Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bùa yêu

Tiểu thuyết gốc · 3069 chữ

Chương 7

BÙA YÊU

Rời khỏi tiệm thuốc với đầy đủ các vị cần thiết, Bảo Phúc trong lòng hớn hở. An Nhiên sóng bước theo về, vẻ mặt thán phục:

- Phúc ca chẳng những thu được sét trừ được ma, còn phá được án mạng, lúc trò chuyện với đại phu, xem ra cũng rành về y thuật.

Bảo Phúc lắc đầu:

- Chẳng qua trước đây hàng xóm ta có nấu rượu, ta lại hiếu kì nên có hỏi qua mà thôi. Người lúc nãy bán thuốc chính là Khấu Hoàn đại phu mà muội nói hay sao?

An Nhiên lắc đầu:

- Khấu đại phu cũng đã ngũ tuần rồi, người lúc nãy chỉ là đệ tử ông ấy.

Bảo Phúc nói:

- Thấy người đến mua thuốc chữa bệnh tấp nập, không nói cũng biết Khấu đại phu nổi tiếng lắm.

An Nhiên gật đầu:

- Đúng vậy! Khấu đại phu là ngũ đệ tử của Cao Mộc thần y danh trấn bốn phương.

Thấy ở gốc đa phía trước có mấy người phụ nữ tụ tập, Bảo Phúc liền hỏi:

- Bọn họ đang làm gì?

An Nhiên nhìn một lúc thì reo lên:

- A, đó là Thuần Phong đạo sĩ, ông ta đang coi tướng số đó.

Nghe tới đạo sĩ, Bảo Phúc liền dị ứng, toan đi tiếp thì nàng tíu tít:

- Thuần Phong đạo sĩ bói toán rất linh nghiệm, huynh ở đây chờ đợi, muội cũng muốn xem thử.

Nói xong thì không đợi Bảo Phúc trả lời, dắt tay Thanh Trúc chạy đến gốc đa. Bất đắc dĩ Bảo Phúc cũng phải lò dò đi theo.

Thuần Phong này tuổi chừng ba mươi, dáng vẻ anh tuấn.

Các cô nương coi xong đã tảng đi, tới phiên An Nhiên chen vào. Thuần Phong đảo mắt nhìn qua, ôn tồn nói:

- Cô nương xem tình duyên hay sao?

An Nhiên ngại ngùng:

- Coi … gì cũng được.

Thuần Phong mỉm cười, hỏi qua tên họ, ngày sinh, đưa tay bấm độn một lúc, lại nhìn đi nhìn lại khuôn mặt nàng rồi phán:

- Cô nương có sao Vũ Khúc tọa mệnh, tính cách kiên cường, có chủ kiến. Tuy nhiên đường tình duyên thì lận đận, phu thê sau này khó mà hòa hợp.

An Nhiên nghe nói mặt liền biến sắc, Bảo Phúc từ xa tức anh ách, muốn lao vào mắng cho gã lừa gạt kia một trận ra trò.

- Nhưng cô nương đừng quá lo, bổn đạo sĩ tặng cho cô một lá bùa yêu có thể giải trừ bất hòa trong chuyện phu thê.

Nói xong lục trong đống đồ nghề ra một tấm giấy màu vàng, huơ bút vẽ nhăng nhít lên đó, còn thổi phù phù mấy cái, khéo léo xếp lại thành một gói nhỏ.

- Cô nương hãy mang theo trong người thì lang quân sẽ nhất định chung tình.

An Nhiên đón lấy rồi hỏi nhỏ:

- Chẳng hay lang quân tương lai của tiểu nữ là người như thế nào? Giờ đang ở đâu?

Thuần Phong lại bấm tay:

- Người đó trí dũng vô song, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, tuy nhiên lại có số đào hoa, nếu không khéo giữ sẽ sớm vuột mất. Duyên số là do trời, khi đến ắt sẽ tìm đến. Thiên cơ bất khả lộ, bần đạo chỉ nói được bấy nhiêu.

An Nhiên trả tiền công xong, tâm trạng ngổn ngang quay trở ra ngoài đi thẳng. Bảo Phúc muốn nói rằng lời thuật sĩ giang hồ đừng nên tin, nhưng nghĩ lại mình cũng từng giả thần giả quỉ lừa người, đành cất bước theo sau.

