Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những điều ước

Phiên bản Dịch · 3189 chữ

Có khoảng 30 tên cướp mà tôi đếm được. Vị trí của chúng tôi khá là bất lợi, cả trước và sau chúng tôi đều là những tên cướp cầm kiếm, thương và các loại vũ khí cận chiến khác nhau. Trên vực núi bên phải chúng tôi, có những xạ thủ sẵn sàng bắn chúng tôi và bên trái là vực núi sâu thăm thẳm phủ đầy sương mù đang vẫy gọi chúng tôi.

Jasmine, Durden và cha tôi có vẻ vẫn ổn và không có vết thương nào nhưng mặt Helen trông tái bệt vì một mũi tên găm chặt vào bắp chân phải cô ấy.

Một gã hói với rất nhiều vết sẹo trên mặt và một cơ thể trông y như một con gấu (nhưng con gấu này mang rìu) xuất hiện.

“Xem chúng ta có gì nào. Một vài chàng trai khá dũng mãnh đấy. Giữ cho phụ nữ và trẻ con còn sống. Đừng làm chúng dính nhiều sẹo quá. Hàng hoá mà hư hỏng thì giá thấp lắm.”

Hàng hoá? Giá?

Tôi cảm thấy thân nhiệt mình như nóng lên; đến từ một cơn thịnh nộ mà lâu rồi tôi chưa từng cảm nhận.

Con lợn này thật là táo bạo! Làm sao ngươi dám!

Tôi gần như đã chạy đến trước mặt hắn, hoàn toàn quên mất tôi đang trong thân thể một đứa trẻ 4 tuổi khi mà…

“Chỉ có 4 pháp sư và không có đứa nào có vẻ là ma pháp sư! Lũ còn lại chỉ là võ sư bình thường!” Lần này cha tôi la lên.

Bằng cách dò tìm sự dao động của mana xung quanh cơ thể một người sẽ cho ta biết họ là pháp sư hay người thường nhưng chỉ khi bạn chú ý đủ tốt. Nếu họ là một Cường hoá sư hay Ma pháp sư, cường độ thân thể và cũ khí họ đang cầm sẽ có một chút khác.

Nhanh chóng quay trở về những ngày tháng mạo hiểm khi xưa lúc cha còn là nhóm trưởng nhóm Twin Horns; cha đeo găng tay vào, la lên, “Đội hình bảo vệ!”

Adam nhanh chóng tiến về phía chúng tôi, quay về phía sau, thương cầm chắc chắn, trong khi Jasmine và Helen đến bên trái chúng tôi và tra vũ khí ra khỏi vỏ, hướng mặt về phía trước. Cha và Durden quay về phía dãy núi, vào vị trí bảo vệ chúng tôi khỏi những tay xạ thủ ở bên trên. Angela vẫn giữ nguyên vị trí, nhưng đứng lên, chuẩn bị một câu thần chú khác trong khi vẫn giữ vững rào chắn.

“Hỡi đất mẹ, hãy tụ tập lại và bảo vệ đồng đội của ta; Đừng để họ bị hại. Tường đất!”

Mặt đất trồi lên thành bức tường cao 4 mét xung quanh chúng tôi trước mặt Durden.

Ngay khoảnh khắc đó, cha xông lên phía trước với đôi găng nâng lên phía những mũi tên của cung thủ của kẻ địch.

Vài khắc sau, Angela cuối cùng cùng niệm xong thần chú và tung ra một luồng gió thổi vào phía trước và sau con đường. Ngay lúc đó, Adam và Jasmine chạy ngay sau luồng gió, đến nơi kẻ địch đang bị choáng, cố gắng tránh những luồng gió chém. Helen đứng sau, neo lên cung những mũi tên toả sáng xanh.

Đội hình này khá là lý tưởng để bảo vệ hàng hoá hoặc con người, với hai hàng phòng ngự từ ma pháp sư và một ma pháp sư xạ thủ sẵn sàng làm thịt bất cứ ai vượt qua được hàng tấn công của Adam, Jasmine và cha để đi vào hàng phòng thủ.

