Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

Kin không biết trạng thái hiện tại của bản thân là gì, cô không biết nên gọi nó, hay miêu tả nó như thế nào.

Chỉ biết nó rất vi diệu, rất lạ, rất thật.

Cô biết, bản thân không chịu sự điều khiển của cô nữa.

Cô biết, cơn giận dữ của cô cũng không trong tầm kiểm soát của cô nữa.

Cô điên loạn, bất chấp.

Và cô cũng chỉ biết mình biết như thế mà thôi, không thể làm gì hơn.

Giống như việc Kin đang xem một bộ phim, mà nhân vật trong phim đang rất giận dữ khi nhân vật mà nhân vật đó đang quan sát không chịu sự kiểm soát của nhân vật trong phim mà Kin xem.

Nghe rất khó hiểu và tối nghĩa, thậm chí là lải nhải câu chương, nhưng chỉ có những câu từ này mới giải thích phần nào trạng thái của Kin hiện tại.

Hẳn là.

Cùng lúc đó, tên hề đã chuyển sang giai đoạn tấn công, được đà tiến lên.

Hắn biết chỉ với Phóng Chiếu mà muốn triệt hạ con quái vật ở trước mắt, chừng đó còn chưa đủ. Bởi lẽ thứ bị ảnh hưởng là thân xác của một phàm nhân, mà dù cho sau đó tên hề có thể băm xác Kin ra làm trăm mảnh, hắn tin vấn đề vẫn không được giải quyết.

Wm vẫn luôn kì dị và khó chơi như vậy, nếu không nó cũng chả có danh xưng đó.

Hắn phải tìm ra nguồn cơn vấn đề, giải quyết tận gốc nó, đề phòng tai họa về sau. Lại nói, đây là tình huống rất đặc thù, rất đáng giá để quan tâm, hoặc là ghi thông số báo cáo lại, hoặc là giam giữ mẫu vật này.

Tên hề đang phân vân.

Trong lúc đó, chiến đấu vẫn không ngừng lại, mặc dù hành vi của hai bên rất đơn thuần, nhàm chán đến cực điểm, nhưng mỗi một thời khắc đều có tỉ lệ nhất định quyết định thắng bại.

“Mình cần phải tìm ra kẽ hở, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này...”

Cuộc chiến này tuy rất có ý nghĩa đối với hắn, nhưng nhìn lại cũng chỉ là cầm hòa, không hề có ích trong kinh nghiệm chiến đấu của riêng hắn, hắn cần thứ gì đó sặc sỡ và đột biến hơn.

Một phần là để rèn luyện kĩ năng xử lý tình huống, mặt khác chính là tìm ra chỗ đột phá ở giữa cuộc chiến này.

Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, không tìm được biện pháp, vì vốn dĩ hắn là Bí Thuật Nhân, nếu đổi lại là Cấm Thuật Sư, có lẽ đã kết thúc từ chương trước rồi.

Hắn chịu rồi, không còn cách nào khác.

“Không, có lẽ mình còn cơ hội cuối cùng, thử xem sao...”

Ý định của Bí Thuật Nhân chính là dùng toán học, lợi dụng những lần vũ khí của hai bên va chạm nhau mà biến chuyển đi một ít, chính là chệch đường đạn.

Biết là chệch đường đạn, nhưng cơ hồ mật độ tần suất ám tiễn phóng ra quá dày đặc, nếu mà có chệch đường đạn như ý muốn rồi, rất nhanh thôi sẽ bị tác động thêm lần nữa.

Nhưng mà ai bảo vũ khí của hắn là Jadk cơ chứ, một món vũ khí có thể điều khiển.

Lý thuyết là, hắn sẽ cố gắng điều chỉnh đường bay của Jadk sao cho có thể lợi dụng lực tấn công liên hồi của ám tiễn để vô tình khiến Jadk bay đúng ý.

Có hai vấn đề trong kế hoạch này, một là ám tiễn là mũi tên tàng hình, hai là rất dễ thất bại.

Cái thứ nhất thì khỏi nói, điều mà tên hề đang làm là dùng số lượng lớn Jadk triệt tiêu đi ám tiễn của Kin. Nếu mà hắn có khả năng nhìn ra ám tiễn, há lãng phí sức lực như bây giờ.