An Bình trang đã ở ngay trước mắt, trước lúc tạm biệt An Nhiên mới cất giọng:

- Phúc ca! Huynh đón thử xem sao bổn mạng của muội là gì?

Bảo Phúc trả lời gọn lỏn:

- Vũ Khúc.

Nàng tròn mắt:

- Sao huynh biết?

Bảo Phúc cười:

- Không phải lúc nãy Thuần Phong đạo sĩ nói là gì?

Nàng phụng phịu:

- Phúc ca xấu xa, dám nghe lỏm chuyện người khác!

Bảo Phúc cười hì hì:

- Hắn nói to như vậy ta còn chưa kịp che lỗ tai lại nữa.

Nàng lại hỏi:

- Vậy còn huynh, sao bổn mạng của huynh là gì?

Bảo Phúc cười ngất:

- Ta á? Ta chắc chắn bị sao Quả Tạ chiếu mệnh rồi.

Nhìn bóng Bảo Phúc khuất dần cuối đường, An Nhiên lẩm bẩm:

- Trí dũng vô song, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, đào hoa đa tình, không phải huynh thì còn ai.

Bảo Phúc vừa về đến đã ngửi thấy một mùi hôi bốc lên nồng nặc, liền lao vào trong. Ngọc Lan đang ngồi thừ người bên giường, Đỗ Vĩ nằm sóng soài trên đó, mùi rượu chỉ ngửi đã muốn say.

- Phúc ca! .. không xong rồi … đại ca mới uống thử có một chén rượu đã ói mửa khắp nhà, bây giờ say tới mức gọi mãi không thức dậy được.

Bảo Phúc thấy cảnh tượng như vậy thì lắp bắp hỏi:

- Hắn … hắn … dám uống cả rượu gốc sao?

Ngọc Lan quẹt nước mắt:

- Bình thường anh ấy uống mười chén còn chưa thấm gì mà.

Bảo Phúc lắc đầu:

- Rượu này gần như nguyên chất đó, uống như thế không chết đã là may rồi.

Ngọc Lan ngạc nhiên:

- Vậy làm sao có thể bán được?

Bảo Phúc đi lại phía bếp rượu, cầm lấy bầu rượu mới cất:

- Phải lấy một phần này pha với ba bốn phần nước thì mới uống được. Muội lấy thêm mấy bầu khác đến đây để ta pha sẵn, ngày mai còn phải mang theo vài bầu rượu đến gặp tri huyện đại nhân.

Ngọc Lan khệ nệ bệ mấy bầu rượu đến rồi ngồi xuống bên cạnh. Bảo Phúc nhăn mặt:

- Thêm nước nữa chứ!

Nàng lại ra ngoài xách vào một chậu nước. Bảo Phúc đưa tay một tay đón lấy, chưa kịp nắm chặt thì Ngọc Lan đã buông ra. Anh hoảng hồn hất ngược trở lại, nàng chỉ kịp ôm, ngồi bật ngửa xuống đất, hứng trọn chậu nước.

Bảo Phúc vội vàng ngồi bật dậy:

- Xin lỗi muội, ta sơ ý quá.

Ngọc Lan đang chống hai tay phía sau, phần y phục phía trước ướt đẫm, bó sát hết vào người, lộ rõ những đường cong mê hồn của thiếu nữ. Đã vậy cái chậu nước nặng trĩu còn vướng vào vạt áo, kéo trễ xuống đến nửa vai, làm lộ rõ một rãnh sâu hun hút giữa hai ngọn đồi trắng nõn.

Máu mũi của Bảo Phúc muốn trào hết cả ra, khí chất của một nam nhân mới lớn lập tức trỗi dậy. Thấy anh nhìn đăm đăm, Ngọc Lan vội trở người kéo vạt áo lại, lúng túng thế nào vất luôn chậu nước vào ống quyển Bảo Phúc. Nền đất trơn trượt, anh lập tức mất thăng bằng ngã sấp mặt xuống.

Bảo Phúc giơ tay quạt lấy quạt để, nhưng bằng một sức hút kì dị nào đó, cuối cùng hai bàn tay cũng trùm được vào đôi ngọn đồi mơn mởn.

Ngọc Lan chỉ còn biết tròn xoe mắt nhìn đôi môi của nam nhân đang từ từ ấn vào trán mình.

