Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Có Người Cố Tình Chỉ Dẫn

Tiểu thuyết gốc · 1349 chữ

Hàn Duy bước vào bên trong, Tình Khang đứng bên cạnh sô pha cầm một tờ giấy, thấy Hàn Duy liền đi tới mà đưa tờ giấy sang.

Tình Khang:" Cậu ngửi thử đi."

Hàn Duy để tờ giấy gần sát mũi khịt khịt mấy cái liền lắc đầu.

- Không có mùi, không nói dối.

Hàn Duy cầm lấy tờ giấy, nhìn chữ viết đã bị nước mắt làm lem vết mực nhưng cố nhìn vẫn nhìn ra được.

" Con trai tôi chết rồi tôi cũng không thiết sống, tôi còn muốn đợi mấy cô cậu đến để khai hết những thứ tôi biết, nhưng đã không kịp nữa rồi, con trai tôi chết, tôi cảm thấy rất tội lỗi với đứa nhỏ này còn với cả người chồng đã qua đời của tôi, hai năm trước tôi đã phạm phải sai lầm căn bản không tha thứ được, đem lòng yêu thích con riêng của chồng, đứa nhỏ này càng lớn càng giống chồng tôi, món ăn nó không ăn được cũng rất giống, hôm đó Tiểu Hàn đi sinh nhật bạn lúc trở về đã say không nhìn rõ trời rõ đất, tôi nhất thời nẩy sinh ham muốn mà ngủ với Tiểu Hàn......"

Càng về sau nét chữ càng loạn, câu từ không ngay ngắn, Hàn Duy chỉ có thể vừa đọc vừa sắp xếp từng chữ cho dễ hiểu.

" Lần thứ hai là tôi bỏ thuốc ngủ vào nước của Tiểu Hàn, lần một lần hai rồi đến lần thứ năm, đứa nhỏ cuối cùng cũng phát hiện, nó muốn dọn ra khỏi nhà nhưng tôi không đồng ý còn lấy tính mạng ra hù doạ, cuối cùng hai bên thoả thuận chuyện này sẽ không nói ra nên ngoài, đến Tiểu Phong cũng sẽ không nói xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng tình cảm trong lòng tôi càng lúc càng lớn, cuối cùng vẫn bỏ thuốc ngủ vào nước nó lần nữa, chuyện nó quen một cô gái mát-xa tôi biết, nhưng tất nhiên tôi không đồng ý, lần này cũng đem tính mạng ra hù doạ nhưng Tiểu Hàn không thoả thuận ngược lại còn muốn dọn ra khỏi nhà, một tuần trước Tiểu Hàn có biểu hiện rất lạ, lúc nó trở về liền nói muốn ngủ cùng tôi còn nói trên đời này người thương nó chỉ có mình tôi, nó chia tay với cô gái kia rồi, tuy thay đổi nhưng lại theo chiều hướng rất không tốt, mỗi ngày đều tụ tập ăn chơi bên ngoài, một hai ngày mới về nhà một lần."

Bà Nhã chỉ nói tới đây dòng sau chính là căn dặn đứa con lớn, tờ giấy này cũng phải đem cho đứa con trai lớn xem.

Còn nói bà có lỗi với đứa con lớn, sau này cho dù một mình cũng phải sống cho thật tốt.

Hàn Duy nuốt một ngụm nước bọt đưa lại tờ giấy cho Tình Khang, không biết từ đâu lấy ra một quyển sổ đen.

- Cậu đi một chuyến đến chỗ chú Lưu đi, lời khai thu thập được tôi đều ghi chép lại.

Mạn Mạn chống eo:" Hôm nay cho cậu về nghỉ sớm, nể tình cậu có mua quà cho chúng tôi đấy."

Tình Khang cởi bao tay cười hì hì cầm cuốn sổ với tờ giấy chạy mất.

Hàn Duy đeo bao tay vào, nhìn Mạn Mạn mới đi vào bên trong.

Mạn Mạn đi theo phía sau, không đi vào phòng mà đứng bên ngoài.

- Tôi không nghĩ tới chuyện lại diễn ra theo hướng này.

Hàn Duy nhìn người phụ nữ treo cổ trên cửa sổ, ghế bị đá ngã, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên vẹn đồ trang điểm không bị đổ ngã, chăn nệm đều được xếp gọn gàng, Hàn Duy hít một ngụm khí.

- Chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây để pháp y đến đỡ bà Nhã xuống, chúng ta không có đồ bảo hộ, cậu không được đụng chạm lung tung có biết không?

Mạn Mạn gật đầu, đi ra bên ngoài sô pha ngồi xuống.

- Đồ trong nhà này tôi mới không thèm đụng.

Hàn Duy nhìn xung quanh thấy không có điều gì khả nghi mới đi ra bên ngoài.

Cậu vừa đi ra phòng khách liền thấy Mạn Mạn lấy trong tủ bếp một cái ly hình con vịt màu vàng đưa lên ngắm ngía.

Hàn Duy không nói hai lời lấy ly con vịt ra khỏi tay Mạn Mạn đặt xuống bàn.

- Cậu không được đụng chạm lung tung, cậu thích ly con vịt này thì để ngày mai tôi mua cho cậu.

- Cậu mua cho tôi?

Hàn Duy mím môi gật đầu:" Tôi đặt cho cậu, còn cậu trả tiền."

Bọn họ đợi thêm ba mươi phút đội pháp y liền tới, lần này có không ít người mặc đồ bảo hộ còn có cảnh sát, chung cư liền náo nhiệt hẳn lên.

Hàn Duy bị chú Lưu kéo xuống dưới chung cư:" Chuyện này đến đây kết thúc rồi, hung thủ là anh trai của Tần Hàn, chú kiểm tra camera đường thấy Tần Phong một tuần trước đi cùng cậu nhóc Tần Hàn đến một cái hồ nước trong công viên."

Chú Lưu cũng không nghĩ lần này điều tra lại dễ dàng như vậy, như có người đã để sẵn manh mối để chỉ dẫn vậy.

Chú Lưu:" Tần Hàn chết cách đây một tuần, chỉ sợ người bọn họ thấy không phải Tần Hàn mà là thứ gì đó giả dạng."

Hàn Duy như nghe chuyện kinh dị mày nhíu chặt, bụng nhộn nhạo muốn nôn:" Vậy, vậy người quan hệ với bà Nhã mấy hôm trước không phải Tần Hàn? Nó biết được chúng ta sẽ tra ra nên mới đi trước chúng ta một bước."

Chú Lưu lấy một điếu thuốc trong túi ra, đốt lên rít một hơi dài:" Chắc là vậy rồi, trực giác của cháu vẫn luôn tốt như vậy, chú tất nhiên tin tưởng phán đoán của cháu nhưng trong chuyện này có quá nhiều uẩn khúc."

Hàn Duy như hiểu ý lấy di động trong túi ra gọi cho Chú Lý với Tần đại ca.

Chú Lý nói sẽ đến ngay còn Tần đại ca phải ở lại điều tra không thể đến được.

Mạn Mạn không xuống, còn đang đứng trên sân thượng tán gẫu với mấy bác hàng xóm, không biết nói gì khuôn mặt bọn họ đều khẩn trương mà tái mét.

Chú Lý rất nhanh liền lái xe bảo mẫu đến.

Bọn họ đến trước hồ nước ở công viên gần đó.

Phía sau có hai ba người cảnh sát cầm sổ cầm máy ảnh đi theo.

Công viên này cách chung cư mười lăm phút lái xe, camera xung quanh bị bắn cho hư, việc này lúc đầu công an địa phương còn đứng ra xử lí chi thêm một khoảng để sửa nhưng việc này không giảm ngược lại vừa mới tu sửa tối hôm đó đã có người cầm ná bắn chim bắn hư camera đường, cứ như vậy lặp đi lặp lại công an địa phường lười tra, không chi tiền tu sửa nữa.

Cho dù sửa cũng bị bọn trộm bắn cho hư, chưa kể ở đây là rìa thành phố, nếu không phải việc giết người căn bản cảnh sát địa phương rất lười tra.

Chính là vô trách nhiệm như vậy.

Nhưng camera ở công viên ngược lại không bị hư, hoạt động cũng rất tốt.

Chú Lý đứng ở chỗ Tần Hàn bị đẩy xuống, vừa nhắm mắt lại trong đầu như xuất hiện một thước phim.

Tần Phong nói hai ba câu với Tần Hàn, cả hai liền xô xác đẩy qua lại, cuối cùng Tần Hàn bị đẩy xuống hồ.

Tần Phong không cứu ngược lại còn bình thản nhấc chân rời đi.

Tần Phong là quân nhân cho dù hai người đánh nhau Tần Hàn cũng yếu thế hơn nhiều.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.