“Chúng đến từ hướng cô đấy Helen!” Adam la lên khi chú ấy né một cái chuỳ ném về nơi chú ấy đứng vài giây trước khi kịp thời đánh vào cây chuỳ của kẻ võ sư kém may mắn kia. Mắt hắn mở to trong khi tuyệt vọng đánh rơi rũ khí của mình và cố dùng tay bịt vết thương, máu bắn ra từ những khe ngón tay của hắn ta.

Trong khi đó, một người đàn ông trung niên cầm một cặp rựa lao đến trước Angela, cố gắng phá huỷ câu thần chú. Mặc dù câu thần chú vết chém gió không mạnh lắm, nhưng nó tạo ra một loại phân tâm và rất cần phải được gỡ bỏ.

Tôi cố gắng chạy ra để chặn người đàn ông kia trước khi hắn đến được chỗ Angela nhưng trước ngay cả khi tôi kịp tách mình khỏi mẹ và cầm lấy thanh kiếm gỗ, mọi chuyện đã được xử lý.

Tiếp đó là một tiếng “Fwoosh!” đầy quyền uy. Mũi tên mà Helen bắn ra chứa đựng một lực đủ mạnh để xuyên thẳng qua vai kẻ thù và còn đẩy hắn về cả vài mét, cắm chặt hắn xuống đất.

Chú ý quan trọng. ĐỪNG BAO GIỜ chọc giận Helen.

Lấy ra một mũi tên nữa và tra vào cung, Helen nhíu mắt lại. Tôi có thể lờ mờ thấy mana tụ dần vào mắt phải cô ấy trong khi cô ấy nhắm mắt còn lại vào. Và một tiếng “Fwoosh!” nữa. Mũi tên được cường hoá xoẹt qua, bỏ qua lực cản của không khí và ghim thẳng đến một võ sư địch khác.

Người này làm tôi liên tưởng đến Durden phiên bản nhỏ hơn, và nhiều cơ bắp và mặt cũng nham hiểm hơn nhiều. Hắn ta nheo mắt lại vì tập trung và chặn mũi tên lại bằng thanh kiếm to lớn cao đúng bằng hắn. Với một tiếng động nghe như tiếng súng bắn vào kim loại, võ sư địch bị đẩy về sau một mét nhưng không bị thương gì cả vì hắn cắm cây kiếm to đó xuống đất, giữ đủ cân bằng để không ngã. Thế nhưng, trước cả khi hắn có cơ hội làm gì đó, một mũi tên khác bay thẳng vào trán hắn, làm đôi mắt hắn trở nên vô hồn.

Trong khi đó, Jasmine đang đánh một trận khá căng với một Cường hoá sư sử dụng roi dài. Jasmine đang ở thế bị động vì tầm đánh ngắn với đôi dao găm đó, cô ấy cố tập trung né các chuyển động thất thường của cây roi. Có vẻ kẻ thù nhận ra cô ấy đang gặp khó khăn, hắn bắt đầu vừa khiêu khích vừa liếm đôi môi nứt nẻ của hắn. “Ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với cô trước khi bán cô đi cô gái nhỏ ạ. Đừng lo, đến khi ta đã dạy dỗ cô xong, cô sẽ còn muốn cầu xin được ở lại đấy.” Hắn lại liếm môi.

Tôi rùng mình và siết chặt nắm đấm vì tức giận mà không thể làm gì được. Nếu chiến đấu với một võ sư, tôi còn có khả năng chiến thắng, nhưng với một cường hoá sư trưởng thành? Tôi không có chút tự tin chiến thắng nào cả.

Tôi cứ nằm trong vòng bảo vệ trong khi mọi người đang hy sinh mạng sống của mình sao? Tôi không làm được gì cả? Tôi chỉ có thể nghiến răng và chịu đựng.

Bức tường đất khá là vững trãi và không một mũi tên nào có thể xuyên qua được. Với bàn tay trái chỉ vào tường đất, Durden truyền một lượng mana vào để ngăn nó không đổ xuống. Sau đó chú ấy tạo ra một vết nứt nhỏ ở giữa để xem cha và kẻ địch đang cố bỏ chạy.

“Hãy trỗi dậy hỡi Mẹ Đất và đáp lại ta. Hãy xuyên thủng kẻ thù của ta. Không bỏ sót bất cứ tên nào. Mưa chông!”

