Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thắc mắc

Phiên bản Dịch · 2661 chữ

Tôi mở mắt ra và chớp vài lần để làm quen với ánh sáng. Có vẻ như tôi đã trở về cơ thể cũ. Tôi ngồi dậy từ ghế và mở cửa, bước ra khỏi phòng mình trong lâu đài. Một người hầu đang đợi tôi bên ngoài chào tôi ngay khi thấy tôi.

“C-chào buổi sáng thưa Đức vua Grey.”

Không hề nhìn vào hướng cô ta, tôi bước tiếp trong khi cô ta đi theo tôi cách vài mét.

Đi đến sân tập nơi những người lính đang xếp hàng với những thanh gươm trước mặt; tôi nhìn thấy những người hướng dẫn la hét vào họ về thế đứng và cách thở đúng đắn. Khi một người nhìn thấy tôi, anh ta lập tức quay lại và cúi người chào tôi, với những người khác làm theo.

Tôi ra hiệu cho họ tiếp tục trước khi đi đến nơi trong dự định. Mở cánh cửa đôi ra, tôi đi đến trước mặt một người đàn ông lớn tuổi có mái tóc trắng ngọc trai cùng màu với bộ râu dài, và đôi mắt ngọc lục bảo sáng lên cho ta cảm giác về sự thông minh và trí tuệ. Tên ông ta là Marlorn và ông ta là trưởng Hội Đồng.

Khi tôi nắm giữ vị trí là một “Đức vua" tôi không thể ngừng cảm thấy bản thân là một chiến binh được tôn vinh. Người điều hành một quốc gia, điều chỉnh chính trị và kinh tế, chính là Hội Đồng.

Vậy công việc của tôi là gì?

Cái tên Đức vua tức là tôi quan trọng hơn là một chiến binh. Dựa vào số lượng trẻ con ra đời ngày càng ít và nguồn cung ứng có hạn, Hội Đồng của mỗi quốc gia tập trung lại và đi đến kết luận rằng họ cần thay thế chiến tranh bằng một loại hình tranh đấu khác. Dẹp bỏ đi chiến trang có hai ý nghĩa lớn: giảm lượng thương vong, dẫn đến tăng dân số, và giảm lượng đất đai bị phá huỷ từ chiến tranh hạt nhân.

Thứ thay thế cho chiến tranh được gọi là Đấu tay đôi. Mỗi khi có một sự bất đồng quốc tế nào đó, một cuộc đấu tay đôi sẽ được tổ chức, mỗi quốc gia sẽ gửi đến một người đại diện mà họ cho là mạnh nhất.

Nhìn lên, Marlorn lên tiếng cùng với một nụ cười thông thường giả tạo, đẹp như tranh vẽ, thứ có lẽ là đặc trưng đối với những nhà chính trị gia, “Đức vua Grey! Ngọn gió nào đã đưa ngài đến với nơi ở khiêm tốn của ta vậy?”

“Tôi muốn nghỉ hưu.”

Không để cho ông ta có cơ hội phản ứng, tôi tháo huy hiệu và đi ra khỏi cửa.

Tôi đã sống vì điều gì suốt hằng mấy năm qua? Tôi là một đứa trẻ mồ côi được nuôi nấng tại một cái trại được tạo ra để rèn luyện những Đức vua của tương lai. Tôi 38 tuổi nhưng chưa từng hẹn hò, chưa từng yêu đương. Tôi đã dành cả đời để trở thành kẻ mạnh nhất.

Vì sao?

Sự ngưỡng mộ? Tiền? Hào quang?

Tôi đã có tất cả nhưng tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ chọn chúng thay vì những gì tôi đã có ở thị trấn Ashber.

Tôi nhớ Alice. Tôi nhớ Reynolds. Tôi nhớ Durden. Tôi nhớ Jasmine. Tôi nhớ Helen. Tôi nhớ Angela. Tôi cũng nhớ cả Adam.

...Mẹ…

...Cha…

“Khụ!! Khụ!”

Tôi lại mở mắt ra, nhưng lần này, cơn đau dữ dội đón chào tôi đã cho tôi biết mình không phải đang mơ. Tôi đang nằm ngửa, nhìn thẳng lên, trước mặt tôi đầy những cây và cành nho.

Tôi đang ở đâu?

Sao tôi còn sống thế này?

