia từ từ lắng xuống những nước mắt to như hạt đậu. “Hắn là nam nhân a! Anh có biết hay không, người này có thể thay anh sinh con sao? Cái gì mới là một gia đình bình thường? Hai nam nhân ở cùng một chỗ chuyện gì cũng không làm được a!”

Julia nói liên hồi tựa như đối với loại quan hệ yêu thương này không tiếp nhận được, căn bản không để ý đến ánh mắt mọi người lui tới trong đại sảnh đang nhìn ba người bọn họ.

“Anh bất kể em nói cái gì, anh chính là yêu Liễu Ngạn Huân.” Hầu Quang Uy hết sực tỉnh táo, y nói từng câu từng chữ: “Anh bất kể người khác nói như thế nào, anh chỉ muốn cùng cậu ấy ở chung một chỗ!”

“Các người thật ghê tởm!” Julia dứt lời liền xoay người hướng về cửa lớn chạy đi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi liền nói ra nhiều lời mang tính chất oanh tạc như vậy. Liễu Ngạn Huân hoàn toàn vô lực chống đỡ sự việc ngoài ý muốn, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ.

“Mặc kệ cô ấy, Ngạn Huân mau đi vào trong.”

Đạo diễn màn kịch này cũng chính là diễn viên cao siêu Hầu Quang Uy. Y lập tức đem hết bản lĩnh dùng tiếng Trung, thâm tình chân thành nhìn chăm chú Liễu Ngạn Huân. “Vô luận người khác nói cái gì, anh đều không hối hận khi yêu em. Đi, chúng ta đi vào!”

“Tôi là tới nơi này là bàn về chuyện kí hợp đồng. . . . . . . .” Liễu Ngạn Huân vừa mới trải qua trận bão táp, nói chuyện liền lộ ra chút vô lực.

Mặc dù rất không đồng ý cách làm của y, nhưng Liễu Ngạn Huân hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại sực mạnh của y. Chỉ đành phải để cho vị “nhi tử của chủ tịch” này kéo hắn đi, để lại một đám người sau khi hắn đi trợn mắt há hốc mồm.


“Ha ha ha ha. . . . . .” Tiếng cười của Hầu Quang Uy liền vang lên sau khi y đóng cửa phòng lại, khác hẳn với lúc y ở trong phòng họp rộng rãi, y giờ phút này giống như đại hài tử vì thực hiện được một trò dùa dai mà vui vẻ. “Mọi người ở trong đại sảnh đều bị chúng ta làm cho sợ hết hồn, ha ha ha. . . . . . “

Trong mắt của Hầu Quang Uy tràn đầy hào quang, vỗ vai Liễu Ngạn Huân hưng phấn nói: “Tôi mời cậu quả nhiên là đúng dắn, cha tôi nhất định sẽ giận điên lên! Mà nhà của Julia lại hết sức coi trọng danh dự của gia tộc, cho dù cha tôi muốn tôi cưới cô ấy, người nhà của cô ấy cũng chưa chắc chịu để cô ấy gả tới đây! Ha ha ha . . . . . . . “

“Chờ một chút!” Liễu Ngạn Huân kêu lên, “Tôi đây làm sao bây giờ? Mới vừa náo một trận như vậy, người ta sẽ đem chúng ta trở thành tình nhân đồng tính luyến ái thì sao?”

“Đúng vậy!” Hầu Quang Uy cười nhìn hắn, “Tôi chính là muốn như vậy a! Tin tức một khi truyền ra, truyền thông phía sau so với phía trước càng bá đạo* hơn a! Đến lúc đó nhà thiết kế biểu diễn áo cưới của Elizabetta biết, còn chuyện khai trương công ty con, sẽ có nhiều người biết hơn rồi.”

“Trời ạ!” Đầu Liễu Ngạn Huân lại đau lên.

“Tại sao? Có cái gì không đúng sao?”