Ngay tức khắc, một loạt những mũi nhọn trồi lên từ mặt đất, hướng về phía những người bắn cung. Một vài tên né được những mũi tên đất, nhiều tên thì bị đính chặt tại chỗ, la hét một vài phút trước khi sự sống rời bỏ chúng.

Durden trông có vẻ khá căng thẳng sau câu thần chú đó; tôi có thể nhìn thấy chú ấy đổ mồ hôi lạnh.

Mẹ tôi lại ôm tôi vào lòng chặt hơn. Không có ai bên chúng tôi bị thương sau khi cô Helen băng bó vết thương trên đùi.

May mắn thay là mũi tên không sâu lắm vì cô ấy đã cường hoá cơ thể; bằng lúc cô ấy băng nó lại, nó dừng chảy máu. Nhưng hầu hết thời gian, mẹ tôi có vẻ vẫn luôn lo lắng không ngừng, mặt mẹ trắng bệch vì lo lắng, đầu cứ quay qua quay lại, từ trái sang phải, cố gắng tìm ra bất cứ thứ gì có thể làm hại chúng tôi.

Lúc đầu tôi có hơi bối rối, nhưng rồi cũng thôi; thực ra mà nói thì, mẹ cũng không làm mạo hiểm giả lâu lắm, không như cha, có lẽ mẹ không quen lắm với những tình huống như thế này và chỉ đang lo cho bọn họ.

Trận chiến đang dần đến đỉnh điểm. Toán cướp không hề biết rằng mỗi một người trong nhóm chúng tôi đều là một pháp sư có bản lĩnh (trừ tôi). Tất cả các võ sư cận chiến đều đã chết, những kẻ còn sống là bốn pháp sư và vài tên xạ thủ mình đầy thương tích đang bỏ trốn.

Jasmine vẫn đang kẹt dính bởi cái tên dùng roi da bệnh hoạn kia, nhưng hắn ta không còn quá kiêu căng nữa, với hàng tá vết cắt trên cơ thể, máu thì tuôn ra.

Adam thì đang chiến đấu với một Cường hoá sư dùng dao đôi. Phong cách chiến đấu của Adam trông như một con rắn, với cơ thể linh hoạt và những chuyển động tức thời. Chú ấy có thể được coi là một trong những Cường hoá sư nguyên tố hiếm có với phong cách nguyên tố thuỷ. Cường hoá thân thương thật linh hoạt, khiến những đòn đánh của chú ấy như những ảo ảnh đâm và chém. Chú ấy có vẻ đang thắng thế vì kẻ dùng dao đôi đang bị đổ máu liên tục từ những vết thương, tuyệt vọng chống đỡ những đòn đánh.

Một tiếng sấm sét lớn làm tôi giật mình và ngừng xem trận đấu của chú Adam. Cha tôi nằm dài xuống những mảnh vụn nơi bức tường đất ngự trị khi nãy và đang cố ngồi dậy, máu chảy xuống từ một bên môi.

“Cha!!”

Tôi chạy ra khỏi tường gió và quỳ trước mặt Cha.

“Anh yêu!”

Mẹ tôi cũng đi theo và chuẩn bị trị thương cho cha.

“Khụ! Alice, nghe anh này. Đừng trị thương cho anh. Nếu em dùng thần chú trị thương bây giờ, chúng sẽ biết em là ai và cố nhiều hơn nữa để có được em. Chúng sẽ sẵn sàng hy sinh nhiều hơn nếu phát hiện ra!”

Mẹ tôi không hề nghe theo và cứ trị thương, tuyệt vọng lắc đầu. Mẹ có vẻ cứng đầu.

Cha quay về phía tôi và bỏ cuộc trong việc khuyên ngăn vợ ông ấy.

“Art, nghe cha nói. Sau khi mẹ trị thương xong, chúng sẽ cố bắt được mẹ bằng mọi giá. Sau khi cha được trị thương, cha sẽ khiêu chiến kẻ cầm đầu và cố gắng câu giờ. Cha nghĩ cha có thể đánh bại được hắn, nhưng nếu phải lo cho hai người thì không. Hãy đưa mẹ con chạy về lối cũ và đừng dừng lại; Adam sẽ mở đường cho hai người.”