Tôi cố vực dậy nhưng cơ thể tôi không hề nghe lời. Điều duy nhất tôi làm được là quay đầu và riêng việc đó cũng làm tôi đau nhói ở cổ.

Nhìn sang bên phải, tôi nhìn thấy ba lô của mình. Tôi chậm rãi quay đầu sang trái, nghiến răng chịu đựng vết thương.

Mắt tôi mở to ra khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng và tôi ói. Bên trái tôi là những gì còn lại của tên Ma pháp sư tôi kéo xuống. Một vũng máu xung quanh thi thể hắn, thứ chỉ còn đúng một mảnh còn nguyên. Tôi nhìn thấy xương sườn hắn nhô lên khỏi ngực và vài chỗ khung xương lộ ra. Các chi trên cơ thể thì bị vẹo tứ phía. Đằng sau hộp sọ hắn thì vỡ nát cả, với vài mảnh não bắn tung ra ngoài, mặt hắn có một biểu cảm bất ngờ và thất kinh, mặc dù mắt thì đỏ lòm, một đường máu khô vẫn xuất hiện trên mắt hắn. Tôi không kịp quay đầu đi. Tôi ói ra hết cả những thứ còn lại trong dạ dày cho đến khi chẳng còn gì cả. Một thi thể đang phân huỷ như thế thật quá khác xa so với một địch thủ bị giết một cách sạch sẽ. Nó bốc mùi hăng với những con côn trùng đang thưởng thức bữa tiệc máu, tôi cảm thấy thật ghê tởm. Với một bên mặt và cổ dính đầy chất ói của tôi, tôi cuối cùng cũng quay được đầu ra khỏi cái cảnh tượng đầy máu me của tên pháp sư.

Làm sao tôi lại còn sống được nhỉ?

Tôi không thể ngừng tò mò chuyện gì đã xảy ra trong khi tôi bất tỉnh. Rõ ràng là, tên pháp sư vẫn luôn tỉnh táo xuyên suốt cú rơi… vậy tôi thì sao?

Không. Điều đó không quan trọng.

Vì sao tôi lại thiếp đi mất không phải là vấn đề. Tôi nhẽ ra nên trông y như cái xác bên cạnh mình bây giờ, có khi còn tệ hơn, nhưng không những tôi ổn, mà có vẻ như tôi còn không gãy cái xương nào.

Tôi cứ suy đi nghĩ lại về những lời giải đáp cho đến khi bị ngắt đoạn bởi một tiếng kêu lớn từ dạ dày của mình.

Một lần nữa, tôi cố gượng dậy, mặc cho sự phản đối của cơ thể đau đớn này. Phần duy nhất của cơ thể nghe lời tôi giờ đây là cánh tay phải và cổ tôi. Tôi truyền mana vào cánh tay phải và dùng các ngón tay mò đường đi, lôi cái cơ thể này, đến ba lô của tôi. Tôi không cách nó quá hai mét nhưng mà tôi mất gần cả một tiếng đồng hồ mới túm được nó. Kéo nó đến gần, tôi lục lọi với bàn tay còn lại của mình cho đến khi tìm thấy thứ tôi đang tìm. Hạt và quả khô của mẹ!

May là tôi có mang đống thức ăn này vì mẹ ép tôi mang theo. Tôi cho một nắm tay đầy thức ăn vào miệng, tôi nghẹn và bắt đầu ho. Kéo theo cơn ho là một trận đau nhức trên cơ thể. Mò tìm nước trong ba lô, tôi chậm rãi đổ một ít vào miệng trước khi lại bốc thêm một nắm thức ăn cho vào miệng, tôi tiếp tục nhai đống hạt và quả khô trước khi ngất đi lần nữa.

Mắt tôi run rẩy mở ra khi tôi giật mình tỉnh dậy vì lạnh. Tôi nhìn xung quanh và nhận ra trời đang hừng sáng, với chỉ vài tia sáng loé ra từ đỉnh núi.

Lần này, tôi đã dậy được, nhưng cũng là nhờ có mana. Tôi cẩn thận kiểm tra cơ thể, đảm bảo mọi thứ ở đúng chỗ trước khi thoải mái đầu óc.

Làm việc quan trọng đã. Tôi lần mò về thi thể của gã pháp sư trong khi cố gắng tránh nhìn những vết thương chí mạnh làm hắn chết. Nhìn thấy con dao tôi đang tìm, tôi nhanh chóng rút nó ra khỏi đùi hắn.

