Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ em

Phiên bản Dịch · 2180 chữ

Cố Ngôn Sinh mở mắt nhìn chăm chú vào Ôn Niệm Nam, hai mắt hơi nheo lại, dường như không tỉnh táo cho lắm.

-Đừng bỏ rơi tôi nhé? Tại sao lần nào tôi cũng không thấy rõ mặt em? Chỉ cần tôi cầm dây chuyền của em thì em sẽ còn trở lại đúng không… quả nhiên em đã về…

-Tôi buồn ngủ quá, mắt không mở nổi nữa rồi… Em lại giống như lúc đó, nói tôi không được ngủ có được không…

Ôn Niệm Nam nhìn hắn đang mơ mơ màng màng, nói:

-Thả tôi ra… buông tay!

-Giọng em nghe hay quá, em nói thêm mấy câu với tôi được không?

Ôn Niệm Nam ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Cố Ngôn Sinh, trong lòng chua xót, mũi nghèn nghẹn, thu lại cảm xúc trong mắt rồi cúi đầu.

Đột nhiên một động tác rất nhẹ nâng cằm cậu lên.

Cố Ngôn Sinh nghi hoặc nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Ôn Niệm Nam, vỗ nhẹ má cậu, nháy nháy mắt cười nói:

-Sao em không trách mắng tôi nữa? Cứ cúi đầu làm gì vậy?

Nhìn đôi mắt biết cười khiến người khác không thể ngoảnh đi trên mặt Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam nhất thời ngây cả người, nụ cười đó cực kỳ giống với Cố Ngôn Sinh khi còn niên thiếu. Ôn Niệm Nam tuy bị dọa sợ bởi sự động chạm đột ngột của hắn, thế nhưng không thể giãy thoát, ánh mắt né tránh không dám nhìn một Cố Ngôn Sinh dịu dàng ôn nhu như vậy, thân thể hơi phát run.

Cố Ngôn Sinh nắm chặt bàn tay có chiếc nhẫn của Ôn Niệm Nam, một tay khác nhẹ xoa đầu cậu: “Em đang run sao? Đừng sợ, để tôi bảo vệ em được không? Tôi sẽ bảo vệ em cả đời, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt khi dễ em.”

“Ngoan, đừng khóc nữa, em đánh đàn cho tôi nghe nhé?”

Ôn Niệm Nam vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, cậu sợ hãi… sợ mình sẽ tin vào những lời nói trong lúc say rượu không tỉnh táo của Cố Ngôn Sinh, cậu sợ bản thân sẽ như trước đây mê mải đắm chìm trong đó không dứt ra được, lúng túng muốn rụt tay lại rời đi. Thế nhưng bàn tay đang giữ chặt tay cậu vẫn không lơi lỏng, Ôn Niệm Nam liếc hai chiếc nhẫn có khắc hoa văn giống nhau, cậu hơi xuất thần.

Cố Ngôn Sinh say rồi… anh ấy đang nói mớ… nghĩ rằng bản thân ở trong mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ tới cậu nữa.

-Cảm ơn em đã cứu tôi… cảm ơn em…

Nghe người đang say khướt liên tục lặp lại câu cảm ơn, ánh mắt Ôn Niệm Nam lấp lóe, cắn chặt bờ môi, anh ấy vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ người đã cứu anh ấy.

-Cảm ơn em… Lạc… Lạc An…

Thì ra… là nói Thẩm Lạc An, hóa ra người trong mơ là Thẩm Lạc An…

-Để tôi nhìn em… tại sao cứ không thấy được mặt em?

Sắc mặt Ôn Niệm Nam lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy:

-Anh nhận ra tôi là ai không?

-Lạc… An?

-Người cứu anh là ai? Nói cho tôi!

-… Không nhìn rõ… Không nhìn rõ mặt, tại sao lần nào cũng không thấy rõ mặt…

Miệng lẩm bẩm vài câu rồi dần không còn nghe thanh âm nào nữa, Cố Ngôn Sinh ngủ thiếp đi, bàn tay đang nắm chặt tay Ôn Niệm Nam cũng dần dần buông ra.

-Vốn dĩ anh không nhớ rõ tôi… chỉ vì lúc tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Lạc An liền coi y là ân nhân cứu mạng… còn giật lấy sợi dây chuyền tôi quý trọng nhất…

-Tôi nghĩ rằng anh yêu hắn, hắn cũng thật lòng yêu anh, tôi nhìn các người lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng, anh cười vì hắn, anh ra mặt bảo vệ hắn khắp nơi, khi đó tôi lại ngu ngốc vì không muốn khiến anh khó chịu nên mới không vạch trần sự thật…

Ôn Niệm Nam lùi lại mấy bước, dựa vào tủ quần áo trượt xuống đất, cậu bỗng cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trước mắt như có làn sương mù mông lung, nghe không rõ, nhìn không thấu.