“Không cha! Con ở lại với cha. Con đánh được! Cha biết mà! Con giúp được!” Trưởng thành cái gì nữa. Có vẻ như tôi đang thực sự ra vẻ giống một đứa trẻ bốn tuổi bên ngoài, nhưng tôi không quan tâm. Tôi sẽ không bỏ mặc gia đình mà tôi thương yêu và những người bạn đã bên tôi những ngày qua.

“NGHE LỜI CHA ARTHUR LEYWIN!” Cha hét lên đầy đau đớn. Đây là lần đầu nghe giọng cha thế này; loại giọng mà người ta chỉ dùng trong những trường hợp tuyệt vọng.

“Cha biết con có thể chiến đấu! Đó là lý do vì sao cha yên tâm giao mẹ cho con. Hãy bảo vệ mẹ và đứa trẻ trong bụng mẹ. Cha sẽ đuổi theo hai người sau khi kết thúc.”

Boom…

Bảo vệ mẹ và đứa trẻ bên trọng bụng mẹ…

Mọi thứ như được sáng tỏ. Vì sao mẹ quá hoảng loạn. Vì sao mẹ cứ ôm chặt tôi và đảm bảo không thứ gì có thể làm hại chúng tôi. Vì sao cả Durden và Angela đều bảo vệ chúng tôi với những câu thần chú phòng vệ mà không phải chỉ một người.

Mẹ đang mang thai.

“Cha định sẽ thông báo cho con khi chúng ta đến Xyrus nhưng…” Không kịp hoàn thành câu nói, cha ngượng ngùng nhìn tôi; mặt tái bệt vì vết thương nhận từ kẻ đứng đầu cầm rìu hói nhẵn.

“Được rồi, con sẽ bảo vệ mẹ.”

“Đứa trẻ ngoan. Thế mới là con trai ta chứ.”

Mẹ hoàn thành câu thần chú và cả mẹ và cha đều sáng lên một màu vàng trắng nhạt.

“Có pháp sư trị thương! Đừng để cô ta thoát!”

Tôi nhanh tay túm lấy tay mẹ bằng hai tay và kéo mẹ đi trong khi cường hoá bản thân bằng mana.

Chúng tôi đến nơi Adam và kẻ dùng dao đôi đang đánh nhau.

“Art, nhanh lên, chú kiềm chế được hắn!”

Kẻ dùng dao đôi đang giận dữ vì không cách nào túm được mẹ hay tôi bởi vì Adam. Chúng tôi nhanh chân chạy xuống dốc khi tôi nghe thấy một tiếng wizz nhẹ bên trái chúng tôi. Hành động theo bản năng, tôi nhảy lên, cầm thanh kiếm gỗ lên và cường hoá cả cơ thể và thanh kiếm để ngăn mũi tên đang tới.

*Paa! *

Khi mũi tên chạm trán thanh kiếm gỗ, cơ thể tôi bị đẩy ra. May thay, mũi tên không được cường hoá bởi mana nên sau khi tôi xoay người để giảm lực đẩy, tôi vụng về đáp đất bằng hai chân, dùng tay để ngừng lại, đẩy phần còn lại của thanh kiếm đi.

“Cái g… Ugh!”

...Là những gì tôi nghe từ phía hung thủ trước khi hắn bị hạ bởi một mũi tên từ phía Helen.

“ĐI NHANH!” Cô ấy hét lên, tra vào cung một mũi tên khác và bắn về phía kẻ dẫn đầu toán cướp để giúp cha.

Thật kỳ lạ.

Lúc này, Jasmine, Adam, và cha (cùng với Helen) mỗi người đều đang chiến đấu với một pháp sư.

Chúng có bốn người mà nhỉ?

“Damien! Quên kế hoạch đi, đừng để chúng sống sót!” Tên cầm đầu đột nhiên la lên.

“Hắn đang ra lệnh cho ai thế?”

“...Hãy đáp lại lời thỉnh cầu của ta và quét sạch tất cả! Thuỷ đại bác!”