Tôi không chắc mình sẽ bị kẹt ở đây thêm bao lâu nên có một thứ vũ khí sẽ tốt hơn nhiều.

“Oh, cậu tỉnh rồi à"

Tôi lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, với con dao chặt trong tay, quay lại nhìn vào tử thi.

Tôi thề với Chúa nếu đó là cái thi thể này đang nói thì…

Ực

“Không đâu. Cái thi thể đó không sống lại đâu mà.”

Cái giọng đến từ hư không này nghe như giọng thần vậy. Nó chứa đầy sức mạnh và cứ vang lại, và nó êm ái và ngọt ngào làm cho bạn cứ muốn tin mọi thứ nó nói.

Vẫn cảnh giác, tôi cố trả lời với một câu trả lời khá kém kinh tế.

“Ngươi là ai? Có phải ngươi vừa cứu ta?”

“Đúng vậy, ta đã cứu cậu. Về câu hỏi đầu thì, câu sẽ biết ngay khi đến nơi ở của ta.”

Giọng nói này hoàn toàn chắc chắn rằng tôi sẽ thử và làm được điều đó.

Giống như đọc được tâm trí tôi, nó tiếp tục, “Ta là người duy nhất có khả năng đưa cậu về nhà nên ta khuyên cậu nên khẩn trương lên.”

Điều đó làm tôi giật mình. Đúng rồi! Tôi cần phải về nhà! Cha! Mẹ! Nhóm Twin Horns! Em tôi! Họ có ổn không? Họ đến được Xyrus an toàn chứ?

Nếu giọng nói này đưa tôi về nhà được, thì tôi phải tìm ra nó.

Ahem

“Thưa uhh… ngài giọng nói bí ẩn. Cháu có thể hỏi địa điểm của ngài ở hướng nào để có được cơ hội diện kiến người?”

khúc khích

“Hơi thô lỗ khi gọi ta là ngài đấy! Và đúng vậy, ta sẽ chỉ lối cho cậu.”

Ahh… Vậy ra đó là một người phụ nữ.

Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi chuyển thành một khung cảnh từ mắt của một chú chim. Hướng ra xa, một địa điểm xa cách một ngày đường về phía đông hiện lên trong mắt tôi và sáng lên trước khi tầm nhìn của tôi trở lại như cũ.

“Ta khuyên cậu nên đi ngay. Đi khi trời sáng sẽ an toàn hơn nhiều.” Giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Vâng thưa Quý bà!” Tôi nhanh chóng cầm ba lô lên trước khi chạy ngay theo hướng đến nơi đã định.

Mỗi bước chân dần trở nên bớt đau đớn và đến giữa buổi sáng thì tôi chỉ còn hơi nhói một chút. Những gì bà ấy đã làm thật là tuyệt vời. Tôi chưa từng nghe đến việc yểm bùa chú với khoảng cách xa như vậy. Hay bà ấy niệm thần chú tại nơi đó trước khi tôi rơi xuống? Vậy thì làm sao bà ấy biết tôi sẽ rơi và tại sao chỉ cứu tôi? Tôi càng cố giải quyết mối thắc mắc, các câu hỏi càng hiện ra nhiều hơn.

Nghe thấy một tiếng róc rách, tôi bước đến và nhìn thấy một con suối.

“Tuyệt!” Tôi hét lên.

Tôi đang rất bẩn thỉu. Mặt và cổ vẫn còn mùi hôi từ a xít trong dạ dày, quần áo thì rách và đóng đầy bụi bẩn. Tôi chạy nhanh tới, nhảy xuống suối, liên tục kỳ cọ mặt và cơ thể. Tôi cởi quần áo ra và sau khi giặt chúng; tôi phơi chúng trên một tảng đá gần đó. Sau khi tắm xong, tôi bước đến chỗ đống quần áo và…

“Kukuku… Thật dễ thương.”

Theo phản xạ, hai bàn tay tôi che đi khu vực quý giá nhất và tôi cong người lại, cố thu nhỏ người lại càng nhỏ càng tốt.

Cười to

“Đừng lo quá, có gì để xem đâu chứ.” Tôi rùng mình khi cảm thấy giọng nói như đang nháy mắt với tôi.

Thật là thô lỗ! Lòng tự tôn của tôi…

Tôi càu nhàu, quyết định lờ đi giọng nói đó và mặc đồ vào.

