Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1372 chữ

Hơn 18 giờ tối, một chiếc xe bus hai tầng đỗ ngay ngắn trước cổng trường.

Lý Khang rất tự giác, không cần ai nhắc nhở hắn cũng tự biết leo lên vị trí của tài xế ngồi.

Thao tác quen thuộc, Lý Khang khởi động xe, bóp kèn ting ting hối thúc mọi người còn đang bận buôn dưa lê ở cổng trường mau chóng lên xe.

Ngoài 5 học sinh ra còn có Ngô Ngọc Hân dẫn đoàn cùng thầy Nguyễn Thành Tùng. Hai giáo viên này chạc tuổi nhau, đều là giáo viên trẻ, có khác là Ngô Ngọc Hân dạy môn mĩ thuật còn Nguyễn Thành Tùng phụ trách môn giáo dục thể chất.

Chậc

Chính vì có thêm ông giáo này mà Lý Khang bực bội không thôi, đây là khác nào hắn có thêm tình địch ?

Sau chừng 10 phút, mọi người cũng lên xe hết. Bác tài cũng không gấp gáp, ông ta kiên nhẫn chờ xem Lý Khang định làm trò gì.

Không ngoài dự định, hắn đạp mạnh chân ga, làm mọi người không giữ thăng bằng được mà ngã nhào về trước.

Mọi người đều thầm chửi một tiếng mả mẹ nó, nhưng nhìn tác giả của vụ việc là Lý Khang thì chẳng ai muốn so đo với hắn.

Cũng may, Lý Khang có mua bảo hiểm tai nạn rồi, ngộ nhỡ có vấn đề thì cũng không cần lo chuyện dùng quan tài từ thiện. Với lại hắn cũng chơi đã rồi, bèn trả chỗ lại cho tài xế.

Bác tài hơi hiếp mắt lại nhìn hắn, “Thằng cu, cần tao đưa giấy tờ xe luôn không?”

“Bác già, bác nói gì kì vậy?”

Lý Khang ngáo ngơ hỏi lại.

Bác tài thấy thái độ của hắn như vậy cũng không thèm nói gì thêm, đánh tay lái một vòng cho xe lùi lại rồi rẽ thẳng ra lộ lớn.

Tìm đại một chỗ ngồi xuống, Lý Khang bắt đầu lên cơn nói nhảm. Nhất thời hắn thấy Nguyễn Thành Tùng ngồi chung dãy với Ngô Ngọc Hân mà không buộc được miệng:

“Trăng treo trên cao, trăng tròn vành vạnh.

Nàng ngay bên cạnh, lại làm lạnh lòng.

Bếp lửa hồng ấm nồng hòn than đỏ.

Tình chàng trai nhỏ, có ai biết không?”

Dứt lời, Nguyễn Thành Tùng quay đầu nhìn Lý Khang giơ ngón cái, miệng không ngừng khen: “Hay, thơ hay!”

Cmn, giết người tru tâm!

Lý Khang sờ lên cái trán, buồn đếch chịu được.

Nhưng mà giống như nhân viên IT lâu năm bị trĩ vậy, Lý Khang đứng ngồi không yên. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, trong xe luôn mở máy lạnh phà phà, hắn bèn bắt đầu mô phỏng các loại âm thanh kì lạ như trong phim kinh dị.

“Mọi người nói xem, thời tiết như vậy có phải là rất thích hợp để kể chuyện ma không ?”

Không ai để ý hắn.

Cũng đúng, ở đây có 8 người. Bác tài thì lo tập trung lái xe, hai giáo viên thì không cùng level với hắn, còn lại 4 học sinh kia thì thà là bọn hắn nói chuyện với đầu gối còn hơn.

Lý Khang cũng không để ý chuyện này, hắn tằng hắng một cái, rồi kể những câu chuyện ma được nghe lúc bé. Hắn thêm mắm dặm muối vào những điều ma quái trong cơn ác mộng hắn hay mơ thấy, từ người lò xo đến con sâu đá khổng lồ,..

Dần dần, có người chìm vào giấc mơ được chấp vá từ những câu từ của Lý Khang; có kẻ thì không ngủ được, cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.

Đến khi màn đêm thăm thẳm rũ xuống, tất cả đều lặng yên; chỉ còn lại hơi thở đều đều cùng tiếng động cơ xe bus.

Lý Khang bất chợt đứng dậy, đi về phía ghế ngồi của tài xế. Từ xa nhìn qua gương chiếu, Lý Khang đã nhận ra bác tài đã ngủ quên từ lâu, điều tối kị khi đi đường dài, nhất là ban đêm.