Cái thứ hai thì dễ nói hơn một tẹo, hắn có tốc độ, có số lượng Jadk đủ lớn, có thể mô phỏng hành vi này nhiều lần, có thất bại cũng không nản.

“Không, khoan đã, ám tiễn biết tàng hình vậy thì bóng của chúng thì sao? Nếu nhìn thấy bóng của ám tiễn, thì trận chiến này đã có kết quả!”

Tên hề ngoài ý muốn chợt nhớ đến dữ kiện này, không khỏi mừng thầm một phen.

Không phải hắn lơ đễnh không chú ý ngoại cảnh của chiến trường rừng rậm, mà là hắn không rảnh tay để lưu ý chuyện này. Mà cũng rất nhanh thôi, không tính là lâu, Bí Thuật Nhân đã tìm được điểm đột phá mà hắn cần.

Nhận thức được vấn đề, Bí Thuật Nhân khéo léo dùng Jadk gọt phăng đi các nhánh cây cổ thụ xung quanh.

Rầm rầm

Cây cối đổ rạp đi mảng lớn, lộ ra bầu trời trong xanh nắng gắt, nhưng không hề có tiếng chim kêu, vỗ cánh phành phạch vì thất hoảng như thường thức.

Bầu trời quang đãng, cây xanh gió mát. Rất thích hợp cho một buổi cắm trại.

Mà đúng như Bí Thuật Nhân nghĩ, ám tiễn của Kin có bóng!

Mà giờ này đã qua 12 giờ trưa một chốc, vừa hay là đúng ngọ, tức mặt trời lên thiên đỉnh. Khi góc nhập xạ bằng 90 độ, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng góc xuống mặt đất.

Kìa những ám tiễn, nó cùng bóng có cùng kích thước, dẫu bay phăn phắt với tốc độ siêu thanh, nhưng với Bí Thuật Nhân nó không khó lắm để nhìn ra.

Kết hợp với độ mờ của bóng ám tiễn mà mơ hồ cho ra chiều cao của chúng so với mặt đất. Trong đầu của Bí Thuật Nhân liên tục nhảy số, cho ra những kết quả không tưởng, trong khi đó đôi tay của hắn vẫn không ngừng phóng Jadk như thường, như cái máy hoạt động hết công suất mà không mảy may quan tâm những vấn đề khác.

Sau khi tính toán xong hết thảy, trong đầu hắn cũng mơ hồ mô phỏng là lại hình chiếu, đường đạn giữa cái bóng và dữ liệu tương quan.

Bí Thuật Nhân không còn chần chờ gì thêm, đột nhiên những mũi kim Jadk rẽ hướng, không còn xu hướng cản đòn như trước. Tất cả như hòa làm một bởi một ý chí bất diệt, chúng xuyên qua từng khe hở mà những ám tiễn tạo thành, bước đầu thuận lợi loại bỏ được màn tiến công cũng như lớp phòng ngự của Kin!

Nhưng tất cả chưa dừng lại ở đó, ngay lúc mà Bí Thuật Nhân dương dương tự đắc, thì đột nhiên những Jadk của hắn bị một bàn tay của Kin nắm trọn lại.

Không hề khoa trương, tốc độ tay của Kin cao đến kinh ngạc, chưa đầy nửa cái chớp mắt mà đã bắt trọn hết những mũi kim Jadk kia.

Rồi không hiểu từ đâu cấp cho Kin cỗ sức mạnh to lớn, cô cong tay, nắm kéo những mũi kim Jadk, mà ở đầu kia của sợi dây, Bí Thuật Nhân vô tình bị kéo theo.

Mà không phải vô tình, cái Kin muốn chính là kéo đối phương về phía mình.

