Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những vụ mất tích

Tiểu thuyết gốc · 2599 chữ

Chuong 8

NHỮNG VỤ MẤT TÍCH

Hiện trường là một bãi cỏ hoang cao đến thắt lưng. Người dân hiếu kì kéo đến mỗi lúc một đông bất chấp mùi hôi thối nồng nặc.

Lưu bộ đầu đã cho nha sai phong tỏa xung quanh, thấy hai vị quan đến liền chạy tới chào. Tri huyện hỏi ngay:

- Người chết là ai?

Lưu bộ đầu đáp:

- Thi thể đã trương phồng, không còn nhận diện được, quan nghiệm thi đang xem xét bên trong.

Tri huyện ra lệnh:

- Mau gọi hắn đến đây!

Quan nghiệm thi được gọi, lúi cúi chạy đến. Tri huyện hỏi:

- Ngươi khám nghiệm được gì rồi?

Ông ta bẩm báo:

- Hồi đại nhân, thi thể là nữ giới không mặc y phục, đã chết được ba bốn ngày, khuôn mặt bị rạch nát.

Đoàn tri châu hỏi:

- Nạn nhân vì sao mà chết?

- Hồi đại nhân, là do bóp cổ mà chết.

Đoàn tri châu lại hỏi:

- Có bị cưỡng hiếp hay không?

Quan nghiệm thi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Người chết đã lâu, rất khó xác định, tuy nhiên từ việc quần áo không còn trên người, cộng với cỏ cây xung quanh ngã rạp, thuộc hạ suy đoán nạn nhân đã bị cưỡng bức.

- Còn gì nữa không?

Quan nghiệm thi lắc đầu.

Lúc này có một người đàn bà chạy đến, lao thẳng vào bên trong, nha sai còn chưa kịp ngăn lại.

Nhìn thấy tử thi, bà ta khóc rống lên thảm thiết:

- Trời ơi con tôi, ai giết con tôi thế này.

Lúc này nha sai mới ập vào lôi bà trở ra. Người phụ nữ giãy nãy:

- Trả con lại cho tôi! Trả con lại cho tôi! Sao ông trời lại bắt người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như vầy!

Người xung quanh ai cũng không kiềm được nước mắt, càng căm giận kẻ gây ra tội ác. Trần Di Mệnh ghé tai Đoàn tri châu:

- Người này chính là Lư phu nhân.

Bảo Phúc nghe vậy liền đến bên cạnh:

- Sao phu nhân lại biết đó là con mình?

Bà ta lại khóc rống lên:

- Dưới gối nó có một vết sẹo, sao ta không nhận ra được.

Bảo Phúc đứng dậy đi về hướng xác chết, một nha sai ngăn lại. Trần tri huyện liền nói:

- Để hắn vào đi!

Mùi hôi nồng nặc khiến Bảo Phúc muốn nôn mửa. Anh lấy tay áo che mũi, chậm rãi quan sát.

Cuối cùng không chịu nổi, Bảo Phúc chạy nhanh trở ra ngoài, nôn ọe. Quay sang tri huyện, anh đề nghị:

- Đại nhân hãy cho kiểm tra xung quanh xem còn xác chết nào không?

Nhìn thấy một người phụ nữ ôm mặt khóc nức nở, anh hỏi:

- Cô nương là người thân của nạn nhân à?

Cô gái lắc đầu:

- Không, tiểu nữ chỉ là bạn cùng xóm, từ nhỏ đã thân thiết với nhau, không ngờ ….

Lưu bộ đầu được lệnh, cho người tỏa ra kiểm tra xung quanh, cuối cùng ôm lại một bộ quần áo.

- Bẩm đại nhân, đã tìm thấy y phục của nạn nhân.

Đoàn tri châu cầm lấy, quay về phía người đàn bà đang khóc:

- Lư phu nhân, đây có phải quần áo con gái bà?

Bà ta gật đầu:

- Đúng, đúng!

Cuộc tìm kiếm cuối cùng cũng kết thúc mà không có thêm dấu vết gì. Người nhà của nạn nhân cũng đã được phép mang thi thể về chôn cất. Người dân hiếu kì cũng đã tản đi mất, quan lại và nha sai cũng chuẩn bị trở về.

Tri huyện toan trả bộ quần áo cho Lư phu nhân thì Bảo Phúc ngăn:

- Đại nhân, xin giữ y phục này lại.

Tri huyện chau mày:

- Quần áo đâu giúp điều tra được gì, sao không trả lại để người chết mang đi cùng?

Bảo Phúc đáp:

- Sáng mai đem trả cũng chưa muộn, chúng ta cần kiểm tra kĩ hơn.