- Á a a a a!

Nàng kêu lớn rồi vận hết sức đẩy cái thân hình cao lêu khêu đang đè chặt trên người. Bảo Phúc lộn một vòng rồi ngồi bật dậy:

- Xin lỗi muội, ta không cố ý, ta đã cố tránh nhưng không được.

Ngọc Lan bẽn lẽn, đưa tay ôm bụng:

- Muội không trách huynh đâu! Huynh kiểm tra lại trong người xem, có đoạn cây ngắn đâm vào bụng muội, không khéo nó lại làm huynh bị thương đó!

Bảo Phúc giật mình nhìn xuống, thằng bé hư hỏng đã thức dậy từ lúc nào, đúng là bất trị, mình ngủ thì nó thức, mình té nó cũng thức, mình nằm thì nó lại đứng sững mới đáng sợ. Anh vội ngồi ôm gối, che dấu của nợ kia lại.

- Huynh ngã có đau không? Muội hoảng quá nên hơi mạnh tay!

Bảo Phúc nhăn nhó:

- Không sao đâu, một chút là ổn thôi.

Nhưng mặc cho chủ nhân tụng kinh niệm phật hay hăm dọa cắt bỏ, cái thứ dư thừa trên cơ thể kia vẫn ương bướng không khuất phục. Ngọc Lan thì bò lại gần, nghiêng đầu tới hỏi thăm:

- Huynh thật sự không sao chứ?

Vừa nói vừa ưỡn ngực, chiếc áo nhỏ nhắn ướt sũng không đủ giữ chặt đôi gò bồng đảo căng phồng, lại đập ngay vào mắt khiến phần con trong Bảo Phúc lấn át, một luồng ý nghĩ đen thui chạy qua trong não khiến con quỉ dữ bên dưới càng thêm phấn khích.

Cũng may lúc ấy phần người trong anh kịp thức tỉnh đển khuyên giải: "Bảo Phúc, ngươi là đàn ông, còn phải chịu trách nhiệm việc mình làm nữa ".

Anh nhắm nghiền đôi mắt, lắc mạnh đầu một cái, cuối cùng phần người đã thắng phần con.

- Ngọc Lan! Ta không có chuyện gì cả, muội mau thay y phục kẻo lại bị bệnh.

Thấy anh đã trầm tỉnh, Ngọc Lan an tâm đứng dậy, vừa kịp rơi ra một gói giấy nhỏ màu vàng, nàng lúng túng nhặt lên rồi hấp tấp vào trong thay quần áo.

Nàng thay y phục xong quay trở lại, Bảo Phúc vẫn còn ngồi ôm gối. Thấy vẻ mặt lo lắng của thiếu nữ, anh vẽ chuyện:

- Ta cần một ít hoa để làm cho rượu thơm hơn, muội đi hái được không?

Phải gần một giờ sau, đứa bé tinh nghịch mới chịu ngủ yên. Bảo Phúc với lấy mấy cái bầu rỗng, bắt đầu pha chế.

Ngọc Lan mang về một bó hoa rừng, ngồi bó gối xem Bảo Phúc làm việc.

- Thứ lúc nãy muội làm rơi là bùa sao?

Ngọc Lan e thẹn:

- Sáng sớm muội ra chợ thì gặp Thuần Phong đạo sĩ nên có xin một quẻ.

Bảo Phúc hỏi vu vơ:

- Vậy hắn đoán muội được sao nào tọa mệnh?

Ngọc Lan buồn rượi:

- Là sao Phá Quân, số muội sẽ gặp nhiều trắc trở lắm.

Bảo Phúc nhíu mày, gã Thuần Phong này đã gạt người lấy tiền, lại còn mang đến thêm phiền muộn nữa chứ.

Ngọc Lan bỗng tíu tít:

- Nhưng đạo sĩ cũng cho biết số muội tiền họa hậu phúc, khi còn nhỏ thì gặp nhiều trắc trở, đến khi lập gia thất rồi sẽ được hưởng phú quí. Ông ta lại còn nói, lang quân tương lai của muội là một người ở phương xa đến, có thể hô phong hoán vũ, xây dựng cơ nghiệp.

Bảo Phúc cười:

- Muội tin lời hắn sao?

