Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2042 chữ

Dạo này, Lý Khang hay nằm mơ thấy ác mộng, khiến chất lượng giấc ngủ của hắn vốn không được đảm bảo, nay càng đi xuống.

Lý Khang vốn là người cẩu thả nên cũng không chăm chút ngoại hình mấy: tóc tai rối bời, quần áo xệch xạc, giờ lại thêm đôi mắt gấu trúc.

Con người hắn càng lúc càng không ổn, đến nỗi bạn gái hắn cũng mới đòi chia tay ngày hôm qua. Dẫu thế, Lý Khang vẫn cảm thấy cuộc sống mình rất tốt, nhưng hiện tại cơn ác mộng ma quái kia cứ xuất hiện mãi làm tâm tình hắn có chút khó chịu.

Lại nói, ác mộng là giấc mơ, mà giấc mơ lại là giả. Nhưng Lý Khang lại không cảm thấy giả chút nào, nó chân thực, rất thực.

Lần nào cũng vậy, mười lần đủ mười. Lý Khang cũng đều mơ thấy hắn bị bọn quái vật truy sát, và lần nào hắn cũng chạy đến chết.

Chết rồi hắn mới giật mình thức dậy và nhận ra nãy giờ chỉ là mơ. Hôm sau, mọi thứ lại tái diễn như vậy.

Lý Khang cảm thấy không ổn, 3 tấm ga giường đều bị mồ hôi của hắn làm ướt, đang chờ đem đi giặt kia kìa.

Nếu ngay cả tấm cuối cùng cũng ướt thì hắn chỉ có nước ngủ dưới đất.

Hơn nữa, Lý Khang không chắc rằng hắn đã gặp qua lũ quái vật đó trong phim ảnh hay gì, vậy thì làm sao trong tiềm thức của hắn tồn tại chúng để chúng hiện hữu trong mơ?

“Hay là mình thực sự gặp qua chúng nhưng còn là lúc nhỏ nên không nhớ?”

Lý Khang lẩm bẩm.

Sau đó, hắn mặc đại một cái áo trắng phối cùng quần tây. Xịt một ít nước hoa để át đi mùi chua của quần áo lâu ngày không giặt.

Ngắm mình trong gương, hắn tự thẩm du tinh thần bản thân. Lý Khang không ngại gật đầu khen: “Đẹp trai như vậy mà bị bồ đá! Quá phí!”

Tắt cửa đóng đèn, thao tác quen thuộc, Lý Khang cưỡi con xe đạp hai bánh đã cũ sờn. Hắn chạy băng băng trên đường, mặc kệ tiếng còi xe in ỉ cảnh báo ở sau lưng.

Ước chừng 15 phút, hắn mới chạy đến cổng trường của một trường trung học nào đó. Nhưng lúc này cổng trường đã bị người ta đóng lại.

Không còn cách nào khác, Lý Khang bất đắc dĩ đành vứt con xe xuống cái miệng cống gần đó. Hắn xắn tay áo lên để trèo qua tường rào.

Một tháng có 30 ngày, hết 26 ngày đều như hôm nay, 4 ngày còn lại là chủ nhật, hắn không có lên lớp.

Mọi thứ diễn ra quen thuộc đến nỗi, Lý Khang nhắm mắt cũng có thể leo vào.

Rột rột.

Nhưng nằm ngoài dự tính, có một người đứng kế bên đang chờ hắn nhảy xuống.

“A, cô Hân! Cô dạo này khỏe không? Công việc của cô thế nào? Có thuận lợi không? Sếp có đì cô không? Đồng nghiệp có hay nói xấu cô không.. A a a..”

Lý Khang còn chưa hết câu thì Ngô Ngọc Hân đã nhéo tai hắn kéo đi.

“Lý Khang! Em lên phòng giáo vụ gặp tôi!”

“A a, cô Hân, cô bình tĩnh! Chuyện đâu còn có đó, bỏ dao xuống! Bỏ dao xuống!”

Lý Khang ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bất lực mà đành buông xuôi dưới sức mạnh của người lớn như là Ngô Ngọc Hân.

Nhưng dù là vậy, Lý Khang cũng cảm thấy mãn nguyện.

Phải biết Ngô Ngọc Hân là giáo viên trẻ, mới được chuyển công tác về. Lại là một trong những giáo viên nữ hấp dẫn nhất mọi thời đại trong trường của hắn.

Cái danh hiệu này vừa được đề cử khi Ngô Ngọc Hân mới vừa về trường không lâu. Lý Khang không ngại gì mà lên web của trường kịch liệt vote cho giáo viên này.

