Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MARS PHONE RA ĐỜI

Tiểu thuyết gốc · 2506 chữ

CHƯƠNG 40: MARS PHONE RA ĐỜI

Cũng như việc xây dựng thành phố La Paz, việc phát triển Tập đoàn Truyền thông La Paz (truyện), Tập đoàn Công nghệ Mars (game) hay Tập đoàn Giải trí MGM (phim ảnh), Narumi phát triển điện thoại di động là để đảm bảo cuộc sống tiện nghi của mình. Cậu thấy việc gọi điện thoại thời bấy giờ quá phiền phức nên quyết định thay đổi nó theo cách của cậu.

Điện thoại di động nguyên thủy đã có từ trước Thế chiến thứ hai, nhưng rất kềnh càng và không thể tự do nghe gọi, chủ yếu phục vụ trong lĩnh vực quân sự. Trước năm 1984, điện thoại di động là khái niệm chỉ những chiếc điện thoại cài đặt trong các phương tiện giao thông (tàu xe), do nó quá lớn, còn gọi là ‘car phone’ thay vì ‘mobile phone’, có thể liên lạc khi di chuyển với một số kênh cố định. Chẳng hạn như chiếc Nokia Actionman được giới thiệu năm 1984, chỉ hỗ trợ tính năng gọi, có 100 kênh có thể thay đổi thông qua bàn phím số.

Điện thoại di động hiện đại đầu tiên là chiếc Dyna Tac 8000X của Motorola được giới thiệu vào năm 1984, có kích thước và trọng lượng tương đương một viên gạch (hơn 1kg), nên còn được người dùng gọi là ‘brick phone’ (điện thoại cục gạch), rồi sau này trở thành một từ lóng để chỉ các loại điện thoại di động kích thước lớn. Loại điện thoại này có thời gian sạc 10 giờ để gọi trong 30 phút. Giá bán của chiếc Dyna Tac 8000X là 3.995 USD theo thời giá lúc bấy giờ (gần 10.000 USD theo thời giá năm 2015). Do bất tiện và không rẻ nên chỉ có khoảng 3.000 thuê bao.

Đến năm 1987, hãng Nokia phát hành phiên bản Mobira Cityman 900, là loại điện thoại di động nhỏ nhất từ trước đến giờ, với kích thước 183x43x79 mm, nặng 760g. Sang năm 1992, Nokia có nhiều cải tiến để cho ra đời chiếc Nokia 1011, kích thước 195x45x60 mm, nhưng chỉ còn nặng có 495g. Trong khi đó, hãng Motorola cũng cho ra đời chiếc điện thoại di động cỡ nhỏ Micro Tac 9800X vào năm 1989, là điện thoại nấp gập đầu tiên, nặng chỉ có 350g. Đến năm 1991, Motorola cho ra mắt phiên bản Micro Tac Lite chỉ nặng 220g, rồi sang năm 1992 lại cải tiến thành Micro Tac Ultra Lite chỉ còn nặng 200g. Tuy nhiên, các mẫu điện thoại này chỉ có thể nghe gọi, chỉ có một màn hình nhỏ hiện thị số.

Cho đến năm 1992, các mạng di động trên thế giới vẫn còn sử dụng công nghệ 1G, sử dụng hệ thống tín hiệu analog nhiều hạn chế. Điện thoại chỉ có chức năng nghe gọi, máy điện thoại và máy nhắn tin là hai thiết bị khác nhau. Khi gọi điện phải nhờ nhân viên tổng đài kết nối. Khi gửi tin nhắn cũng phải đọc tin nhắn cho nhân viên tổng đài, nhờ họ nhắn giúp; và quan trọng hơn, không thể trả lời tin nhắn, tức là phải sử dụng điện thoại để nhờ nhân viên tổng đài nhắn tin và sử dụng máy nhắn tin để đọc tin nhắn. Quá phiền phức.

Narumi quyết định thay đổi hiện trạng và Công ty Viễn thông Mars ra đời. Nghe mọi người thảo luận sôi nổi và chiếc điện thoại di động thương hiệu Mars đầu tiên dần định hình, cậu rất hài lòng. Cũng giống như máy nghe nhạc, phiên bản đầu tiên sẽ có hai mẫu : Marsphone 1 (phổ thông) và Marsphone 1S (cao cấp).