Ngọc Lan cúi đầu không đáp lại, từ đầu nàng đã chắc nịch: "người từ phương xa đến, có thể hô mưa gọi gió, dựng được nghiệp riêng không phải là huynh ấy hay sao?".

- Trời đã tối rồi, hay đêm nay huynh ở lại đây đi!

Bảo Phúc ái ngại:

- Không phải trước đây hai người nói là không tiện à?

Ngọc Lan đáp:

- Đó là lúc còn xa lạ, giờ đây chúng ta đã thân thiết, đâu cần kiêng dè nữa.

Bảo Phúc nhìn ra bên ngoài, lại nghĩ đến người giấu mặt kia, thôi thì ở lại đây cũng an toàn hơn, liền gật đầu đồng ý.

………………

Trời đã trưa, trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại ở huyện lị Đông Ngạn, một cỗ xe ngựa đang chậm rãi tiến vào.

Bảo Phúc vén cửa rèm nhìn ra xung quanh, tấm tắc:

- Xem ra nơi đây cũng thật phồn hoa.

Dương Vũ ngồi tựa vào vách, ôn tồn:

- Mau hạ rèm xuống, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì!

Bảo Phúc rút tay lại:

- Sao ngồi xe ngựa mà thúc lại lo lắng vậy?

Dương Vũ khoang tay trước ngực, nhắm mắt nói:

- Cũng tại vì ngươi không biết cưỡi ngựa, báo hại ta phải cùng ngồi trong xe như thế này.

Bảo Phúc khó hiểu:

- Vậy cũng đâu có gì phải khó xử?

Dương Vũ chậm rãi:

- Thái Tổ lập quốc lấy võ làm trọng, mặc dù đã trải qua nhiều năm thái bình, nhưng họa ngoại xâm vẫn còn trước mắt. Nam nhân thời nay đều phải văn ôn võ luyện, cưỡi ngựa cầm đao. Ngươi đến ngựa còn không biết cưỡi thì chẳng mất mặt là gì. Người đánh ngựa chợt nói vọng vào:

- Lão gia, đã đến xưởng nhuộm, có cần ghé lại hay không?

Dương Vũ khoát tay:

- Cứ đến bái kiến Trần đại nhân rồi trở về cũng chưa muộn.

Bảo Phúc ngạc nhiên hỏi:

- Sao thúc phải ghé xưởng nhuộm?

Dương Vũ buông thỏng:

- Nhà ta là hiệu buôn vải.

Bảo Phúc "À" một tiếng, lại thắc mắc:

- Sao chỉ thấy thúc ở An Bình trang, còn chuyện kinh doanh thì tính sao?

Dương Vũ lại nói:

- Ta đã giao hết cho Dương Tuấn, con trai trưởng của ta rồi.

Nói đến chuyện buôn bán, Dương Vũ mới chất vấn:

- Nghe An Nhiên nói ngươi có bí quyết ủ rượu ngon, muốn kinh doanh à?

Bảo Phúc đáp:

- Vâng! Hôm nay đến chỗ Trần đại nhân cháu có mang theo một ít làm lễ vật.

Dương Vũ gật đầu:

- Cất nhà nhớ cúng thành hoàng, ngươi biết điều như vậy cũng tốt. Sau này có cần giúp đỡ gì cứ nói với ta một tiếng.

Bảo Phúc gật đầu.

- Đa tạ thúc!

Dương Vũ nói:

- Chỉ cần ngươi đối xử tốt với An Nhiên, đừng để ai ức hiếp nó là được.

Không cần Dương Vũ phải dặn, Bảo Phúc lúc nào cũng trân quí An Nhiên, bảo vệ nàng là lẽ đương nhiên.

Xe ngựa dừng lại trước nhà của Trần Di Mệnh, Dương Vũ bước xuống, người đánh xe ngựa tiến tới gõ cửa.

Bên trong có hạ nhân bước ra, Dương Vũ bước tới:

- Nhờ ngươi thông báo với đại nhân có Dương Vũ ở Bình Lỗ đến thăm.

Hạ nhân lắc đầu:

- Hôm nay có tri châu đại nhân đến bổn huyện, e rằng …

Dương Vũ nài nỉ:

- Ngươi cứ thông báo giúp một tiếng, nếu không được thì ta sẽ đi.

Hạ nhân khép cửa, chạy vào trong, lát sau quay trở lại:

- Dương lão gia, đại nhân cho mời!