Ngô Ngọc Hân không cao lắm, chỉ tầm mét 55, nhưng bù lại cô có gương mặt xinh xắn, đáng yêu, cùng mái tóc bồng bềnh màu nâu đặc trưng.

Làm biết bao thanh niên trai tráng trong trường phải điêu đứng vì cô ta.

Lại nói, hôm nào cô đứng lớp thì dù chỉ có 30 học sinh nam nhưng có tới 60 em đứng lên chào.

Ngươi nhìn, cái cặp đào đó, cái gương mặt baby đó, cặp đùi đó..ôi.

Lý Khang còn đang mơ màng trong cơn ảo tưởng của bản thân thì hắn đã bị lôi đến phòng giáo vụ lúc nào không hay.

Lúc này hắn mới ý thức được vấn đề.

Trong phòng giáo vụ có không ít người, đa số là giáo viên, còn lại chỉ chừng 10 mấy học sinh. Trong đám học sinh, ai ai cũng đều đang căng thẳng, tựa như lo lắng cái gì đó.

Lý Khang hơi cúi người, thỏ thẻ vào tai Ngô Ngọc Hân hỏi, “Cô Hân, mọi người đây là đang họp hội nghị Bàn Tròn sao?”

Ngô Ngọc Hân có chút giật mình, sau đó khẽ lườm hắn: “Em im lặng một chút có được không?”

Lý Khang bị ngó lơ như vậy không khỏi chậc lưỡi một cái, tự lấy cái ghế ngồi ngay bên cạnh Ngô Ngọc Hân. Hắn hơi nhướng người lên lấy cái tách, tự châm cho mình một ly trà, sau đó hớp một ngụm rồi không ngại khen một câu: “Trà ngon!”

Mọi người đều nhìn hắn, hắn nhìn mọi người rồi bảo: “Mọi người cứ tiếp tục đi!”

Thầy hiệu trưởng của trường tên là Lê Thanh Nghị, năm nay ông ta đã hơn 70 tuổi rồi mà vẫn chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này cả.

Nếu không phải là hiệu trưởng, ông ta chắc chắn sẽ đấm cho Lý Khang mấy phát.

Suy nghĩ là vậy, nhưng Lê Thanh Nghị chỉ tằng hắng nhẹ một tiếng để mọi người tập trung lại vấn đề, mặc dù đã già nhưng chất giọng ông ta vẫn tốt chán, nói: “Thì như mọi người cũng biết rồi, năm nay trường chúng ta có tổ chức sự kiện trao đổi học sinh giao du văn hóa với trường Thế Quảng. Ban Giám hiệu nhà trường cũng đã sàn lọc, lựa chọn ra một số em, tuy nhiên vì một vài vấn đề mà phải thay đổi một vài thành viên. Vì thời gian gấp gáp, nên tập trung các em lại để các em lên xe đi luôn.”

Lý Khang nghe tới đây, đầu hắn có chút ong ong. Cha nội này già rồi mà nói chuyện sung thật, gì mà giao du văn hóa, rồi gì mà thống nhất.

Hắn nghe mà chả hiểu mô tê gì. Quan trọng nhất là, mẹ nó, liên quan gì tới hắn.

Lê Thanh Nghị thấy mọi người không có phản ứng gì mới gật đầu, cầm tờ giấy lên nói tiếp: “Danh sách là, Trần Lập, Phùng Quang Thanh, Bành Thị Trân, Lê Minh Xuân, Lý Khang.”

Lý Khang nghe tên của mình, không khỏi nhảy người lên một cái. Mặc dù mơ hồ biết là có hắn, nhưng cũng không khỏi bất ngờ. May là có Ngô Ngọc Hân ngồi bên cạnh, kịp thời vịn vai hắn lại.

Hắn cũng xốc nổi, giơ tay lên ý kiến, “Thưa thầy Nghị, chuyện du lịch ở trường Phế Quản thì liên quan gì em vậy?”

Mọi người nghe hắn nói mà suýt thì cười tới nội thương, Lê Thanh Nghị chỉ cười mỉm mà trả lời hắn: “Trong số 12 em ở đây, chỉ có 5 em là có thành tích học tập đứng đầu cũng như tác phong đạo đức tốt nhất.”

Lý Khang nghe vậy không khỏi nhíu mày một cái, định mở miệng nói tiếp cái gì nhưng lại bị một người khác cắt ngang.

“Thưa thầy, em không đồng ý để Lý Khang làm học sinh trao đổi!”

Người vừa nói là một thanh niên chung lớp với Lý Khang, tên là Võ Văn Kiệt.

