Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2067 chữ

Hiển nhiên là dù cho Ngọc Hân có sực mạnh siêu nhiên, vượt qua phạm trù nhân loại thông thường, cô cũng không chiếm được thượng phong trong cuộc giao tranh này.

Cũng là bởi cô chưa từng có bất kì kinh nghiệm chiến đấu nào như thế này và cũng vì một phần là cô chưa quen thuộc sức mạnh mới.

Thế nên ngay từ đầu, cô chỉ biết né tránh các mũi tên vô hình mà do Bất Tuần Tự: Song Hành cảnh báo đến; miễn cưỡng của miễn cưỡng cô mới được xem là cân xứng với Kin. Nhưng cô biết mình đã thua khi trong thế hòa.

Càng chưa nói đến việc Kin nổi điên sau đó.

Ngọc Hân chỉ biết né và né, tận dụng tốc độ siêu nhiên vốn có của mình để kéo dài khoảng cách đối với Kin. Mà như đã đề cập đến, Kin là một Xạ Thủ, khoảng cách đối với cô là vô nghĩa. Kin hiện tại cũng đang bị wm phản chủ khống chế, dường như cô không biết mệt là gì. Chính vì điều này mà Kin có thể bào cạn thể lực của Ngọc Hân đến chết!

...

Went cùng Hyperlink nhìn từ xa, theo dõi Ngọc Hân đã lâu, tường tận hết cả. Nhưng họ không có lý gì đứng ra minh oan cho Ngọc Hân, càng chưa nói đến việc Kin có đủ bình tĩnh để tiếp nhận sự thật hay không, hay từ đó, những người Camryk's như các cô lại là đồng phạm trong vụ việc giết eSP – er của Yogen Fruz này.

Biết đâu trong mắt họ, các cô mới là hung thủ thật sự, đẩy một con dê mù mắt là lưu dân nào đó để thế tội?

Nếu tình tiết diễn ra như thế, hai nước có kéo đến chiến tranh cũng là điều dễ hiểu.

Went không muốn như thế, lợi ích thì không có, mà cái hại thì quá nhiều. Chẳng ai muốn góp mạng vào cuộc trao đổi này cả, chưa kể Went sẽ chẳng nhận lại được gì khác ngoài một câu cảm ơn của “lưu dân” trong mắt cô, hoặc là chẳng có gì cả.

Tóm lại, Went sẽ chẳng ló mặt ra trong vụ việc lần này, cô cũng cách phi thuyền của Camryk' rất gần, cô chỉ muốn trở về nhà.

Went như thế Hyperlink càng không có lý do gì để phản đối.

Cứ thế hai cô tiếp tục cuộc hành trình của mình để về phi thuyền.

Hai cô không giúp sức, không có nghĩa là những người còn lại sẽ vậy.

Hai anh em nhà Trigger đứng bất động trên thân cây từ lúc nào.

Bọn họ mặc dung nhìn bọn người Camryk's rời đi. Đến khi xác nhận đủ lâu, họ mới thực hiện kế hoạch của mình.

Một người trong số họ rảo bước đến chỗ Kin người còn lại thì tức tốc đuổi đến, chặn đầu hướng đi của Ngọc Hân nhưng không ra mặt.

Hai tên hề không nói nhảm như những lần thường thấy, bọn chúng nghiêm túc vào việc.

“Ngọc Hân, cô mau chạy trước, người này cứ để tôi lo..”

Tên hề phóng ra vô số mũi kim Jadk để ngăn chặn ám tiễn, một bên nói với Ngọc Hân.

“Anh là ai..”

Ngọc Hân không chắc chắn hỏi, nhưng hỏi xong cô mới biết mình ngu xuẩn cỡ nào, không nghe lấy câu trả lời mà quay người bỏ chạy ngay tức lự.

Tốc độ bình thường của Ngọc Hân vốn đã rất nhanh, dưới sự cường hóa của wm, trong một phút cô đã có thể di chuyển hơn 500 mét!

Đến bên cái chồi rách của Lý Khang chỉ là điều sớm muộn.

Bên trong chiến trường.

Tên hề ban đầu cũng là đánh ngang kèo với Kin, chủ quan cho là mình có thể hao chết đối phương, chỉ cần có thể lực cùng lượng wm đủ lớn. Nhưng hắn đã tính sai rồi.