Quay sang Lưu Cầu, anh hỏi:

- Lưu đại ca, lúc nãy bộ quần áo này tìm thấy ở đâu?

Lưu bộ đầu trỏ tay:

- Ở phía bên kia.

Bảo Phúc liền đi đến, vạch từng ngọn cỏ để xem lại.

…………….

Huyện đường Đông Ngạn, Dương Vũ đã xin phép về trước, Bảo Phúc đồng ý ở lại giúp sức đang ngồi suy tư một mình ở bậc tam cấp. Đoàn Thai chấp tay sau lưng đi đi lại lại. Trần Di Mệnh đang ngồi xem lại ghi chép về các vụ mất tích trước đây, cố gắng tìm chút manh mối. Lưu bộ đầu ôm thanh kiếm trước ngực, hết ngồi rồi lại đứng.

- Theo ti chức nhận thấy, hung thủ của các vụ mất tích này là bọn hoa tặc. Lữ cô nương đã bị giết rồi, năm người kia chắc cũng khó thoát khỏi số mệnh, chỉ có điều họ đã bị giấu xác đi mất nên tìm chưa được mà thôi.

Tri huyện thở dài:

- Hang cùng ngõ hẻm đã tìm cả rồi, đâu phải chỉ mới một lần. Thi thể tìm được nhưng chẳng có chút manh mối gì thì cũng như mò kim đáy bể.

Lưu bộ đầu chộp lấy bộ quần áo để trên bàn, lật tới lật lui, lẩm bẩm:

- Mang theo y phục của người chết về, rốt cuộc cũng chẳng được tích sự gì.

Nói rồi giũ mạnh một cái, bỗng từ trong đó rớt ra một gói nhỏ màu vàng. Anh ta nhặt lên:

- Đại nhân, xem này!

Trần tri huyện cầm lấy, ngắm nghía một lúc rồi phán:

- Chỉ là một lá bùa, đâu làm được gì!

Bảo Phúc nghe đến lá bùa liền đứng phắt dậy chạy đến:

- Bùa ư!

Ba người kia liền trố mắt nhìn anh. Trần tri huyện chìa ra:

- Một lá bùa yêu, phụ nữ nào chẳng có.

Bảo Phúc cầm lấy lá bùa, săm soi một hồi, lại nắm chiếc áo, giũ lấy giũ để. Trần tri huyện ngạc nhiên:

- Ngươi tìm gì?

Bảo Phúc trả lời:

- Thử xem còn rớt ra thứ gì nữa hay không.

Lưu Cầu cũng giúp một tay, lấy chiếc quần giũ thật mạnh mấy cái rồi phán:

- Hết rồi! Chẳng còn thứ gì cả.

Bảo Phúc buông chiếc áo ra, hỏi lại tri huyện:

- Trong tất cả các vụ mất tích, nạn nhân đều âm thầm đi ra ngoài rồi không trở về hay sao?

Tri huyện vê cằm nhìn lên trần nhà:

- Chuyện tự ý rời khỏi nhà thì cũng bình thường thôi mà.

Đoàn Thai lên tiếng:

- Ý đệ muốn nói họ cùng bị dụ dỗ rời khỏi nhà, tự nguyện đến chỗ kẻ thủ ác sao?

Bảo Phúc gật đầu:

- Nếu các vụ án đều do cùng hung thủ gây ra, chúng ta phải tìm thấy điểm chung của nó.

Lưu Cầu trầm ngâm:

- Một cô nương dám một mình đến bãi cỏ hoang như vậy sao?

Bảo Phúc lắc đầu:

- Bãi cỏ chỉ là hiện trường thứ hai của vụ án, Lữ cô nương đã bị hại ở nơi khác, sau đó kẻ thủ ác đã mang xác vứt ở đó.

Lưu Cầu hỏi lại:

- Sao ngươi khẳng định như vậy?

Bảo Phúc chậm rãi:

- Từ dấu dây buộc ở chân tay tử thi, vết siết cho thấy tứ chi của nạn nhân đã bị buộc chặt vào bốn góc. Ở nơi vứt xác chỉ toàn cỏ dại, không có chỗ để cột cố định như vậy.

Đoàn Thai hỏi:

- Theo như đệ nói, nạn nhân đã bị cột trong một căn nhà sao?

Bảo Phúc đáp:

- Cũng có thể trong rừng, nhưng nếu là trong rừng thì không cần phải phi tang thi thể. Vấn đề là tại sao hung thủ phải rạch nát mặt nạn nhân khi đã chết.

Trần tri huyện xen vào:

- Tất nhiên là để không nhận diện được.