Hai người liền theo vào. Nhà của tri huyện thật rộng lớn, đi lòng vòng một hồi lâu mới đến được một vườn hoa, ở giữa có một tiểu đình. Trần Di Mệnh đang ở trong đó, ngồi cùng là một vị quan còn trẻ tuổi, thân hình tráng kiện.

- Dương Vũ xin ra mắt hai vị đại nhân.

- Bảo Phúc xin ra mắt hai vị đại nhân.

Trần Di Mệnh khoát tay:

- Dương Vũ, Bảo Phúc mau vào đây. Để ta giới thiệu, vị này là Đoàn đại nhân, tri châu Vũ Ninh.

Hai người lại cùng chào. Đoàn tri châu liền nói:

- Không cần đa lễ, nghe đồn Dương lão gia là một trong tam đại thiện nhân ở vùng này, hôm nay hân hạnh được gặp mặt. Còn Bảo Phúc, ta cũng vừa được Trần tri huyện nhắc qua, nghe nói ngươi trị được sét ở Hỏa đài, còn dùng kế phá được một vụ án mạng nữa đúng không.

Bảo Phúc khúm núm:

- Chỉ là kế mọn, không đáng nhắc đến.

Rồi lôi ra một bầu rượu:

- Bảo Phúc từ xa tới, không có thứ gì quí, chỉ mang theo ít rượu ngon, kính mong hai vị đại nhân dùng thử.

Trần Di Mệnh đằng hắng:

- Lúc này bổn quan đâu có tâm trạng gì để mà uống rượu được.

Đoàn tri châu khuyên nhủ:

- Trần đại nhân cũng đừng quá lo lắng, ta tin lần này sớm muộn cũng tìm ra hung thủ mà thôi.

Bảo Phúc ngạc nhiên:

- Không biết có chuyện gì khiến đại nhân nhiều tâm tư như vậy.

Đoàn tri châu nói:

- Không giấu gì các người, bổn quan đến huyện này cũng là vì vụ án sáu người mất tích đến nay vẫn chưa giải được.

Bảo Phúc nhíu mày, tỏ ý chưa hiểu chuyện. Đoàn tri châu quay sang:

- Trần đại nhân cứ nói đi!

Tri huyện thở dài:

- Cách đây sáu tháng, con gái của Phù gia buổi sáng đi chợ rồi không thấy trở về nữa, mọi người đã chia nhau đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không chút dấu vết. Từ đó đến nay, cứ mỗi tháng huyện này lại mất tích một phụ nữ khiến mọi người lo lắng không thôi. Huyện nha dù đã tung hết người để điều tra nhưng cũng chưa thu được manh mối nào. Mấy hôm trước đến lượt con gái của Lư viên ngoại cũng mất tích, đáng nói Lư tiểu thư đã được định hôn với con trai của Đinh đại học sĩ, khiến kinh động đến triều đình. Án này nếu giải quyết không xong, cái mũ ô sa này của bổn quan xem ra khó giữ được, nhưng nào có phải bản quan tắc trách, chỉ là chuyện này quá kì bí mà thôi.

Bảo Phúc nghe xong thì đứng đó suy tư. Dương Vũ thấy vậy liền nói:

- Hiền điệt! Hôm trước án mạng ở Võ gia, hiền điệt có những phán đoán sâu sắc giúp nhanh chóng phá án, có thể vì người dân của huyện này lại ra chút sức lực được hay không?

Bảo Phúc đã hiểu. Thì ra Trần Di Mệnh muốn nhờ anh tìm kiếm những người mất tích, lại không muốn nha sai mang tiếng vô dụng nên bày ra cách mời đến huyện đường thăm viếng thế này.

Đoàn tri châu liền nói:

- Vụ án xảy ra trong địa phận châu Vũ Ninh, bản quan cũng phải có một phần trách nhiệm, đây là hồ sơ các vụ mất tích trước đây, huynh đệ cũng có thể xem qua.

Bảo Phúc đón lấy, toan đọc thì một nha sai chạy vào:

- Bẩm hai vị đại nhân, ở khu đất hoang phát hiện một xác chết của phụ nữ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi tất cả lật đật chạy đến hiện trường.

Bạn đang đọc An Tư sáng tác bởi quocthanh1704
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quocthanh1704
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.