Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắc Đẩu Thất Tinh

Tiểu thuyết gốc · 2637 chữ

Chương 9

BẮC ĐẨU THẤT TINH

Sau khi cúng tế trước linh vị, Lư viên ngoại đưa mọi người vào phòng khách nói chuyện. Bảo Phúc được Đoàn Thai giới thiệu là người của châu phủ, lại xưng huynh gọi đệ nên cũng được xem trọng.

Gạt nước mắt, Lư viên ngoại nói:

- Con của lão chết quá oan khuất, chỉ mong các vị đại nhân đòi lại công đạo cho nó.

Đoàn Thai đáp:

- Viên ngoại an tâm, bổn tri châu vì việc này đích thân đến đây tra án, nhất định tìm ra hung thủ, trả lại bình an cho dân. Nhân đây ông có thể kể lại tình hình hôm xảy ra vụ mất tích đó hay không?

Lư Tùng kể:

- Hôm đó cũng như mọi ngày, lão cùng mấy gia đinh đi vào ruộng để thu tô, lúc trở về thì không thấy Phù Dung ở nhà, hỏi đám nha hoàn thì chúng nói thấy tiểu thư đi lại trong sân một lúc, sau đó ai làm việc nấy nên không để ý đến, từ đó không còn tung tích gì nữa.

Bảo Phúc liền hỏi:

- Vậy viên ngoại có để ý tâm trạng của tiểu thư trước lúc mất tích có gì khác lạ không?

Lư Tùng lắc đầu:

- Ta không để tâm lắm, chuyện này phải hỏi bọn nha hoàn, chúng nó có phần thân thiết hơn.

Năm nha hoàn nhanh chóng được gọi vào. Khi nghe câu hỏi bọn họ trầm ngâm nhớ lại, lúc sau một người lên tiếng:

- Đêm trước khi tiểu thư mất tích, con mang nước vào phòng thì thấy tiểu thư đang ngồi một mình nhìn lên bầu trời rất lâu, khuôn mặt có vẻ lo lắng, nhưng lúc con hỏi thì tiểu thư lại cười nói bình thường, bảo rằng chỉ muốn ngồi ngắm sao mà thôi.

Bảo Phúc hỏi ngay:

- Bình thường tiểu thư có hay ngắm sao hay không?

Nha hoàn mím môi lắc đầu. Trần tri huyện hỏi:

- Ngắm sao hay không cũng đâu có liên quan gì?

Bảo Phúc kiến giải:

- Đại nhân, nếu như tâm tính của Lư cô nương thay đổi bất thường càng chứng tỏ suy luận nạn nhân bị kẻ thủ ác dẫn dụ càng có căn cứ.

Đoàn Thai gật đầu tán thành:

- Đúng vậy, người đang ngồi ngắm sao nếu không phải thích xem thiên tượng thì trong lòng ắt có tâm sự.

Lư Tùng nghe vậy liền đề nghị:

- Hay các vị thử gặp phu nhân ta thử xem, mẹ và con gái cũng thường hay trao đổi tâm sự, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối. Phu nhân từ tối qua đã ngã quị, hôm nay không gượng dậy được đang nằm tịnh dưỡng ở bên trong.

Lư phu nhân vừa nghe nhắc đến con gái, lại khóc ngất một hồi khiến ai cũng bùi ngùi. Lư Tùng phải an ủi mãi bà mới tĩnh tâm, nhớ lại:

- Phù Dung vì chuyện hôn nhân, quả thật có phần bất an. Chẳng giấu gì các người, nhị phu nhân của Đinh đại học sĩ là chị em họ của ta, có điều Đinh Tấn, hôn phu của Phù Dung, có tiếng là đào hoa, tính vẫn hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Phù Dung biết chuyện nên nhiều lần giận dỗi, có khi còn đòi hủy hôn.

Bảo Phúc liền hỏi:

- Đinh Tấn kia đối với chuyện này thế nào?

Lư Tùng đáp:

- Đinh Tấn rất thích Phù Dung, từ lúc biết tin con bé mất tích Đinh đại học sĩ cũng vô cùng lo lắng.

Rời khỏi Lư Gia một đoạn, Trần tri huyện lại thở dài:

- Hỏi đi hỏi lại, cuối cùng vẫn bế tắc!

Bảo Phúc liền nói:

- Cũng chưa hẳn! Ít ra chúng ta cũng biết được uẩn khúc đằng sau sự mất tích của Lư cô nương.

Đoàn Thai nhìn anh, rồi ôn tồn nói:

- Nếu đệ nghĩ chuyện này liên quan đến Đinh Tấn thì hơi khó xử đó. Đinh Củng Viên là đại thần đang đắc sủng, lại nổi danh là thanh liêm, không dễ động chạm đến được.