Không một dấu hiệu báo trước, những cung nỏ bám trên người Kin nhanh chóng tụ hợp với nhau, tạo thành một vũ khí tầm xa uy năng cỡ lớn, lấy hai bả vao Kin làm điểm tựa, món vũ khí này cao lớn dị thường, có hai nòng súng tương ứng với mỗi bên vai, cấu tạo y như đại bác thời xưa, còn khắc họa hoa văn trông như thật, nhưng hiển nhiên đầu đạn nó bắn ra không giống đạn đại bác thật. Mà là từng cuộn sóng wm xoáy tròn, liên kết, quấn chặt lại với nhau thành những viên cầu cỡ nhỏ nằm sâu bên trong nòng ống, đang tự xoay quanh trục của chính nó để dần biến lớn hơn.

Mà lúc Bí Thuật Nhân nhận ra dị thường, hắn có buông Jadk ra, hết thảy cũng đã quá trễ, hắn vẫn bị quán tính cuốn vào. Hay nói chính xác hơn là lực hút của nòng đại bác kia.

Để rồi khi Bí Thuật Nhân bị kéo đến ngay trước họng đại bác, cũng là lúc món vũ khí này tích tụ xong uy năng cần có.

BÙM!!!

Bầu trời vẫn trong xanh, gió nhẹ đưa làn mây trắng.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, vô ý sẽ nhìn thấy những cành cây tán lá dính phải những giọt máu nhỏ li ti li ti.

Ít ít thôi.

Nhưng cây nào cũng có, tầng máu nhuộm đỏ cả góc rừng.

Ở một nơi nào đó của khi rừng, Bí Thuật Nhân cảm ứng đến năng lực của mình đã tan biến, hẳn là nó đã chết.

Hai tên hề trao đổi gì đó với nhau, rồi lại vội vã lập kế hoạch tác chiến khác.

Cuộc chiến đối với Kin vừa rồi, đúng là Bí Thuật Nhân không trực tiếp ra mặt giao chiến, nhưng hiển nhiên dữ liệu thu thập hắn đã có đủ cũng không cần phải miễn cưỡng đuổi giết chết Kin cho bằng được.

Đừng quên cái mà hắn sống lại là chính hắn, nên chẳng có lý do gì người kia không làm được, chân chính hắn lại có thể. Mặt khác, mặc dù Kin là người của Yogen Fruz, tức là địch, như hai anh em nhà Trigger cho là, Kin còn sống sẽ có giá trị hơn là nếu cô chết đi.

Còn một chuyện quan trọng không kém, Cấm Thuật Sư đã đi theo Ngọc Hân, tìm đúng nơi cần tìm rồi.

Lần này trở lại phục thù, bọn hắn tốn công chuẩn bị không ít.

Mà điều làm cho bọn họ bất ngờ nhất là từ trên trời rơi xuống con bài tẩy: Ngô Ngọc Hân.

Làm cho chuyện đánh giết Lý Khang dễ dàng hơn rất nhiều, mặc dù bỉ ổi, hay không đáng chính nhân quân tử.

Nhưng mà bọn hắn quan tâm sao? Có người sẽ quan tâm sao?

Thực chiến luôn luôn là như vậy, dùng ám chiêu, chơi chó, đánh lén, hèn hạ,.. Miễn thắng là được.

Thua, người chết bỏ mẹ rồi, lấy tư cách gì lên tiếng?

Thắng, câu chuyện lưu truyền là do ta viết, muốn viết sao mà chẳng được, chỉ là đổi tên chiêu thức, cách công kích từ tiêu cực sang tích cực mà thôi.

Tỉ như hèn hạ đánh lén, không không, đó là dương đông kích tây!

Lại như đầu cơ tích trữ, nên gọi là thừa nước đục thả câu.

Thế đấy.

Anh em bọn hắn sẽ chẳng quan tâm quá trình, quan trọng là kết quả mà thôi.

Hoặc có lẽ ngay từ đầu, bọn hắn sẽ bắt trói Ngô Ngọc Hân lại rồi uy hiếp Lý Khang tự phế võ công.

Hoặc có lẽ, nên bắt giữ Ngô Ngọc Hân làm con tin, yêu cầu trao đổi gì đó, như mượn sức mạnh của Lý Khang để đánh giết kẻ địch chả hạn.

Rất nhiều, rất nhiều cách chơi.

Phải nói, cái buff này của tác giả khiến anh em bọn họ như một bước lên trời, trở thành thần là chuyện sớm muộn.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.