Hắn cũng nhận ra, thế giới này đang biến đổi, còn ma quái hơn cả câu chuyện hắn kể. Hắn không biết, thực sự không biết tại sao lại như vậy, điều gì đang diễn ra mà sao nó lại tự nhiên đến vậy.

Mọi thứ cứ bình bình, dẫu lạ thường nhưng không hề lạ thường.

Hắn khẽ đặt tay lên lỗ mũi của bác tài.

“Tắt thở rồi!”

Lý Khang có chút hốt hoảng, bác tài tắt thở rồi nhưng chiếc xe vẫn cứ chạy băng băng về trước, vẫn biết bẻ lái, vẫn biết nhấn ga hay đạp thắng.

Hắn xuýt xoa, xoay người lại định hô to. Nhưng chiếc xe đã trong rỗng, 6 người kia đã biến mất không thấy đâu.

“Tác giả không phải là viết nhầm sang truyện linh dị rồi đi!”

Đêm nay quá dị thường, nhưng hắn lại cảm thấy dị thường nhất chính là ở bản thân hắn.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Lý Khang cong gối lên, đạp tung cánh cửa, hắn cuộn người lại nhảy ra ngoài, cả cơ thể xoay tròn trên không. Hắn nhẹ nhàng tiếp đất, lại bật người dậy, dùng hết bình sinh để chạy.

Chạy, chỉ có chạy.

Trong cơn ác mộng kia, hắn chính là bởi vì chạy mà chết.

Hiện tại, cũng chính là như vậy.

Hướng xe bus tới chắc chắn không phải là điều tốt, còn về khu rừng dọc theo con đại lộ thì thôi đi.

Có Chúa mới biết cái gì đang núp lùm trong đó.

Lý Khang chỉ còn cách chạy về hướng ngược chiều với xe bus.

Chưa bao giờ hắn phải đối mặt với tình cảnh như bây giờ. Cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy mình nhỏ bé, bất lực như hiện tại.

Mặc dù hắn thường xuyên tập thể thao, đạp xe đạp hàng giờ liền, khiến thể lực bản thân tăng lên một mảng lớn. Nhưng sau đó thì sao, đối mặt với thứ siêu nhiên không biết tên kia, con người là cái thá gì?

Đôi lúc hắn cũng cảm thấy là ác mộng kia đã tràn ra ngoài thế giới thực, xâm lấn hiện tại của hắn. Nhưng mà có nghĩa lý gì đâu? Làm vậy để làm chi? Hắn có tội tình gì đâu? Sao hắn phải chịu số phận này?

Càng nghĩ Lý Khang càng thấy tức giận, càng tức giận lại càng bộc phát sức mạnh, khiến mỗi bước chạy của hắn dần xa hơn.

Mỗi bước chạy như mỗi bước nhảy.

Lý Khang chớp mắt một cái, tựa như là mùa thu vĩnh cửu, cũng tựa như là một cái chớp mắt.

Hắn vẫn còn ở đó, vẫn còn đang xoay tròn trên không, chờ 1 giây sau để bản thân tiếp đất.

“Agh!”

Lý Khang tiếp đất không thành, ngã nhào về trước, vì vấp phải tảng đá mà hắn nôn ra một bãi máu.

Là máu, máu đen kịt.

Chỉ là ngã một cái mà hắn cảm thấy đau như bị One Punch Man đấm một cú vào bụng, cả người bủn rủn, cơ thể không còn sức lực.

Nếu cơ thể cảm giác được đau đớn thì đây đâu phải mơ, mà nếu không phải mơ thì sao nó lại ma huyễn như vậy?

Lý Khang lẩm bẩm, đôi mắt dần nhắm lại.

Hắn chết, sẽ chết sao? Nhưng sao hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thư thái, đầu óc cũng tựa như thông suốt rất nhiều chuyện, hiểu ra một số vấn đề mà bản thân nghi hoặc bấy lâu nay.

Hắn thấy được nguồn ánh sáng trắng nơi cuối đường hầm. Nơi đó có hai bóng người đang chờ hắn ở đó.

Ba, mẹ.

Hai người có thật sao? Nếu có thật thì tại sao bỏ rơi tụi con chứ?

Không phải người lớn hay nói là cha mẹ sẽ yêu thương con cái vô điều kiện sao?

Mà đã yêu thương thì sao lại bỏ rơi tụi con chứ?

Ba, mẹ.

Hai người có thật sao?

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.