Bảo Phúc quay sang Lưu Cầu:

- Lưu đại ca, người của năm vụ mất tích trước đây có uẩn tình gì không?

Lưu Cầu lắc đầu:

- Họ đều mất tích một cách đột ngột, ta từ đầu cũng không nghĩ có uẩn khúc gì nên chưa từng tìm hiểu.

Bảo Phúc thở dài:

- Có lẽ chúng ta phải điều tra lại từ đầu thôi.

Lúc này có một người lính cưỡi ngựa tìm đến, Đoàn Thai liền cùng người đó to nhỏ vài câu rồi quay lại:

- Bổn quan có việc khác cần làm, các người cứ tiếp tục tra án, hẹn gặp ở huyện nha.

Nói xong liền lên ngựa đi ngay. Bảo Phúc nhìn theo, thì thầm:

- Xem ra Đoàn tri châu đến đây không chỉ vì vụ án mất tích liên hoàn này rồi.

Tri huyện liền giục:

- Các người còn không lên ngựa, chúng ta còn phải đến nhà của năm nạn nhân nữa!

Bảo Phúc không biết cưỡi ngựa, lại phải ngồi sau lưng Lưu Cầu.

Nạn nhân thứ năm ở gần nhất nên được đến trước. Đó là một tiệm may y phục ở cuối đường. Thấy tri huyện tìm đến, một người đàn ông ẻo lả bước ra:

- Đại nhân đã có tin tức gì của tiện nội sao?

Tri huyện lắc đầu:

- Vẫn chưa có, nhưng ta cần biết thêm một số thông tin. Bảo Phúc, đây là Liễu Nhược, một thợ may khéo léo có tiếng ở vùng này. Còn đây là Bảo Phúc, người do tri châu phái đến để cùng điều tra.

Liễu Nhược mời mọi người vào trong. Căn nhà treo đủ loại y phục, đo may khéo léo, đã nhiều ngày không có bàn tay phụ nữ nhưng vẫn gọn gàng tươm tất chứng tỏ nam chủ nhân là một người rất kĩ tính.

Liễu Nhược rót trà mời khách xong, Bảo Phúc liền nói:

- Sự việc phu nhân mất tích trên đường đi Lưu đại ca đã kể qua. Ta chỉ muốn hỏi thêm huynh vài chuyện nữa mà thôi.

Liễu Nhược gật đầu:

- Cả tháng vừa qua ta cũng đã lặn lội khắp nơi đi tìm nhưng không có kết quả, chỉ mong mỏi một điều nếu nàng ấy còn sống thì phải thấy người, nếu chết thì phải thấy xác mà thôi.

Bảo Phúc hỏi:

- Trước khi phu nhân mất tích, huynh có thấy vợ mình có biểu hiện gì bất thường hay không?

Liễu Nhược nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi buồn bã:

- Thú thật, Liễu mỗ đối với chuyện may mặc vô cùng đam mê, suốt ngày đêm đều ở ngoài tiệm may, rất ít cùng nàng ấy đàm đạo, vì vậy cũng khó nói là có bất thường hay không.

Câu trả lời khiến mọi người thất vọng, Bảo Phúc nhìn quanh chợt phát hiện một vật màu vàng quen mắt treo ở vách liền tiến lại:

- Đây là vật gì?

Liễu Nhược nhanh chóng giật lấy, giấu vào trong người:

- Không … không có gì, đây là vật riêng của ta.

Thái độ lúng túng của hắn làm Bảo Phúc sinh nghi, liền nhíu mày nhìn. Khuôn mặt Liễu Nhược đối diện với sự nghi kị càng tỏ ra bối rối.

Chợt hắn "A" lên một tiếng, sực nhớ:

- Phải rồi, hai hôm trước khi nàng mất tích thì có chị ruột đến thăm.

Nói được tới đó thì lại ngập ngừng, Bảo Phúc nôn nóng:

- Chị ruột đến thăm có gì bất thường sao?

Liễu Nhược ngập ngừng một lúc, dường như đang cố lựa lời để kể lại, cuối cùng hắn cũng nói:

- Nàng khóc với chị rồi nói: "Muội bị sao Liêm Trinh tọa mệnh, số khổ lắm, có chồng cũng như không".

Lời nói của hắn khiến Bảo Phúc nhớ ngay đến hôm cùng An Nhiên đi mua thuốc, liền hỏi ngay:

- Có phải phu nhân đã từng gặp Thuần Phong đạo sĩ?