Bảo Phúc trầm ngâm:

- Nếu nhận diện được thì đã sao?

Tri huyện ú ớ. Đoàn Thai lúc này mới ngồi xuống ghế, nói:

- Sáu vụ mất tích đều giống nhau, trong khi năm vụ trước không tìm thấy gì thì ở vụ này chúng ta đã mau chóng tìm được xác của nạn nhân. Nếu hung thủ là một người, vậy thì tại sao hắn không phi tang xác của Lữ cô nương theo cách cũ, lại để người ta dễ dàng phát hiện chứ?

Bảo Phúc nghĩ một lúc, thốt lên:

- Lẽ nào vì hắn không thể phi tang ở chỗ cũ được nữa?

Tri huyện xụi lơ:

- Nhưng chỗ cũ là chỗ nào mới được chứ?

Bảo Phúc đáp:

- Việc đó chúng ta phải đi tìm. Lưu đại ca, có thể đến nhà của Lư viên ngoại bây giờ hay không?

Lưu Cầu nhìn ra bên ngoài:

- Trời cũng đã tối rồi, để sáng mai cũng được mà.

Bảo Phúc gật đầu:

- Sáng mai thì sáng mai vậy.

Đêm hôm đó Bảo Phúc ở lại huyện đường cùng với đám sai nha. Bảo Phúc một là lạ chỗ, hai là đã nhiều đêm thức rồi nên khó ngủ, ra ngoài ngồi ngắm sao. Lưu Cầu ôm theo một bầu rượu đến bên cạnh:

- Đệ cũng biết coi tinh tượng nữa sao?

Bảo Phúc lắc đầu:

- Chỉ là không có việc làm, ngắm vu vơ thôi, huynh biết xem à?

Lưu Cầu cười:

- Ta cũng như đệ. Chỉ biết nhìn vu vơ. Kia là Thiên Miêu, kia là Cự Giải, kia là Đại Hùng, Xử Nữ …

Bảo Phúc cười:

- Đệ còn chưa biết tên các chòm sao, chỉ ngắm cho có lệ.

Lưu Cầu nói:

- Ta cũng chỉ biết tên thôi, nhưng lúc rãnh rỗi ngồi ngắm rồi tưởng tượng cũng thấy vui. Đệ tưởng tượng xem phía kia có phải có con rắn dài hay không?

Bảo Phúc nhìn theo tay chỉ, quả thật có thể tưởng tượng ra một con rắn giắt ngang bầu trời. Lưu Cầu uống một ngụm rồi nói tiếp:

- Đó là sao Trường Xà, thấy thú vị không? Đệ nhìn lên phía bắc đi, có thấy một cái đấu to không?

Bảo Phúc nhìn theo, dấu tay Lưu Cầu vẽ hình một cái đấu to. Anh gật gù:

- Giống thật!

Lưu Cầu nói:

- Đó là sao Bắc Đẩu.

Nói xong lại đưa bầu rượu ực một cái, sực nhớ:

- Quên mất! Đệ có uống rượu không?

Bảo Phúc lắc đầu:

- Không đâu, đệ muốn suy nghĩ một chút.

Lưu Cầu cười:

- Không cần khẩn trương như vậy đâu, ta đây nếu không kịp tra ra án không chừng mất luôn cái chức bộ đầu này, không biết kiếm đâu ra tiền để cung phụng ba bà vợ ở nhà nữa kìa, vậy mà vẫn bình thản đây.

Bảo Phúc trố mắt:

- Huynh có đến ba vợ sao?

Lưu Cầu cười hắc hắc:

- Vậy là còn ít, năm nay ta mới được ba mươi hai tuổi, tới lúc năm mươi phải kiếm thêm mấy bà nữa.

Bảo Phúc trề môi:

- Đúng là háo sắc!

Lưu Cầu đáp lại:

- Đệ mới kì lạ, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, kẻ nào chỉ có một vợ mới cần phải xem xét lại.

Bảo Phúc lắc đầu:

- Nhưng như vậy thì làm sao gia đình hòa thuận?

Lưu Cầu vênh mặt:

- Đệ chưa lập gia thất nên chưa biết thôi, chỉ cần đệ đáp ứng đủ nhu cầu cho các bà ấy thì chắc chắn các bà sẽ hòa thuận ngay.

Bảo Phúc hoài nghi:

- Huynh có thể đáp ứng cả ba bà à?