-Phu nhân? Phu nhân… cậu có sao không? Phu nhân!

Chú Từ bê bát canh giải rượu bước vào, thấy vẻ mặt bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ của Ôn Niệm Nam liền bị dọa sợ.

Bên tai Ôn Niệm Nam có tiếng chú Từ vọng tới, tầm nhìn từ từ trở lại bình thường, trông rõ mặt mũi người đang lo lắng kia, liếc sang bên cạnh là canh giải rượu, vẻ mặt mơ hồ hỏi lại:

-Chú Từ, chú nấu canh giải rượu làm gì thế?

-Sao a? Chẳng phải cậu bảo cậu chủ uống say nên nấu sao?

-À… tôi có nói như vậy.

-Phu nhân cậu làm sao thế? Đừng dọa tôi nha.

Mắt Ôn Niệm Nam nhìn bóng đèn trên đầu, thản nhiên nói:

-Không sao, có hơi mệt một chút thôi…

-Đưa canh giải rượu cho tôi đi.

Chú Từ đưa bát canh cho Ôn Niệm Nam, lo lắng nhìn cậu, mở miệng nói:

-Phu nhân à nếu cậu mệt thì cứ đi nghỉ đi, cậu chủ ở đây cứ để tôi chăm sóc là được rồi.

-Không sao, tôi cho anh ấy uống xong sẽ về phòng.

Chú Từ đỡ Cố Ngôn Sinh ngồi dậy để tiện cho Ôn Niệm Nam đút hắn uống canh, ai ngờ mới uống vài ngụm Cố Ngôn Sinh không cẩn thận khua tay hất đổ bát, một ít canh bị rớt lên quần áo của hắn.

-Ôi trời, phu nhân cậu có sao không?

-Không việc gì, quần áo anh ấy bẩn mất rồi, để tôi thay.

Khi Cố Ngôn Sinh tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rèm cửa bị kéo, che kín mít căn phòng khiến không gian tối om, chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường đang sáng.

Hắn nằm trên giường hơi cử động một chút rồi ngồi dậy, Cố Ngôn Sinh ghé dựa vào đầu giường nhíu chặt lông mày, tay đỡ trán, đầu hắn rất đau, đêm qua lại mơ tới cảnh bị bắt cóc trước đây, trong mơ hình như nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam.

Hắn ngồi một lúc rồi xuống giường, đi đến cửa sổ vươn tay kéo rèm ra, căn phòng trong nháy mắt sáng bừng lên, Cố Ngôn Sinh quay đầu tránh né ánh nắng chói chang đột ngột chiếu vào, bỗng phát hiện trên giường có quần áo mình mặc tối qua. Hắn cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ đang mặc mà thừ người, Cố Ngôn Sinh vẫn nhớ rõ hôm qua đi đàm phán về dự án mới với chủ tịch Tưởng, sau đó uống say đánh Tần Tề Bách, đoạn sau nữa thì lại hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Cố Ngôn Sinh nhìn ngọn đèn đầu giường vẫn đang sáng, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Bỗng đầu hắn đau dữ dội ngắt đi dòng suy nghĩ, hôm qua uống rượu thật sự rất say, tới giờ hắn vẫn còn chút choáng váng.

Chú Từ đang lau cầu thang, nghe được tiếng đóng cửa trên tầng vọng tới, sau đó thấy Cố Ngôn Sinh từ trên tầng đi xuống.

-Thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào, đầu con đau không?

Cố Ngôn Sanh nhìn quét một vòng, nhăn chặt mày nhàn nhạt nói:

-Quần áo của tôi thế nào? Đêm qua là chú Từ chiếu cố tôi?

-A? Không phải, tôi cùng phu nhân đưa cậu lên phòng, phu nhân chiếu cố.

-Không phải chú Từ đổi?

-Là phu nhân chiếu cố, quần áo là do phu nhân lúc đưa canh giải rượu không cẩn thận làm đổ, lúc này mới giúp cậu thay quần áo.

Cố Ngôn Sanh nghe được hôm qua Ôn Niệm Nam chiếu cố mình có chút kinh ngạc, chần chờ nói:

-Cậu ta thay quần áo cho tôi?

-Cậu...đến nửa đêm vẫn luôn gặp ác mộng nói mớ, phu nhân phải ở mép giường chiếu cố cậu đến sau nửa đêm, thấy cậu không còn gặp ác mộng nữa mới đi nghỉ ngơi.

Cố Ngôn Sanh trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp, nhấp môi, hắn nguyên bản tưởng chú Từ chiếu cố, lại không nghĩ sẽ là Ôn Niệm Nam, thậm chí còn đến sau nửa đêm.

Nhưng đảo mắt nghĩ đến một màn ngày hôm qua, trong lòng lửa giận bùng lên, hắn cũng chưa quên, hỏi:

-Ôn Niệm Nam đâu?