Kin hiện tại không biết mệt, lượng wm giải phóng ra cũng là vô hạn, không biết bao giờ có thể nhìn thấy ám tiễn cuối cùng.

Càng chưa nói đến mật độ ám tiễn mỗi lúc càng dày đặc.

Bởi lẽ trên khắp cơ thể Kin, bây giờ nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn cung với nỏ. Chúng bắn lần lượt, như liên hồi, cái sau nối tiếp cái trước, vĩnh viễn không có điểm dừng, còn quan trọng hơn là nó không có thời gian gài tên. Dây cung cong lên là sẽ bắn tên.

Tên hề cũng không lo là bị mũi tên bắn trúng vì những kim mũi kim Jadk của hắn cũng nhiều tương tự, bắn đại cũng vô tình chạm phải ám tiễn, hai bên va chạm nhau mà triệt tiêu nhau, không ai làm gì được ai.

Nhưng vấn đề đến rồi, hắn không thể cùng lúc khống chế càng nhiều mũi kim Jadk hơn. Vì Kin chỉ cần tên lên nỏ là bắn, sẽ không để ý mũi tên bay ra sao. Còn tên hề thì khác, hắn phải điều khiển, phải khống chế Jadk làm sao cho vừa hay triệt tiêu đi ám tiễn

Lực, hướng, số lượng.

Mỗi cái hao chừng nửa giây, nhân với hàng trăm hàng ngàn Jadk, thời gian chênh lệch có thể tính!

Tên hề có thể câu kéo thời gian đến hiện tại, đã là quái vật, còn chưa kể, hắn chưa dùng bất kì chiêu thức nào khác.

Mà mục đích của hắn dĩ nhiên là câu giờ!

Một là để cho tên hề còn lại bám theo lưu dân kia, tìm đến được nơi cư ngụ của Lý Khang. Mà tìm Lý Khang làm gì? Còn không phải là định phục thù hay sao?

Thứ hai là, có một mục tiêu sống đang thực nghiệm lý thuyết viễn siêu ở ngay trước mặt, không tận dụng cơ hội để thử nghiệm suy đoán của bản thân không phải là rất phí hay sao?

Nói nôm na là Kin, một thành viên eSP – er đến từ Yogen Fruz, hiện tại đang gặp sự cố chưa từng biết qua, hai tên hề muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ thông tin hơn; tỉ như là nội tại của Kin đã ảnh hưởng lên vũ khí của cô hoặc là trạng thái không thể giải thích được ở thời điểm hiện tại. Mặt khác, bọn chúng cũng có vài ý tưởng muốn thực nghiệm, mà khi trở lại Tổng bộ, liệu có ai nguyện ý bỏ cái mạng của mình vào để bọn hắn làm mấy chuyện điên rồ đó?

Không, dĩ nhiên là không.

Ngoài ra còn có một chuyện quan trọng không kém, khiến hai tên hề không thể không dính dáng đến sự kiện lần này: Alaska đã cử viện binh đến rồi!

Một khi Alaska cho người đến, thế lực tứ phương chắc chắn sẽ đổ thêm người theo, cốt là để cân bằng lại trạng thái vốn có ban đầu, tức là khi mọi người vừa tiến đến DD21. Ý đồ của bọn hắn là không muốn Alaska bành trướng ở DD21, kế hoạch tiến triển thuận lợi.

Mặt khác, chân chính hai tên hề, người của quần đảo Heekcaa cũng không muốn Alaska lộng hành, để khi đối phương mà có thông số gửi về Tổng bộ, chiến tranh trực diện nơi đảo nổi là điều không thể tránh khỏi.

Vì thế, bằng mọi cách, hai tên hề phải tối đa hóa những lợi ích mà bản thân đã đạt được, để “lăn cầu tuyết” quá trình ảnh hưởng thuộc địa ở DD21.

Nói cách khác, hai tên hề cần phải tận diệt các mục tiêu đến từ các quốc gia khác nhiều nhất có thể, để khi viện binh của Alaska đến, bọn hắn còn cái nịt mà thực chiến.

Nhiệm vụ lần này là do bọn hắn tự thương lượng, tự tạo ra, độ khó chỉ kém lên trời một bước! Nhưng hết cách rồi, bọn hắn không giết người khác, người bị giết sẽ là bọn hắn.

