Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Người Tự Tử

Tiểu thuyết gốc · 1370 chữ

Hàn Duy đặt gói thuốc lên bàn, mở lon coca ướp lạnh ra tu hết gần nửa lon, mới nấc lên một tiếng.

Người đứng quầy ở tiệm tạp hoá là một người phụ nữ chỉ tầm hai mươi bảy, làn da có chút ngăm đen mái tóc được bới cao lên, khuôn mặt rất dễ nhìn.

Hàn Duy vừa nhìn qua liền biết người phụ nữ đứng quầy thường xuyên làm nông, làn da cũng bị nắng phơi cho đen, trên người đều toát lên hơi thở khoẻ mạnh so với đàn ông có khi còn khoẻ hơn.

Hàn Duy đặt lon coca xuống liền vuốt mái tóc bị gió thổi cho vểnh lên, tuy nắng nhưng vẫn có gió nhưng cơn gió này mang đến hơi nóng lại có chút ẩm ướt làm người khác khó chịu mà cau chặt mày.

Hàn Duy vuốt xuống gió lại thổi cho vểnh lên, cậu đưa tay vò vò hai cái đành mặc kệ nó.

Người phụ nữ bắt một cái ghế gỗ ra bên ngoài cửa ngồi xuống, trong tay còn cầm một cái rổ đậu ngồi tách.

Thấy Hàn Duy hơi lạ nhịn không được lên tiếng hỏi.

- Cậu không phải người thường xuyên đến đây? Nhìn cậu có chút lạ.

Hàn Duy nhìn cô mà gật đầu:" Tôi đến đây tìm người, chẳng qua công trường ba mươi phút nữa mới nghỉ trưa, tôi ở đây đợi."

Người phụ nữ:" Hoá ra là đến thăm người quen à."

Hàn Duy không muốn quá nhiều người biết cậu đến điều tra, càng nhiều người biết hung thủ chắc chắn sẽ đề phòng, hiện tại không ngoại trừ khả năng là ai, Hàn Duy cũng không thể kiểm soát hết được.

Hàn Duy ngồi thêm nửa tiếng, bên trong công trường từng tóp người nối đuôi nhau đi ra, tiếng nói chuyện pha lẫn tiếng cười trầm thấp, bọn họ bị nắng hung cho đỏ mặt nhưng không mấy ai để ý.

Tấn đại ca đi trước phía sau có hai ba người đi theo, một người nói gì đó lại khoác vai y.

Tấn đại ca thấy Hàn Duy liền đi tới, gạt cánh tay đang đặt lên vai mình ra.

- Những người này đều chung nhóm với Tần nồi nhỏ, có gì cậu cứ hỏi bọn họ cũng được.

Bọn họ nhìn Hàn Duy gật đầu như chào hỏi, Hàn Duy gật đầu lại.

Tấn đại ca đuổi bọn họ qua bàn khác, mua một ly mì mới ngồi đối diện Hàn Duy.

- Vừa ăn vừa nói chắc không phiền cậu chứ?

Hàn Duy lắc đầu:" Không sao, thời gian nghỉ có hạn anh phải tranh thủ ăn rồi vào làm, tôi hiểu được."

Hàn Duy châm một điếu thuốc lên rít một hơi rồi lại phả ra không trung.

- Anh có mối quan hệ thế nào với Tần Hàn?

Nhìn Hàn Duy cùng với đám công nhân đen nhẻm trên quần áo dính mồ hôi, dầu nhớt ngược lại trên người Hàn Duy lại sạch sẽ da trắng nõn nhìn như hai thái cực khác nhau, chẳng khác nào ông chủ đang đi khảo sát công trường.

Tấn đại ca:" Quan hệ thế nào à? Thật ra cũng xem như thân thiết chuyện gì nhóc đó đều tâm sự với tôi."

Hàn Duy:" Anh nói tuần trước đã không thấy Tần Hàn đến đây? Vậy mấy tuần trước cậu ấy có biểu hiện gì lạ không."

Tấn đại ca như đang nhớ lại, sau đó lại lắc đầu:" Không có biểu hiệu gì lạ, nhưng tôi không cho là đứa nhỏ này tự tử, đứa nhóc này trên công trường chăm chỉ, chịu khó rất được anh em yêu mến, về nhà thì lại hiếu thảo, mặc dù không phải mẹ ruột nhưng tiền lương đều đưa cho người mẹ kia hết phân nữa, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy, có khổ tâm gì mà tự tử."

Tấn đại ca nói xong liền vùi đầu gắp mấy đũa mì lên ăn.