“Aww… Đừng giận chứ. Ta xin lỗi nhé.” Khúc khích

GRR!!! Nhịn nào!

Sau khi mặc đồ, cái giọng hư hỏng kia cuối cùng cũng im lặng. Không quá quan tâm đến nó, tôi mò trong ba lô và lấy ra đống hạt khô cuối cùng. Nước thì không thành vấn đề vì tôi đã lấy đủ rồi, nhưng tôi sẽ cần thêm thức ăn; phải mà giọng nói cũng đề cập đến nó.

Nhìn quanh, tôi bắt đầu tò mò mình đang ở đâu. Vì tôi ngã xuống khỏi núi ngay hướng đông, chắc là tôi đang ở gần khu vực của loài yêu tinh. Tôi không nghĩ mình đang ở Khu rừng Elshire vì tôi không thấy sương mù quanh đây. Hay là tôi đang ở Rừng quái thú? Không. Chẳng có con quái mana nào quanh đây cả… Tôi nhìn thấy vài con thỏ và vài chú chim, nhưng chỉ thế thôi. Có thứ còn lạ hơn tôi đã để ý tới lúc nãy rằng nơi này có rất nhiều mana. Hầu như là nhờ vào lượng mana dồi dào quanh đây nên tôi mới hồi phục nhanh đến vậy. Mặc dù điều đó không lý giải được vì sao tôi lại sống sót được, tôi đoán là giọng nói đó sẽ trả lời tôi sau.

Tôi nên nhanh lên.

Bên cạnh sự thật rằng không hề có đường xá, chuyến đi có vẻ khó khăn, với nhiều vật cản và các lối đi bị chắn. Khi đến gần nơi mà giọng nói chỉ định, độ đậm đặc của mana càng lúc càng dày. Tôi từ chối bản năng muốn dừng lại và hấp thu chúng rồi tiếp tục đi. Đây không phải là lúc để tập luyện. Tôi cần phải về nhà.

Có lẽ mọi người đều nghĩ tôi đã chết. Tôi khá lo lắng về mẹ và cha. Không phải về vấn đề thể chất mà về tinh thần. Tôi lo là họ sẽ không tha thứ cho bản thân mình vì cái chết của tôi. Suy nghĩ duy nhất làm tôi cảm thấy tốt hơn là việc mẹ đang mang thai. Đúng vậy. Ít nhất vì em trai hoặc em gái của tôi, họ sẽ kiên cường hơn.

Tôi đến nơi giọng nói chỉ định, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài đá và cây.

“Cuối cùng cậu cũng làm được~” giọng nói lại vang lên.

“Rất vui được gặp người thưa… Quý bà? Bà đá?”

Cười thầm

“Ta không phải đá, càng không phải một đống đá. Có một kẽ hở đằng sau những dãy đá. Ta đang ở đó"

Nhìn quanh, tôi cuối cùng cũng thấy một khoảng trống nhỏ rộng vừa bằng một người lớn, giữ hai tảng đá to hơn hướng về nhau. Tôi biết tôi nhận ra nó sau khi cảm nhận một luồng gió nhẹ từ bên trong kẽ nứt. Nếu không phải vì giọng nói dẫn tôi đến đây, tôi sẽ không bao giờ nhận ra được vết nứt này.

“Cậu bé. Hãy đi vào qua kẽ nứt nhưng hãy cường hoá bản thân trước khi vào nhé.”

Cuối cùng cũng sắp được gặp cha và mẹ!

Không hề đắn đo, tôi trượt vào kẽ nứt trong khi cường hoá bản thân.

“AAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH” Bịch

Giọng nói đã không cảnh báo tôi về việc tôi sẽ té chỏng vó như thế này. Tôi đoán đó là lý do vì sao nó bảo tôi hãy dùng mana.

Ôm lấy mông, tôi rên rỉ trong khi cố gắng đứng dậy.

“Cuối cùng cũng được gặp cậu.”

Tôi cảm nhận máu chảy khỏi mặt mình khi miệng tôi há hốc ra và mắt thì mở to. Tôi cảm thấy chóng mặt và chân tôi đã không đỡ được, tôi lại ngã nhào ra sau và mông lại tiếp đất trong khi nhìn vào cái người đã luôn giúp tôi bấy lâu.

Bạn đang đọc The Beginning After The End (Dịch) của TurtleMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tonnguyen8686
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.