Võ Văn Kiệt có làn da ngăm đen, tóc ngắn hơi xoăn, cơ bắp thì có nhưng não thì không nhăn lắm. Hắn cũng là một trong 12 học sinh đứng ở đấy nhưng vì không có tên nên thẹn quá hóa giận, chuyển sang Lý Khang công kích.

Lê Thanh Nghị ồ nhẹ một tiếng, chuyện tranh đấu bè phái, quang tranh ám đấu, tranh quyền đoạt lợi, bla bla. Một con cáo già như ông ta làm sao mà không biết câu tiếp theo mà Võ Văn Kiệt muốn nói là gì được. Chỉ là có chút nhàm chán, ông ta mới cho hắn hót líu lo một tí.

Đúng như Lê Thanh Nghị dự tính, Võ Văn Kiệt bắt đầu kể ra các thói hư tật xấu của Lý Khang: nào là ăn uống ở dơ, hình tượng tác phong không chuẩn mực, học hành sa đọa, vào trường lập hậu cung,..

Tới rồi tới rồi.

Chuẩn nhân vật phụ não tàn trong truyện yy rẻ tiền xuất hiện rồi!

Lý Khang không khỏi chậc lưỡi mấy cái, kịch bản tiếp theo là nhân vật chính sẽ trang bức, vả mặt các kiểu. Mà khoan đã, hắn có lập hậu cung trong trường sao?

Lý Khang bất ngờ nhìn sang cặp đào của Ngô Ngọc Hân rồi nhìn vào mặt cô.

Hậu cung trong tưởng tượng cũng là hậu cung đi.

Haizz

Thở dài một tiếng, Lý Khang cũng lười phản ứng. Chỉ là chuyện du học này, đùng một cái nói đi là đi, chẳng cho hắn thời gian chuẩn bị gì. Lại nói, hắn có tư cách sao?

Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng hắn cũng không biết hỏi ai cái gì, đành ngậm ngùi nghe Võ Văn Kiệt giảng đạo.

Sau chừng 30 phút mọi người bàn tán thảo luận thì cuối cùng vẫn là 5 cái tên đó được đi.

Cuối cùng Lê Thanh Nghị cũng cho mọi người giải tán, về nhà chuẩn bị vài thứ, nói lời chia tay hàng xóm. Nhưng bất ngờ là ông ta bảo Lý Khang ở lại nói chuyện riêng.

Thầy à, em chưa muốn thăng gì đâu!

Mọi người đi hết rồi, Lê Thanh Nghị mới móc ra một gói thuốc 555, tự châm cho mình một điếu, mời Lý Khang một điếu nhưng mà hắn lắc đầu.

Ông ta nhả ra một làn khói trắng, hai hàng lông mày xô vào nhau, tựa hồ suy nghĩ thật lâu.

5 phút rồi 10 phút.

Lê Thanh Nghị hút hết điếu này tới điếu khác mà không nói gì. Lý Khang cũng rất kiên nhẫn đợi xem cha nội này định nói gì.

Nhưng mà sắp 1 giờ rồi, hắn hít khói thuốc cũng sắp bị ung thư phổi luôn rồi.

Cuối cùng Lê Thanh Nghị mới chịu mở miệng: “Thôi em về chuẩn bị đi!”

Ta xxx

Lý Khang máu dồn lên tới não, kém chút lấy ghế đập đầu thầy hiệu trưởng.

Lê Thanh Nghị thấy vậy cười ha hả, nói tiếp: “Thầy biết em có nhiều cái muốn hỏi, nhưng mà cái thầy biết thầy đã nói em biết. Các học sinh trao đổi lần này cũng giống em vậy, nên là các em hãy cố gắng chiếu cố nhau.”

Ông có nói gì sao? Ta lại xxx

Lòng nghĩ vậy nhưng Lý Khang vẫn mở miệng hỏi, “Ý thầy là bọn hắn đều mồ côi như em?”

Lê Thanh Nghị hơi cúi đầu, khẽ ừm một tiếng.

Lý Khang cũng không phải một thằng ngu, chuyện trao đổi đột ngột như vậy, hơn nữa đều là cho người mồ côi như hắn. Chắc chắn là xảy ra chuyện, nhưng hắn là người tức thời, thầy hiệu trưởng nói không thể nói tức là không thể nói. Hắn cũng không hỏi gì thêm mà lặng lẽ ra về.

Trong căn phòng đầy khói thuốc, chỉ có tiếng thở dài quanh quẩn.

“Là phúc hay là họa?”

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.