Hàn Duy thấy lời Tấn đại ca nói cũng rất đúng, tuy bạn gái Tần Hàn làm nghề kia nhưng nếu chọn yêu chính là đã chấp nhận.

Nếu khổ tâm vì chuyện tình yêu thì không phải, gia đình thì không có lý do, kết luận duy nhất chính là bị sát hại nhưng hung thủ là ai bọn họ vẫn chưa có manh mối.

Nhưng trên cơ thể Tần Hàn cũng không có dấu vết chống cự hay bị thương do ẩu đả.

Chú Lý có thể thấy rõ hiện trường nhưng nếu không tìm ra được hung thủ thì chỉ thấy một cái bóng đen đang sát hại người mà thôi, chưa kể đến xác chết đuối sẽ bị trôi đi căn bản không biết được chỗ nào mới là chỗ Tần Hàn bị đẩy xuống.

Hàn Duy vò đầu:" Tần Duy nói có hay nói về gia đình mình không? Hay nói về chuyện tình cảm chẳng hạn."

Tấn đại ca nghĩ nghĩ một lúc liền gật đầu:" Chuyện tình cảm thì rất ít, thằng nhóc đó kín miệng lắm nếu không phải mấy tháng trước bạn gái nó đến đón nó tan làm, chúng tôi cũng không biết nó có cô bạn gái đẹp như vậy, còn chuyện gia đình cũng kha khá, thằng nhóc đó hay nói mẹ nó không cho nó yêu đương chỉ mới hai mươi mấy thôi, nếu biết nó yêu ai sẽ lặp tức tới nhà người đóc nháo một trận."

Tấn đại ca xoa xoa mũi:" Thật ra ở đây so với nông thôn chẳng khác nhau là mấy, cưới vợ cưới chồng rất sớm, nhà gái không phản đối thì thôi làm gì có nhà trai nào không thích có cháu nội, Tần nồi nhỏ cũng không phải con gái, cấm nó yêu đương sớm cái gì chứ."

Hàn Duy hỏi thêm mấy câu, kéo mấy người quen biết với Tần Hàn lại hỏi thêm một lượt thấy lời khai ăn khớp với nhau không có nói dối mới không hỏi nữa.

Điện thoại trong túi quần Hàn Duy run lên, cậu lấy ra xem là tin nhắn của Mạn Mạn.

- Nhanh đến chỗ bọn tôi.

Hàn Duy đặt một chiếc taxi trên app, gần năm phút xe mới đến đón Hàn Duy, rồi lái đến địa chỉ cậu đưa.

Đám công nhân thấy Hàn Duy đi rồi mới lên tiếng thảo luận.

- Đứa nhỏ lúc nãy là người quen bên nhóm các cậu? Lúc nãy tôi còn tưởng là cô gái xinh đẹp nào.

- Không phải con gái? Tôi còn tưởng là con gái tóc cắt kiểu cá tính á chớ, giọng nói mềm mại quá chừng, so với giọng của mấy cô trong quán đèn mờ tôi thấy còn nghe êm tai hơn.

- Ông không thấy người ta mặc đồ con trai à?

- Đồ con trai con gái gì chứ, em gái tôi nói đồ không phân biệt giới tính, cái nào thoải mái thì mặc thôi.

Ở công trường đến chung cư Tần Hàn mất gần mười lăm phút, Hàn Duy nhìn tiền taxi không ngừng nhảy lên tim Hàn Duy cũng theo đó mà muốn ngừng đập.

Nếu không phải ở đó không có trạm xe nào, Hàn Duy còn lâu mới bắt một chiếc taxi để chạy xa như vậy.

Tiền mấy tháng qua xem như đổ dồn hết vào chiếc taxi này rồi.

Hàn Duy lúc bước xuống xe bước chân có loạng choạng.

Ruột gan, cậu cũng theo số tiền đó mà bị moi sạch ra ngoài.

Mạn Mạn đứng ở ban công chật hẹp hút thuốc thấy Hàn Duy liền đưa tay vẫy vẫy.

Hàn Duy nhanh chân bước lên.

Mạn Mạn thấy Hàn Duy liền dụi tắt điếu thuốc.

- Bà Nhã tự tử rồi, lúc chết còn để lại lời khai cho chúng ta, cậu vào trong ngửi thử trên giấy có mùi nói dối không.

Hàn Duy theo sau Mạn Mạn vào nhà, xung quanh không có ai bước ra, phỏng chừng đã ngủ trưa hoặc vẫn chưa biết bác nhã tự tử, nếu không sẽ nháo nhào mà chạy đến xem.

Bạn đang đọc Ấn Mộ sáng tác bởi yy65568489
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy65568489
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.