Liễu Nhược lắc đầu:

- Ta không biết, vì việc của nàng ta ít khi để mắt đến.

Bảo Phúc chất vấn:

- Vậy vật trong tay huynh có phải cũng là mua ở chỗ Thuần Phong.

Liễu Nhược lại như gà mắc tóc:

- Ta … ta chỉ mua cho vui.

Rời khỏi nhà Liễu Nhược một đoạn, Lưu Cầu mới dám cười:

- Ta nói cho đệ biết, Liễu Nhược kia là một kẻ ái nam đó.

Bảo Phúc gật đầu:

- Đệ biết chứ, nhưng hắn vẫn có vợ con đàng hoàng mà.

Lưu Cầu lại cười hắc hắc:

- Làm gì đã có con! Ta còn nghe đồn Liễu thị và hắn còn chưa động phòng nữa, nếu không vì mất tích, nàng ta không khéo đến chết già vẫn còn là trinh nữ. Liễu Nhược có một người anh họ là Liễu Hải từ nhỏ quấn quýt với nhau, ai cũng biết là luyến ái cả. Hắn sở dĩ phải cưới vợ là do gia đình thúc ép mà thôi.

Bảo Phúc ngạc nhiên:

- Có chuyện đó nữa sao?

Trần tri huyện cưỡi ngựa đi gần bên cũng góp chuyện:

- Lúc Liễu Hải làm lễ thành hôn, người ta bắt gặp Liễu Nhược khóc một mình. Ta tin chiếc bùa yêu kia là của Liễu Nhược mua được, hắn có lẽ rất sợ Liễu Hải lập gia thất rồi sẽ không còn tìm đến hắn.

Bảo Phúc liền hỏi:

- Liễu Hải là người như thế nào?

Tri huyện trầm ngâm:

- Hắn à! Thân hình vạm vỡ, nhìn qua chẳng nghĩ là một kẻ ái nam đâu.

Lưu Cầu mỉm cười:

- Đừng nói đệ nghi ngờ Liễu Hải chứ, hắn đến con gà cũng không dám giết.

Bảo Phúc ngạc nhiên:

- Sao huynh biết?

Lưu Cầu cười tươi:

- Bà cả của ta là người họ Liễu cơ mà!

Tri huyện lại nói:

- ít ra bây giờ lập luận của Bảo Phúc đã đúng, cả Lư Phù Dung và Liễu thị trước khi mất tích đều có những ưu phiền riêng. Vậy thì nhà của Đỗ thị chúng ta có thể không cần đến.

Bảo Phúc thắc mắc:

- Đại nhân nói vậy là sao?

Tri huyện đáp:

- Đỗ thị kia sắp đến ngày xuất giá thì bị gia đình chồng từ hôn, cũng chẳng rõ lí do, sau đó một khoảng thời gian thì mất tích.

Bảo Phúc liền hỏi:

- Đó là vụ thứ mấy.

Tri huyện lẩm nhẩm nhớ lại:

- Dường như là vụ thứ ba, đúng không Lưu Cầu?

Lưu bộ đầu gật đầu:

- Ba vụ còn lại đều ở xa huyện lị, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ đi tiếp, hôm nay khó làm xong rồi.

Nhà họ Đỗ tềnh toàng đến mức vách còn không có đủ, Đỗ gia phu phụ có tất cả chín người con, cô gái bị mất tích là út. Cả nhà giờ đã ra đồng, chỉ còn Đỗ lão râu tóc bạc trắng, răng rụng không còn một chiếc, đi phải chống gậy liêu xiêu, móm mém kể:

- Sau khi bị từ hôn, con Đào cứ trốn ở một góc rồi khóc một mình suốt. Cái hôm mất tích, nó bảo có việc, kêu mọi người ra đồng trước, không ngờ sau đó một đi không trở về.

Bảo Phúc mạnh dạn hỏi:

- Vậy trước đó cô nương ấy có nói chuyện gì lạ không, đại loại như mua bùa ngải chẳng hạn.

Đỗ lão trầm tư một lúc rồi nói:

- Bùa ngải thì chẳng thấy, nhưng nó có than vãn rằng số mạnh bị sao Tham Lang chiếu, nên phải chịu cảnh nhục nhã bị từ hôn như vậy.

Bảo Phúc giật mình:

- Có phải trước đây Thuần Phong đạo sĩ đã đến đây?

Lưu Cầu đáp thay:

- Đạo sĩ đó đi khắp nơi bói toán, chỗ nào chẳng có dấu chân của hắn. Còn chuyện sao chiếu mạng, ta cũng có, đệ cũng có, ai ai cũng có cả, đâu có gì là lạ. Tỉ như ta là cung Xử Nữ đây, thầy bói bảo sẽ công thành danh toại, giờ đã được làm bộ đầu của một huyện rồi.

Bảo Phúc lẳng lặng quay trở ra, nếu như Thuần Phong liên quan đến các vụ mất tích này thật, thì An Nhiên và Ngọc Lan cũng có thể đang ở trong tầm ngắm.

Ở huyện đường, sau khi nghe Bảo Phúc nói ra nghi ngờ của mình, Đoàn Thai và Trần Di Mệnh đều ngồi trầm ngâm. Lưu Cầu sau một lúc thì phá vỡ sự im lặng:

- Thuần Dương đi khắp nơi, xem tướng, phát bùa chú cho cả nghìn người, nếu nghi ngờ đạo sĩ ấy, vậy những người coi tướng mà vẫn bình an thì tính sao?

Đoàn Thai thì đồng tình:

- Mọi nghi ngờ đều không bỏ qua được, suy luận của Bảo Phúc cũng có căn cứ. Nếu hắn cố tình gieo rắc nỗi sợ cho nạn nhân thông qua việc bói toán thì sẽ dễ dàng dẫn dụ nạn nhân đến nơi vắng vẻ để hãm hại.

Bảo Phúc đứng dậy, khoanh tay trước ngực, đi đi lại lại, bất giác nhìn ra bầu trời đầy sao, lòng đầy lo lắng:

- Lưu đại ca, huynh có biết sao nào là Vũ Khúc?

Đoàn Thai đứng gần đấy, hướng về thiên cầu bắc chỉ tay:

- Ở đằng kia!

Bảo Phúc nhìn theo, cảm giác thấy lo lắng nhiều hơn:

- Vậy còn Phá Quân?

Đoàn Thai dịch ngón tay:

- Phía trên một chút.

Bảo Phúc tỏ vẻ hoảng hốt:

- Vậy còn Liêm Trinh và Tham Lang?

Đoàn Thai lại dịch ngón tay, Bảo Phúc giọng run run:

- Có phải đó chính là chòm sao Bắc Đẩu?

Thấy thân hình Bảo Phúc đang run lên, Đoàn Thai lo lắng:

- Đúng vậy! Đệ có chuyện gì sao?

Bảo Phúc đếm tới đếm lui, có bảy ngôi sao, vậy thì An Nhiên có lẽ đã an toàn.

Thấy anh từ từ trấn tỉnh, Đoàn Thai lại gặng hỏi:

- Đệ có phát hiện gì sao?

Bảo Phúc hỏi tiếp:

- Những ngôi sao còn lại trong chòm Bắc Đẩu là gì?

Đoàn Thai lại dịch ngón tay:

- Đây là Cự Môn, đây là Lộc Tôn, còn đây là Văn Khúc.

Rồi Đoàn tri châu cũng giật mình:

- Ý đệ nói những người bị mất tích ứng với Bắc Đẩu thất tinh sao?

Bảo Phúc quay lại bàn ngồi xuống, lấy nước chấm lên bàn:

- Người thứ năm là Liêm Trinh, người thứ ba là Tham Lang, vậy rất có thể người thứ nhất là Cự Môn, người thứ hai là Lộc Tôn, người thứ tư là Văn Khúc, còn Lư tiểu thư là Vũ Khúc. Nếu như suy đoán của đệ không lầm, hung thủ sẽ còn một lần ra tay nữa, cô gái tiếp theo sẽ ứng với sao Phá Quân.

Nói đến đây anh rùng mình nghĩ đến Ngọc Lan, nhưng lòng tự an ủi, nàng ấy còn chưa biết mùi tình ái, chắc sẽ không bị kẻ thủ ác lợi dụng đâu.

Đoàn Thai nhìn hình vẽ trên bàn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngày mai chia ra hành sự, bổn quan và tri huyện sẽ đi đến nhà hai nạn nhân đầu tiên, Lưu Cầu đưa Bảo Phúc đến Lư gia, sau đó đến nhà nạn nhân thứ tư. Hẹn đến buổi trưa phải xong việc.

Tất cả gật đầu đáp ứng, Lưu Cầu nói:

- Bẩm đại nhân, tiểu thiếp của thuộc hạ mấy hôm nay bị bệnh, đêm nay thuộc hạ xin phép được về nhà.

Tri huyện đưa mắt nhìn Đoàn Thai, được cái gật đầu mới ra lệnh:

- Cho người nha môn giới bị cẩn thận, sớm mai bắt đầu hành động.

Bạn đang đọc An Tư sáng tác bởi quocthanh1704
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quocthanh1704
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.