Lại không chỉ là những eSP – er mà đó có thể quân đội thông thường, quân dự trữ, thường dân!

Và rồi, Kin, một quả hồng mềm, một mục tiêu quá dễ dàng để khởi động cho chiến dịch lần này.

Trở lại cốt truyện, như đã nói nếu so về tốc độ tay thông thường tên hề đang dần bị Kin vượt mặt, vô số ám tiễn không mắt đã thành công gây tổn thương đến hắn.

Nhưng thương tổn gánh chịu vẫn nằm trong phạm vi cho phép, cơ hồ chỉ là sượt qua da, không ít không nhiều những ám tiễn bắn xuyên qua mô mềm của hắn, và cũng như tổn thương mà Ngọc Hân đã gánh chịu, thậm chí tính hủy hoại còn cao hơn cả.

Ban đầu tên hề vẫn cảm thấy đau đớn như bình thường, đau riết cũng thành quen nên hắn cũng không thấy lạ gì. Nhưng sau một chốc, những vết thương này liên kết với nhau, mở rộng tiết diện lên một mảng lớn!

Những vết nứt, đường ranh trên da thịt tên hề, nối từ điểm này sang điểm khác, đau đớn cũng vì vậy mà tăng lên theo cấp số nhân. Hắn cho là bản thân không giống Kin, hắn vẫn còn nhận thức, ý thức của một con người, cũng biết đau, mà khi thấy đau, cơ thể sẽ phản ứng theo bản năng mà co giật lại, dù chỉ là sát na giây, nhưng chỉ chừng đó thời gian cũng đủ để chuyển biến thế cục, càng không nói đến chuyện tên hề còn dính phải cả chục thậm chí hàng trăm vết thương đang dần lan rộng như thế.

Nhận ra bản thân đang gặp nguy, tên hề kia nghiêm túc ra mặt, chẳng hề muốn câu kéo thêm thời gian nữa, bởi lẽ, chậm trễ thêm một giây nào nữa, người chịu thiệt luôn là hắn.

Phải nói, từ đầu trận chiến đến giờ, tên hề chưa gây được bất kì sát thương nào lên Kin.

Hắn muốn làm điều đó, một lần và mãi mãi, giết Kin.

“Bí Thuật: Phóng Chiếu!”

Tên hề gầm nhẹ, không một tín hiệu báo trước, những vết thương trên người hắn dần dần biến mất vô tung vô ảnh, hắn trở về thân xác nguyên vẹn của hắn ngay từ đầu, những tưởng như chưa hề có cuộc chiến nào xảy ra.

Và khi quá trình ấy kết thúc, những vết thương tương đồng trước đó đã xuất hiện trên người Kin.

Dẫu có bị wm phản chủ, nhưng đấy vẫn là thân xác của một phàm nhân, Kin không biết mệt vì ý chí của cô bị wm thay thế, nhưng không có nghĩa là cô không biết đau, vô tri vô giác, vì cô và wm đều tồn tại ở cùng một cơ thể!

Lại nói, eSP – er thông thường bị mệt là do tải trọng phải gánh vác khi dùng wm vượt quá giới hạn cho phép nên tinh thần cùng xác thịt gánh chịu thương tổn, cần thời gian khôi phục. Điều này có điểm khác biệt với khái niệm “mệt mỏi” thông thường do thể lực cạn kiệt, cần nghỉ ngơi và bổ sung đầy đủ các chất sau đó. Mà khi eSP – er mệt mỏi, không chỉ cần nhiêu đó, mà chính wm của bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi.

Nói đến Kin, hiện tại cô bị khống chế do cảm xúc giải khai, nên hầu như cô không có khái niệm “mệt mỏi” mà một eSP – er nên có, nhưng cô vẫn biết đau do thể xác mà cô và wm chia sẻ.

Cô đau, cô thét.

Nhưng có ai nghe thấy?

Hay chăng một linh hồn tội lỗi chờ ngày nào đó xám hối, lưu lạc ngang qua, vô tình nhìn thấy mà thôi?

Chỉ còn lại lửa giận tràn ngập hận thù trong đôi mắt cô.

Cho wm càng thêm điên cuồng hơn.

Wm chưa từng là sức mạnh của nhân loại, và con người cũng chưa bao giờ làm chủ được wm; trước đây như thế, sau này cũng vậy.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.