Từ phía bên kia núi, một trong những tên “xạ thủ" tan đàn xẻ nghé khi nãy bỗng đưa tay lên, hướng về phía tôi và mẹ. Chúng tôi đã bị lừa. Hắn đã nguỵ trang trong lúc hỗn loạn. Hắn không phải là một xạ thủ cũng chẳng phải Cường hoá sư. Hắn là một Ma pháp sư!”

Chết tiệt!

Tôi không có nhiều thời gian để phản ứng trước khi một quả bóng nước áp lực bắn tới, vài mét nữa thì va chạm.

Tôi nên làm gì đây?

Bên phải tôi là mẹ và bên trái là Adam cùng đối thủ cách đó không xa; và sau lưng, tất nhiên, là vực núi sâu hun hút. Kể cả khi tôi né được, mẹ cũng không né được và sẽ bị đẩy xuống vực.

Tôi nên làm gì đây?

“Thật đáng chết!” Tôi hét lên!

Truyền hết cả lượng mana còn lại vào cơ thể đáng nguyền rủa này, tôi nắm chắc tay mẹ, đẩy cả hai chúng tôi ra khỏi đường.

Tôi nhanh chóng nhận ra cơ thể 18kg này không thể tạo ra đủ đà để đẩy cả hai chúng tôi ra khỏi phạm vi của thuỷ đại bác.

Không còn lựa chọn nào khác!

Nếu tôi rơi xuống, tôi phải đem theo tên pháp sư chết tiệt đó theo!

Tôi truyền mana vào hai cánh tay và đẩy mẹ ra khỏi phạm vi. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng chậm lại khi mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng loạn và thất thần. Mẹ sẽ có thể bị trầy xước một chút vì cú đẩy. Nhưng mẹ sẽ ổn, và đó là nếu tôi có thể giải quyết được gã ma pháp sư này.

Tôi tra con dao Jasmine đưa cho tôi ra và truyền mana vào nó. Tôi định làm gì thế này, so với lượng ki có ở thế giới cũ, chút mana ít ỏi này chả là gì.

Sau khi truyền mana vào con dao, tôi quăng nó như một cái boomerang, hướng thẳng vào tên ma pháp sư đang tập trung vào thuỷ đại bác. Nó đi vòng qua góc của quả bóng nước và đáp ngay vào đùi của tên pháp sư.

Chết tiệt! Tôi không giết được hắn. Kế hoạch B.

Kế hoạch B chỉ là phòng khi cú ném của tôi không giết được hắn. Tôi cố gắng thành công trong ván cược vào kế hoạch B này, và đó là tạo ra một sợi dây mana nhỏ từ con dao đó, thứ đang găm chặt vào chân Ma pháp sư kia, nối đến tay tôi.

“Cái quái gì!” Tên pháp sư la lên trong đau đớn khi con dao găm ngày càng sâu vào chân hắn.

Mất đi sự tập trung của hắn, thuỷ đại bác mất dần hình dạng, nhưng không may thay, vẫn còn một lực nước đủ mạnh để đẩy tôi khỏi vực núi.

Tôi kéo mạnh sợi dây mana. Tên pháp sư bị kéo về phía tôi vì cả lực kéo của tôi và cả tàn dư của thuỷ đại bác đang đẩy tôi.

Chính nó đây. Tôi không ngăn được bản thân nhìn vào trận chiến đang diễn ra. Cha và cô Helen đang cố giết tên cầm đầu. Angela đang hỗ trợ Jasmine để có thể tiêu diệt kẻ dùng roi trong khi Durden đang lao về phía mẹ.

Cảm ơn chú Durden. Mẹ sẽ an toàn dưới sự bảo vệ của chú ấy. Mọi người sẽ ổn thôi.

Thứ duy nhất tôi sẽ tiếc nuối là không được nhìn thấy đứa em bé bỏng của tôi.

Sau đó, mọi thứ nhoè dần thành một màu đen; thứ duy nhất tôi thấy là ma pháp sư địch kia đang tuyệt vọng kéo con dao khỏi chân mình trong lúc rơi ra khỏi núi, vào nơi vực sâu cùng với tôi.

Chết tiệt. Tôi vẫn luôn muốn được làm anh trai.

Bạn đang đọc The Beginning After The End (Dịch) của TurtleMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tonnguyen8686
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.