Khác với những máy điện thoại di động hiện hữu lúc bấy giờ, phiên bản Marsphone sẽ có những tiến bộ vượt bậc : không còn chiếc anten lộ ra bên ngoài mà sử dụng anten ngầm (huy hiệu bộ đàm cũng không lộ ra anten), màn hình LCD rộng 2 inch (mắt kính định vị còn có màn hình LCD lớn), pin sạc nhỏ gọn và dung lượng lớn (nhìn pin trong huy hiệu bộ đàm và mắt kính thì đủ biết, sạc một lần dùng cả buổi), và còn nhiều chức năng tiên tiến nữa. Tuy nhiên, phiên bản Marsphone 1 và 1S chỉ có màn hình đen trắng với ánh sáng màu (màn hình màu hao pin).

Ngoài ra, ông Tiến sĩ còn cải tiến hiệu suất của các trạm thu phát sóng cơ sở, dựa theo công nghệ 2G theo tiêu chuẩn GSM. Với chiều cao anten và điều kiện thu phát tiêu chuẩn, bán kính phủ sóng của một trạm cơ sở trong sử dụng thực tế lên đến 35km. Tuy nhiên, vẫn có kỹ thuật để tăng cường bán kính phủ sóng lên gấp đôi, thậm chí nhiều hơn nữa, tùy thuộc vào hệ thống anten và loại địa hình. Kỹ thuật của ông Tiến sĩ có hai hướng chính : tăng bán kính phủ sóng lên 3 – 4 lần, nhưng năng lực sử dụng mạng không đổi (dùng cho các vùng ít dân cư)(3); bán kính phủ sóng không đổi, năng lực sử dụng mạng tăng lên 5 - 10 lần (dùng cho các vùng đô thị). Năng lực sử dụng mạng là chỉ số thuê bao có thể sử dụng hệ thống trong cùng một thời điểm, vượt quá chỉ số đó thì sẽ bị nghẽn mạng (tùy kỹ thuật mà mỗi trạm có thể phục vụ từ 200 – 2.000 thuê bao cùng lúc)(4).

Khi đã thảo luận xong, cậu bảo với Tiến sĩ Agasa :

- Ta định phổ cập điện thoại nên giá bán sẽ không cao, vì thế chỉ có thể trả cho anh 1 USD với mỗi máy bán ra.

Ông Tiến sĩ gãi đầu cười, cũng không phản đối :

- Không sao ! Dù gì thì cậu cũng sẽ không để cho ta thiệt thòi đâu mà.

...

Tối đến.

Tiệc chiêu đãi mà Sonoko và nhóm Thám tử nhí lớp 1B mong đợi cũng đã đến.

Narumi xuất hiện trong sự mong chờ của mọi người (trừ Conan). Như thường lệ, trước tiên cậu xoa đầu Conan cho đến khi mái tóc xù lên. Cậu ta ôm đầu nhăn nhó, nhưng chỉ cố chịu đựng chứ không vùng vẫy tránh né như trước đây. Cô bé Yumi đặc biệt quan tâm Conan nên chạy đến trước Narumi, lắp bắp nói :

- Ngài không nên ăn hiếp Conan.

Narumi mỉm cười, bế Yumi lên, cho ngồi trên chân cậu, rồi bảo :

- Conan không ngoan, đáng bị phạt.

- Conan không ngoan chỗ nào ạ ?

Cô bé ngây thơ hỏi. Conan nhăn nhó quay đi chỗ khác. Còn Mitsu và Genta thì tỏ ra quan tâm. Narumi mỉm cười nói :

- Conan không chịu chơi với các bạn, cứ hay xen vào chuyện người lớn, là không ngoan. Yumi không nên học theo đó nha.

- Ơ ...

Conan bị trúng đòn, KO, chỉ còn cách cúi đầu mà không biết nói sao. Yumi nhíu mày nghĩ ngợi, còn Mitsu và Genta thì hồ hởi tán đồng :

- Vâng ạ. Conan cứ hay nói xen vào khi người lớn nói chuyện. Như thế là không ngoan.

- Đúng thế đấy ạ. Trẻ không ngoan thì không cho ăn đồ ăn ngon. Không cho Conan ăn đồ ăn ngon.

Narumi lại tủm tỉm cười hỏi :

- Vậy Conan còn thói hư tật xấu gì nữa không ?

- Có ạ ! Có ạ !

- Conan thường hay ngủ trong giờ học, hay bị cô giáo la.

- Conan thường không chịu giúp đỡ bạn bè.

- Conan hay lơ đãng khi nói chuyện với người khác.