“Dĩ nhiên không đúng!” Liễu Ngạn Huân rống to. “Tin tức này có thể là mánh lới mang tính tuyên truyền, nhưng tôi bất quá chỉ là công nhân viên trong công ty người mẫu mà thôi a! Anh có thể phủi mông trở về Anh quốc, nhưng tôi lại cả đời ở lại Đài Loan a! Anh có biết hiện tại sự tiếp thu của Đài Loan đối với gay vẫn không tốt lắm không, tôi làm sao bây giờ?”

“Tôi có nói là tôi sẽ đem cậu bỏ lại sao?” Hầu Quang Uy ngừng cười, mắt nhìn hắn. “Tôi dĩ nhiên hiểu tình cảnh của cậu, nếu như cậu nguyện ý, tôi sẽ để cậu làm quản lí cao cấp của Elizabetta.”

“Cái gì a?” Liễu Ngạn Huân đau đầu.

“Đây căn bản là ông nói gà bà nói vịt sao! Tôi là nói, tôi nếu làm không tốt sẽ không có cách nào đặt chân ở chỗ này . . . . . . . “

Julia mới vừa nói một câu đã hung hăng đâm vào tim của hắn. Hai nam nhân ở chung một chỗ, đích xác chuyện này làm vi phạm đạo đức xã hội, một khi bị vạch trần chuyện mình thực sự là đồng tính luyến ái, tất cả những người biết hắn, có ý kiến gì với hắn đây?

“Tôi đây sẽ đối với cuộc sống của cậu chịu trách nhiệm!”

Những lời này của Hầu Quang Uy, để cho trong lòng của Liễu Ngạn Huân mãnh liệt nhảy lên một cái.

“Anh đây là đang nói những lời ngu xuẩn gì?” Liễu Ngạn Huân lúng túng bật cười.”Điều này sao có thể?”

“Tôi là nghiêm túc.” Trong mắt Hầu Quang Uy không hề có ý cười, nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn.”Nếu như bởi vì tôi mà cậu phải gặp không may, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm.”

“Anh đang ở đây nói lời nói ngu xuẩn gì!” Liễu Ngạn Huân xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía y nói: “Đừng nói giống như muốn cầu hôn vậy, nếu như anh đối với cuộc đời tôi chịu trách nhiệm, vậy cô bé anh thích phải làm sao bây giờ? Chúng ta diễn kịch thế này chẳng phải là uổng phí rồi sao?” Trong lòng Liễu Ngạn Huân lại không khỏi một trận co rút đau đớn.”Anh không nên nói như vậy, anh muốn làm sao chịu trách nhiệm với tôi? Đây cũng không phải là vấn đề trên sinh hoạt. . . . . ” Còn có vấn đề trên danh dự a! Tâm tình của hắn chìm xuống đáy cốc.

“Hết thảy giao cho tôi.” Thanh âm của Hầu Quang Uy phảng phất giống như lời thề chân thành, có một loại ma lực làm người tin tưởng. “Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chịu tổn thương.” Hầu Quang Uy lần nữa nhích tới gần hắn, trong con ngươi ánh lên sự chân thành. “Vô luận là cậu, hay là tôi, tôi cũng sẽ khiến cho nó có kết cục vẹn toàn cho đôi bên.”

Liễu Ngạn Huân vô lực gật đầu, chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng người nam nhân trước mắt này.

Cho nên ngày thứ nhất Liễu Ngạn Huân đi tới Elizabetta, nơi đại loạn này là nơi hai đại nam nhân cùng nhau diễn một trò khôi hài oanh oanh liệt liệt, quăng xuống một quả bom mãnh liệt . . . . . .


Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện xảy ra giống như suy nghĩ của Hầu Quang Uy.

Vô luận là nơi trình diễn lễ phục cô dâu của lão bản tiệm áo cưới nổi tiếng Anh quốc tới, hoặc là xí nghiệp hấp dẫn phần lớn thanh thiếu niên hỗn huyết Trung Anh tới, cũng so ra kém tin tức Hầu Quang Uy cùng Liễu Ngạn Huân yêu nhau.

Song tất cả thảm hại nhất chính là Liễu Ngạn Huân.

“Cái gì?”

Liễu Ngạn Huân tuyệt không dám tin tưởng những gì hắn vừa mới nghe thấy là chuyện thực.

“Tôi là nói, tôi cho cậu nghỉ dài hạn.” Thanh âm Ông Lương Đồng quanh quẩn ở trong phòng làm việc, thật lâu không thể tan đi.

Những lời này làm cho Liễu Ngạn Huân biết được kết quả tương lai của mình. “Lão bản, tôi cùng Hầu tiên sinh thật không phải như cái dạng người ngoài đã nói.” Hắn vô lực giải thích, mặc dù hắn không biết Ông Lương Đồng có nghe vào bao nhiêu, nhưng hắn vẫn phải vì chính mình biện bạch. “Tôi tuyệt sẽ không làm chuyện riêng liên quan tới công việc, cho nên tôi không cần nghỉ phép . . . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, liền gặp phải Ông Lương Đồng giơ tay lên, ngăn cản hắn lần nữa lên tiếng. “Mặc dù bản thân cậu cảm thấy mình sẽ không đem tình cảm cá nhân xen vào công việc, nhưng chuyện của cậu sẽ làm ảnh hưởng tới công ty của tôi.”

Ông Lương Đồng lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Thành thật mà nói, cậu yêu đương làm cho người dưới trướng công ty chúng ta chịu ảnh hưởng.”

Mấy câu nói đó làm cho mặt Liễu Ngạn Huân thoáng cái trở nên trắng bệch.

“Cậu là nhân tài, tôi cũng không hy vọng mất đi cậu.” Ông Lương Đồng chậm rãi nói, “Nhưng là tiếng người ra vào rất đáng sợ, có lúc cũng không thể không chú ý. Dù sao đồng tính luyến ái trước mắt xã hội mà nói, vẫn thuộc về ranh giới cấm kỵ không rõ. . . . . . .”

Liễu Ngạn Huân không biết Ông Lương Đồng còn nói những thứ gì.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Ông Lương Đồng, chỉ thấy một đôi mắt tò mò nhìn thẳng dõi theo hắn. Hắn thật là đồng tính, nhưng bởi vì mềm lòng mà nhận lời đóng kịch, hiện tại tất cả mọi người đều đem hắn làm chim quý thú lạ mà đến xem, những người này ngày hôm qua còn coi hắn là đồng nghiệp, mà nay lại bởi vì cái tin tức giả mà rời xa hắn. . . . . . .

Đây chính là bi ai của thân đồng tính a.

Hắn đã giấu đi giới tính của mình nhiều năm như vậy, hết thẩy ngụy trang đều hoàn mỹ như thế, chưa từng có người biết hắn yêu chính là nam nhân. . . . . . Trừ nhiều năm trước, hắn nói cho người nhà là mình đồng tính, bị đuổi khỏi nhà, loại cảm giác bi ai không thể nói được chiếm cứ trong đầu hắn một thời gian dài.

“Ca!”

Trong nháy mắt khi Liễu Ngạn Huân đẩy ra cửa lớn của công ty, ánh đèn huỳnh quang chói mắt giống như những viên pháo sáng lóe lên, lần này ánh sáng rõ hơn, làm cho hắn mở mắt không ra.

“Liễu tiên sinh, có thể mời nói một chút cảm giác của cậu đối với Hầu Quang Uy không?”

“Liễu tiên sinh, cậu cùng với Hầu Quang Uy là làm sao quen biết?”

“Lần này Elizabetta đến Đài Loan thiết lập công ty con, là bởi vì có cậu làm mô giới sao?”

“Liễu tiên sinh, xin hỏi cậu đối với đoạn tình cảm này bị phơi bày có cảm gì không?”

“Liễu tiên sinh, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì đối với vị hôn thê của Hầu Quang Uy. . . . . . . .”

Ký giả phảng phất giống như dã thú ăn thịt người, bọn họ nghĩ hết biện pháp muốn từ trên người của Liễu Ngạn Huân đào ra các loại tin tức bất ngờ, bọn họ xông lên tựa hồ muốn đem toàn bộ máu thịt của hắn hủy đi nuốt hết vào bụng. . . . . .

“Tôi không thể trả lời, tôi chỉ là một người bình thường, xin không nên quấy rầy cuộc sống của tôi.” Liễu Ngạn Huân giương mắt đối mắt với bọn kí giả, lảo đảo muốn chống cự lại.

“Liễu tiên sinh, nói một chút xem cách nhìn của cậu về chuyện này đi!” Một gã kẹp ở giữa đông đảo đám nữ kí giả đem Microphone để sát vào sắc mặt tái nhợt của Liễu Ngạn Huân, không chút khách khí trực tiếp hỏi: “Theo tin tức đưa ra, Hầu Quang Uy cùng thiên kim tiểu thư quí tộc Anh quốc Julia đã có hôn ước, đối với tình cảnh như bây giờ, cậu có thể phát biểu một chút cảm tưởng của người thứ ba?”

Người thứ ba?

Liễu Ngạn Huân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hắn căn bản là không có liên quan a! Đơn giản là nhất thời mềm lòng. . . . . . . .Căn bản là không biết chọc vào chỗ không đúng, mới phải đáp ứng yêu cầu ngu xuẩn này của Hầu Quang Uy, như thế rất tốt, gây ra nhiều vấn đề phức tạp như vậy.

“Nói một chút cách nhìn sao!”

“Mời phát biểu một chút ý kiến.”

Ký giả lần này nói vấn đề làm hắn thiếu chút nữa hít thở không thông.

Nhưng vào lúc này, Liễu Ngạn Huân từ trong đám người, nhìn thấy Hầu Quang Uy từ trong cái xe màu đen có rèm che đi xuống. . . . . .

Hắn nhớ không rõ khi đó tại sao mình có thể dùng lực lượng suy yếu trong thân thể từ giữa đám người xông ra, hắn chỉ biết là tim của hắn ở trong nơi thế này sẽ không sống được, hắn chỉ đành phải cố gắng mở một đường máu, hướng vào trong ngực của Hầu Quang Uy chạy đi.

Mà Hầu Quang Uy tựa hồ cũng hiểu được ý nghĩ trong lòng của hắn, y từ bên ngoài hướng vào đống dã thú móng nhọn chen một con đường, loại bỏ tất cả chướng ngại vật, hướng tới Liễu Ngạn Huân mà đi.

Lúc Liễu Ngạn Huân đụng phải tay của y, y lập tức đem khuôn mặt trắng bệch của Liễu Ngạn Huân ôm vào trong ngực.

Thân thể của bọn họ cao chứ không thấp, hai nam nhân anh tuấn cao lớn trước ánh đèn huỳnh quang chiếu tới của mọi người ôm nhau thật chặt, ai cũng không thể biết đây chỉ là một màn kịch. . . . . . .

“Lên xe.” Hầu Quang Uy vừa ôm hắn, vừa mở cửa xe, đưa hắn vào trong.

Giờ này khắc này, Liễu Ngạn Huân không bao giờ. . . . để ý những tia sáng huỳnh quang nháy lên không ngừng kia nữa.

Xe rất nhanh đưa hai người bọn họ thoát khỏi hoàn cảnh kinh khủng kia, đi theo lối đi bộ rộng rãi ở khu vực thành thị Đài Bắc.

Liễu Ngạn Huân không nói gì, chẳng qua là trầm mặc nhìn phong cảnh lướt cực nhanh bên ngoài cửa sổ.

“Cậu không sao chứ?” Hầu Quang Uy mở miệng đầu tiên, phá vỡ trầm mặc bên trong xe.

Hắn không nói chuyện, chẳng có mục đích gì phải mở lời, mặc cho chiếc xe Mercedes-Benz chở hắn đi, con người vô thần phảng phất chìm trong hồi ức.

“Cậu sinh khí?” Hầu Quang Uy nhìn hắn, giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì thật cẩn thận.

“Tôi làm sao mà tức giận đây?” Liều Ngạn Huân thanh âm mang theo vài phần mỏi mệt khàn khàn, “Là tôi mềm lòng, vì công ty, vì anh, tôi mới hạ quyết định này, đây là kết quả tất nhiên.”

“Công ty bên đó sao?” Hầu Quang Uy lại hỏi, “Lão bản của các cậu xử lý thế nào?”

“Còn có thể như thế nào?” Liễu Ngạn Huân động một chút khóe môi, “Cấp trên không có sa thải tôi là phải cảm ơn trời rồi, hắn thả tôi nghỉ dài hạn, muốn tôi trốn. . . . .”

“Thật xin lỗi!” Hầu Quang Uy hết sức băn khoăn, hoàn toàn không giống ngày đó bướng bỉnh cậy mạnh. “Muốn một người thích nữ nhân giả trang làm đồng tính thật là khó khăn a, là tôi làm khó cậu.”

Đúng rồi, Hầu Quang Uy còn không biết mình là một gay, không hơn không kém!

Mình là một gay, người ở bên ngoài cũng cho là một gay, hiện tại toàn bộ thế giới cũng chỉ còn Hầu Quang Uy là tưởng mình cũng giống như y là yêu người khác phái. Cái thế giới này vốn là thật giả khó phân biệt, giả nói lâu sẽ biến thành thật, thật nói lâu cũng sẽ trở thành giả.

Liễu Ngạn Huân lắc đầu nở nụ cười khổ.

“Đi đến nơi tôi ở đi?” Hầu Quang Uy đột nhiên nói.

“Cái gì?” Liễu Ngạn Huân sợ hết hồn. “Anh có lầm hay không? Đến nơi anh ở?”

“Đúng vậy!” Hầu Quang Uy vốn là tóc ngang trán giờ dài hơn, con người giấu bên trong sợi tóc lóe lên một loại ánh sáng khác thường. “Để cho tôi bồi thường lại tổn thất của cậu đi! Cậu hiện tại cũng không thể trở về gian phòng trước kia của cậu nữa, truyền thông kí giả không thể nào bỏ qua cho cậu.”

“Sao. . . . . .Cái gì?” Liễu Ngạn Huân lần này rốt cục thanh tỉnh. “Tôi không thể như vậy! Diễn trò cũng nên có chừng mực đi? Tại sao còn muốn cho tôi ở chung?”

“Không sao a!” Hầu Quang Uy ánh mắt thoạt nhìn là tình thế bắt buộc. “Dù sao hiện tại cậu cũng không còn công việc, cũng không có tình nhân, để tôi hảo hảo bồi thường lại cho cậu sao! Ken cũng sẽ nhớ cậu đó!”

“Đây không phải là trọng điểm!” Liễu Ngạn Huân có chút nhức đầu, “Anh không thể bá đạo như vậy a! Tôi chỉ là ở diễn trò mà thôi, cũng không muốn ngay cả thân thể cũng bán cho anh, huống chi, huống chi. . . . . . . .”

“Huống chi cái gì?” Thân thể Hầu Quang Uy lấn tới đây.

“Huống chi. . . . . . .Tôi không thích anh!”

“Không sao a!” Hầu Quang Uy xem ra đắc ý, khuôn mặt tà khí từng bước tiến tới gần hắn, “Tình cảm chỉ cần sau này bồi dưỡng là được.”

Kia ôn nhu bắt lấy môi của hắn, lần nữa che lên.

Trời ạ!

Liễu Ngạn Huân đối với y thật là một chút biện pháp cũng không có!

Y luôn thích để người chú ý, luôn thích làm một chút chuyện kinh thế hãi tục. . . . . . . .

“Hư, đừng phản khán, có kí giả ở ngoài cửa sổ chụp hình a!” Y thấp giọng nói với Liễu Ngạn Huân trong lúc quấn quýt giữa răng môi mập mờ, hơi thở tràn đầy nam tính kia cướp đoạt làm cho Liễu Ngạn Huân trở nên mê loạn. “An tĩnh chút, để cho bọn họ chụp một chút trở về báo cáo. . . . . . .”

Liễu Ngạn Huân vội vàng nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy cách bọn họ không xa một chiếc xe trên đường, có hai người kí giả ngồi trên xe, đang lấy camera chụp nhất cử nhất động của hai người bọn họ.

Hầu Quang Uy nắm chặt hắn, chăm chú cắn mút môi của hắn, lòng bàn tay xoa cúc áo bên trong tây trang, nhẹ nhàng mà mở ra.

“Ngô. . . . . . .” Liễu Ngạn Huân phát ra thanh âm kháng nghị, hắn thật sự không cách nào nhịn được người nam nhân này áp.

“An tĩnh một chút.” Thanh âm Hầu Quang Uy giờ phút này nghe ngọt ngào giống như đường, làm người ta ý loạn tình mê. “Chờ sau khi tài xế thoát khỏi bọn họ, tôi lập tức buông tay.”

“Thật?” Liễu Ngạn Huân bị cổ sương mù ngọt ngào trước mắt làm cho say. “Vậy anh bảo đảm chờ một chút sẽ. . . . . A. . . . . . .”

Hắn còn chưa nói hết lời, tay Hầu Quang Uy dao động đi xuống đã chặt đứt lời hắn tự hỏi.

“Bảo đảm cái gì?” Bàn tay to của Hầu Quang Uy không có hảo ý cách tây trang mập mờ vỗ về vật giữa hai chân hắn. “Cậu không nói rõ ràng tôi làm sao mà biết đây?”

“Ý của tôi là. . . . . . . ” Liễu Ngạn Huân nhíu lại lông mày, hắn là muốn nói y chờ một chút nhất định phải buông tay a! Cái tên chết tiệt Hầu Quang Uy này, rõ ràng là yêu người khác phái, có thể nào trêu chọc hắn như thế?

Cái ôn nhu chết tiệt này. . . . . . . . Nhưng nếu hắn thật sự có phản ứng, vậy phải làm thế nào?

Nội tâm Liễu Ngạn Huân còn đang giãy dụa hết sức, Hầu Quang Uy lại hôn lên môi hắn.

“Ngô. . . . . . .”

Nếu không phải Hầu Quang Uy trước đó nói rằng đây chỉ là diễn trò, hắn nhất định sẽ bị vùi lấp ở trong những nụ hôn sâu này.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ, những kí giả theo dõi kia, còn có tâm tình nhưđưa đám khi vừa mới bị buộc nghỉ phép của Liễu Ngạn Huân, tất cảđều ở nơi này biến mất vô tung vô ảnh.

“Tim của cậu đập rât nhanh a!”

Cái tay còn lại của Hầu Quang Uy xoa bên trong áo sơ mi đang mở, cảm thụ nhịp tim đập cuồng nhiệt của hắn, làm cho hắn cơ hồ ngưng hô hấp. . . . . . .

Tống Hoàn Minh!

Liễu Ngạn Huân mặc dù ý thức mơ hồ, trong lòng thế nhưng lại toát ra cái tên của người đàn ông phụ lòng kia.

“Đủ rồi.”

Đột nhiên, thanh âm của Hầu Quang Uy trở nên lãnh khốc vô tình, vốn tay còn đặt trên người Liễu Ngạn Huân cũng nhanh chóng rút lui.

“Sao. . . . . . Tại sao?” Đối với biến hóa cấp tốc của y, Liễu Ngạn Huân thoáng cái phản ứng không kịp, ngu ngơ giật mình nhìn Hầu Quang Uy.

“Đã không còn kí giả nữa. “Hầu Quang Uy trên mặt bịt kín một tầng sương lạnh.

Liễu Ngạn Huân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã không còn ống kính theo sát bọn họ, xe đã bất tri bất giác chạy đến ngoại thành, cũng không còn nghe thấy tiếng ồn ào náo động của thành thị nữa.

Bạn đang đọc Ái Tình Thật Vĩ Đại của Bội Bội
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.