Lưu Cầu đứng dậy, vươn vai một cái thật dài:

- Có càng nhiều vợ thì càng sung mãn thôi. Đệ biết không, mỗi bà một nét hấp dẫn riêng khiến bọn đàn ông chúng ta lúc nào cũng có hứng thú. Bà cả của ta thì đoan trang hiền thục, mỗi lần hành sự chỉ nằm im bên dưới rên i ỉ, dành hết phần tiện nghi cho ta. Bà thứ hai lại câu dẫn hơn, vừa lên giường đã chủ động tìm tới, ta tất nhiên chỉ việc hưởng thụ. Nhưng hai bà đầu thân hình hơi đẫy đà, may mắn ta vớ được bà thứ ba, nàng ta thân hình gọn gàng chắc nịch, chỉ một vòng tay ta đã có thể ôm trọn được. Mỗi đêm một phong sắc như thế, hỏi sao ta không sung mãn.

Bảo Phúc đưa mắt nhìn, khuôn mặt Lưu Cầu vẻ dâm dật tăng lên theo từng lời nói, không chừng nếu có bà vợ nào ở đây hắn đã ôm lên giường mất.

- Nói mới nhớ, Thu Hồng, bà vợ thứ ba của ta ấy, mấy hôm nay bị bệnh cứ nằm một chỗ trên giường khiến ta lo lắng quá.

Bảo Phúc hỏi thăm:

- Tẩu bệnh gì, đã lâu chưa?

Lưu Cầu nói:

- Bình thường nàng ấy khỏe lắm, bỗng dưng buổi sáng ba hôm trước nói rằng hơi mệt, không chịu ra khỏi phòng. Ta vì công việc bận rộn đành nhờ các bà chăm nom lẫn nhau thôi.

Dường như có tâm sự, Lưu Cầu đặt bầu rượu xuống, bước ra ngoài sân rút kiếm múa võ.

Bảo Phúc chống cằm ngồi nhìn, thấy đôi tay hắn điều khiển thanh kiếm một cách điêu luyện thì vỗ tay:

- Lưu đại ca giỏi võ thật, đúng là một cao thủ.

Lưu Cầu ngại ngùng thu kiếm:

- Cũng bình thường thôi, đệ đừng quá khen.

Bảo Phúc liên bước xuống, mượn thanh kiếm huơ thử, Lưu Cầu thấy vậy bụm miệng cười:

- Đệ không biết dùng kiếm sao?

Bảo Phúc nhăn nhó:

- Đệ không biết võ.

Lưu Cầu ngạc nhiên:

- Ngươi là nam tử mà không biết võ sao, đừng nói là kiến công lập nghiệp, ngay cả bảo vệ bản thân và vợ con cũng còn không được nữa là.

Thời đại này chiến tranh liên miên, tất nhiên lấy võ làm trọng, Bảo Phúc cũng biết vậy. Nhưng anh nghe nói người trưởng thành rất khó luyện võ, nên tỏ ý chán nản:

- Cũng do đệ không chăm chỉ từ nhỏ, giờ biết phải làm sao?

Chần chừ một lúc mới nói:

- Hay huynh dạy đệ một ít để phòng thân được không?

Lưu Cầu rộng rãi:

- Được rồi, đệ bỏ kiếm xuống, thử đánh một quyền xem sao?

Bảo Phúc nghe lời vung tay đấm thật mạnh. Chỉ thấy Lưu Cầu thân thủ lanh lẹ, đưa trảo chộp lấy nắm đấm làm cánh tay Bảo Phúc lệch đi, rồi bàn tay anh ta theo đó trượt tới chộp lấy khủy tay Bảo Phúc, xoay người một cái đã bẻ ngoặt ra sau khiến Bảo Phúc phải cúi khom xuống, hoàn toàn bị khống chế.

- Lưu đại ca thân thủ bất phàm, đúng là cao thủ! – Bảo Phúc vừa xoa xoa cái vai đau rần, vừa khen lấy khen để.

Lưu Cầu dù nghe khen sướng cả người nhân vẫn biết thể diện:

- Đừng nói như vậy, võ công ta chỉ là hạng tầm thường.

Bảo Phúc ngạc nhiên:

- Ra tay nhanh như vậy mà nói là tầm thường? Nói như huynh thì ai mới là cao thủ?

Lưu Cầu chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời:

- Đến như Đoàn tri châu đại nhân vẫn chỉ được xếp vào hàng thứ năm thứ sáu, ta chắc đến hàng thứ mười còn chưa được.

Bảo Phúc kinh ngạc, nếu nói như vậy giữa Lưu Cầu và Đoàn Thai võ công cách biệt xa lắm, nhất định phải đi tìm cơ hội chiêm ngưỡng.

Bạn đang đọc An Tư sáng tác bởi quocthanh1704
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quocthanh1704
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.