-Phu nhân đi ra ngoài.

Bác sĩ Lý vỗ nhẹ lên nếp nhăn trên quần áo rồi ngồi xuống cái bàn đối diện, nhìn người trước mặt biểu tình hoảng hốt, lo lắng hỏi:

-Niệm Nam, cậu gần gây uống thuốc sao?

-Ân!

-Cậu cảm thấy thế nào? Có chuyện gì phiền lòng kể với tôi?

Bác sĩ Lý đã dần dần cảm thấy được, Ôn Niệm Nam có chút hoảng, ông cũng đoán được là vì Cố Ngôn Sanh.

-Niệm Nam, đừng cái gì cũng không nói, cậu nói nhiều một chút thì tôi mới giúp cậu được, cậu...Trong nhà thế nào? Cùng tiên sinh nhà cậu quan hệ không tốt...?

Ôn Niệm Nam sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhàn nhạt nói:

-Vì cái gì không tốt?

-Cái gì?

-Chỉ biết càng ngày càng căng thẳng sao có thể tốt, tâm đã bị hắn dùng dao rạch đến rách nát không thể lành, tôi không biết có thể còn vì hắn hay không...

-Bác sĩ Lý, ông nói tôi buông đoạn chấp niệm này là có thể không còn mệt mỏi hay không?

Bác sĩ Lý nhìn người trước mặt tràn đầy chua xót, thật cẩn thận mở miệng nói:

-Niệm Nam là cậu...không yêu hắn sao?

-Yêu? này quan trọng sao? Tình yêu hèn mọn này khiến tôi không thở nổi, tôi nếu có thể biến thành người điên thì có lẽ sẽ không mệt mỏi...

-Cậu sao có thể nghĩ như vậy?

-Anh biết không? Hắn tối qua gặp ác mộng gọi tên Thẩm Lạc An, kêu Thẩm Lạc An nhưng nắm tay của tôi bảo tôi không cần đi, ở trong lòng của hắn Thẩm Lạc An đã trở thành chỗ dựa mỗi khi hắn sợ hãi.

-Tôi nghe được hắn kêu tôi không cần đi trong lòng cảm giác gì? Ánh mắt ôn nhu kia tôi chưa từng gặp qua, cũng là tôi vĩnh viễn không có được, nhưng lại thuộc về Thẩm Lạc An.

-Tỗi chỉ nghĩ muốn ba tôi vui vẻ, muốn mẫu thân không phải ưu tư, muốn những người tôi quan tâm không vì tôi mà liên lụy, chỉ cần bọn họ đều sống tốt...những cái khác tôi đều ko hi vọng xa vời.

-Cái gì tình yêu, tôi đã buông xuống...Như vậy thật tốt...

-Nhưng cậu...thật sự buông xuống sao?

Bác sĩ Lý mặt không thể tin nhìn cậu, miệng hơi mở ra, ông không nghĩ tới Ôn Niệm Nam sẽ nói những lời này.

Hắn biết Ôn Niệm Nam năm cậu mười bảy tuổi, nhìn hài tử yếu ớt chậm rãi khôi phục, nhìn hắn lúc đính hôn mừng rỡ như điên, lại sau khi kết hôn hèn mọn cẩn thận.

Hiện giờ...hài tử từng mang theo tươi cười trong mắt lại vô ánh sáng, dương quang trên đỉnh đầu bị che khuất, như bóng ma dưới chân, trở nên vô cùng lạ lẫm.

Ôn Niệm Nam đứng trước cửa bệnh viện vẫn có chút ngây người, không chú ý có mấy người đang nói nói cười cười đi tới, đột nhiên bị va mạnh rồi ngã xuống đất, bình thuốc trong tay cũng rớt xuống.

-Này, mắt mù sao? Bệnh tâm thần!

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn mấy người đi xa cũng không mở miệng nói, đứng lên vỗ vỗ nhẹ đất dính trên quần áo, nhặt thuốc dưới đất lên.

đột nhiên thân thể cứng đờ, ngây ngẩn, nhìn tay phải ngón áp út trống trơn, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.

-Nhẫn...

Ôn Niệm Nam cuốn quýt cuối đầu đi tìm trên đoạn đường vừa đi qua, nhưng đều không thấy, thời điểm cậu tuyệt vọng vì nghĩ rằng đã mất, liền thấy gần hòn đá phía trước có một vật bị ánh sáng chiếu xuống lóe lên.

Ôn Niệm Nam trong lòng ngẩn ra vội vàng đi qua, nhìn thấy nhẫn ruốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm, cậu nhặt lên nhưng với vừa cầm trong tay đã thấy không đúng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhẫn...gãy rồi...

Nguyên bản chiếc nhẫn sáng bóng xuất hiện một vết nứt, từ trung gian tách ra...

Bạn đang đọc Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa của Bắc Túy Thập Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thininhxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.