- Conan còn cưỡi chó như cưỡi ngựa, là bạc đãi thú nuôi.

- Conan còn đá bóng vào vườn nhà người ta.

- Conan còn uống rượu nữa chứ. Hư quá đi.

...

Mitsu và Genta hăng hái phê phán. Yumi và Haibara tủm tỉm cười. Conan thẹn quá đỏ bừng cả mặt. Ran nắm chặt bàn tay, quát lên :

- Conan ...

Ông Mori cũng nói thêm :

- Ta đã nói rồi mà. Thằng nhóc này nghịch ngợm lắm.

Conan lại bị KO, ủ rủ ngồi một chỗ. Yumi vội bênh vực :

- Conan đã biết lỗi rồi, sau này sẽ sửa sai và không tái phạm nữa. Phải không Conan ?

- Ân ân !

Narumi mỉm cười bảo :

- Ta không thấy có chút thành ý nào !

Mitsu và Genta cũng nhao nhao tán đồng :

- Phải đó ! Không có chút thành ý nào !

- Conan hư quá đi.

Mọi người phê phán Conan một lượt, không khí nhiệt nháo hẳn lên. Sau đó, Sonoko chạy đến trước mặt Narumi, hai mắt sáng ngời, nói :

- Ngài Fujiwara trông còn trẻ hơn cả trên hình nữa, có bí quyết gì không ạ ?

Nhìn thấy Ran tỏ ra thắc mắc, Sonoko nói :

- Ngài Fujiwara năm nay đã 35 tuổi mà trông chỉ như người mười tám, đôi mươi. Tuyệt vời không ?

Yumi ngây thơ nói :

- Chắc là Ngài ấy uống thuốc trường sinh bất lão chứ gì !

Haibara không nhìn lại, nhưng lại lắng tai nghe với đầy vẻ quan tâm. Cụm từ ‘trường sinh bất lão’ rất nhạy cảm đối với cô bé. Mitsu tỏ ra là người nhiều học vấn, nói :

- Yumi. Thuốc trường sinh bất lão chỉ có trong truyện mà thôi. Không có thật đâu.

Narumi nhìn Haibara đầy ý vị, rồi tủm tỉm cười nói :

- Bất lão bất tử là không có thật. Ngay cả thần tiên cũng không thể bất lão bất tử, chỉ có trường sinh mà thôi.

- Như thế là sao ạ ?

- Thần tiên không bất tử, thọ nguyên hao tẫn thì vẫn tử vong, chỉ có điều thọ nguyên rất dài. Thần tiên cũng không bất lão, thường râu tóc bạc phơ, những người trông trẻ trung cũng bất quá là sử dụng pháp thuật huyễn hóa, một khi mất hết pháp lực thì sẽ tấn tốc suy lão.

- Trên đời có ‘thần tiên’ thật sao ạ ?

- ‘Tiên’ thì ta không biết. Còn ‘thần’ thì có thật. ‘Thần’ không giống trong truyền thuyết, vô sở bất năng(5). “Xuất hồ nhân chi ý ngoại, vi thường nhân bất khả vi chi sự, kí khả vi thần”(6). Con người có thể tu hành để trường sinh, kéo dài tuổi thọ. Thậm chí tu luyện hữu thành sẽ tiến hóa đến hình thái cao cấp hơn, gọi là cao đẳng nhân loại, á thần, thứ thần, bán thần, ... Theo tư liệu của tiên nhân, khi tu vi đạt tương đương 300 năm đạo hạnh, sẽ trải qua tiểu kiếp, vượt qua được sẽ trở thành bán thần, thọ nguyên từ 300 đến 1.000 năm. Khi đạt đến 1.000 năm đạo hành, sẽ trải qua đại kiếp, vượt qua được sẽ thành thần, tùy thực lực mà thọ nguyên đến vài nghìn năm, hơn vạn năm hoặc nhiều hơn nữa.

- Đời nguời chỉ có trăm năm, làm sao có được 300 năm đạo hạnh.

- Chắc là ăn kỳ trân dị bảo để gia tăng công lực, trong truyện hay tả như thế.

Xem ra Sonoko cũng hay đọc tiểu thuyết, nên có kiến giải độc đáo. Narumi trầm ngâm giây lát, mới nói :

- Hiện thực không giống trong truyện. Kỳ trân dị bảo đôi khi có thể gia tăng đạo hạnh, nhưng không biết cách luyện đan, trực tiếp sử dụng sẽ rất nguy hiểm. