Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 982 chữ

Tôi mang một tâm trạng không tốt mấy đến lớp. Tôi vào chỗ ngồi, bỏ cặp và lấy sách vở ra. Đôi mắt nhìn theo từng trang sách, nhưng tâm trí tôi lại không để tâm vào đó. Chỉ là...bất thần nhìn vào đó.

Mấy đứa lớp tôi dần dần vào lớp. Chúng nó rộn ràng, nụ cười luôn hiện hữu. Đứa này khoác vai đứa này, đứa kia cười với đứa kia. Vui nhỉ? Xung quanh tôi ồn ào tấp nập, những gương mặt cười đùa tưởng chừng như thân thiện kia. Thế giới đó....không thuộc về tôi.

Tôi chợt nghĩ về mình, tôi sinh ra trong một gia đình tầm trung, nhà tôi có ba chị em gái, tôi là đứa giữa. Học lực của tôi cũng chả nổi trội, nhan sắc lại ở mức tầm trung. Tôi bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nếu tôi đứng ở trong đám đông, liền sẽ trở nên mờ nhạt. Tôi không dám mơ đến việc ông trời sẽ ưu ái tôi, cho tôi sự tốt đẹp nào đó hơn mọi người như tôi thường hay đọc trong truyện.

Tôi không biết mình đã ngẩn ngơ suy nghĩ bao lâu, chiếc bút bi rơi trúng đầu tôi đã kéo tôi về hiện tại.

"Bốp" - Chiếc bút bi ở đâu rơi trúng đầu tôi. Aizzz khá là đau. Tôi xoa xoa chỗ đau và không để tâm vì bọn nó ngày nào cũng tiếp tục đủ trò này.

"Ơ xin lỗi Linh nha, bọn tao không cố ý đâu. Chắc hẳn là.....cây bút nó không thích mày á, nên nó nhảy khỏi tay tao rơi xuống đầu mày rồi."

Lại cái giọng đó, cái giọng nói tưởng chừng như vô tội đó cùng tiếng cười chế nhạo xung quanh

Tôi im lặng, mặc kệ chúng nó nói gì. Tôi không muốn dây dưa rắc rối vào bọn này. Bọn chúng làm xong chán rồi thì đi chỗ khác thôi.

"Linh có đau không nhỉ? Chắc là đau lắm phải không ? Eo ơi chắc là đỏ tấy lên rồi. Tao cảm thấy có lỗi quá đi, tao thoa dầu cho mày nha" - Khánh Vi lại tiếp tục cái giọng nhão nhét cùng với sự quan tâm giả tạo rõ ràng. Nó thật sự lo cho tôi sao? Có thể viết thành truyện cười được rồi đấy.

"Không sao"

Tôi hất tay nó ra khỏi đầu của tôi. Bàn tay dơ bẩn của chúng nó không xứng đáng động vào tóc tôi.

"Ơ sao lại không sao, bạn bè chung lớp phải lo lắng cho nhau chứ. Tao thoa dầu cho mày nha"

"Tao đã bảo là không sa...."

Chưa nói dứt câu, Khánh Vi đã đổ nguyên chai dầu lên đầu tóc của tôi. Chắc có lẽ, chúng nó đang nở một nụ cười mãn nguyện?

"Chết rồi tao đổ hơi quá rồi, xin lỗi xin lỗi nha"

Nguyên cả lớp tôi hùa theo mà cười, có kẻ còn quay cả video, chụp hình lại.

Tôi im lặng mà ngồi đó.

Ngày nào cũng như thế, tôi như món đồ chơi của chúng nó. Mỗi ngày chúng nó bày ra đủ kiểu để hành hạ tôi, bắt nạt tôi.

Tại sao tôi không đứng lên chống trả chúng nó?

Thế cho tôi hỏi, sau lưng bạn không có bất kì ai bảo vệ, thì bạn đủ dũng cảm để đứng dậy chống đối hay không? Khi mọi người đều đối mặt chĩa dao về phía bạn, dù bạn có bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu vũ khí, bạn cũng sẽ thất bại thôi. Vì sao? Vì bạn chỉ có một mình.

Tôi ngồi bất động ở đó, trong đầu tôi là một khoảng không trống rỗng. Dầu chảy xuống mắt tôi, mắt tôi cay cay. Sống mũi tôi bắt đầu cay, tôi muốn khóc rồi. Không được khóc ở đây, họ sẽ cười nhạo tôi.

Tôi đứng dậy, bước nhanh chạy ra khỏi cửa.

Tôi phải chạy đi.

Chạy thật nhanh, thật nhanh để tránh loại người đáng sợ đó.

Ước gì tôi có gì thể chạy thật nhanh, thật nhanh ....để bỏ lại cuộc sống này phía sau tôi. Vì cuộc sống này thật sự quá đáng sợ.

Tôi chạy ra sân sau, vấp phải cục đá nằm ngáng chân tôi. Đến tạo hóa cũng muốn bắt nạt tôi, tất cả đều muốn bắt nạt tôi. Tôi không đứng dậy, ôm gối dựa vào tường, nhiều chuyện dồn dập tới khiến nước mắt tôi lại rơi một cách vô dụng.

Tại sao lại như thế? Tôi muốn kêu cứu, ai đó cứu tôi với.

Cứu tôi ra khỏi cuộc sống này, cứu tôi ra khỏi sự tàn nhẫn này với. Được không?

Tôi khóc nấc lên, tim tôi đau co thắt lại. Đến bố cũng không cần tôi, bạn cùng lớp cũng muốn hại tôi. Đến khóc tôi cũng chẳng thể khóc thành tiếng, sao tôi lại hèn hạ đến thế?

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, đứng dậy phủi bụi rồi lau nước mắt đi. Tôi không thể trốn tiết, nếu mẹ biết mẹ sẽ giết tôi mất.

Tôi đi vào lớp học, cô giáo đã vào tiết. Tiết này là tiết cô chủ nhiệm, tôi đứng ở cửa xin phép cô vào lớp.

"Cô cho em xin vào lớp ạ"

" Hạ Linh. Em biết chuông reo vào học được bao nhiêu phút không? Ý thức của em tại sao lại có thể kém như thế. Tiết của tôi em đã thế, thử hỏi mấy tiết khác em còn như nào."

Tôi cúi đầu nghe từng lời của cô mà có thể nghe vài tiếng cười chế giễu đâu đó dưới lớp.

"Em vào chỗ đi, lần sau không được như thế nữa"

Tôi cúi đầu chào cô rồi đi xuống chỗ ngồi.

"CÁI GÌ ĐÂY?"

Bạn đang đọc An Yên sáng tác bởi minggtuzlundzuidze
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minggtuzlundzuidze
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.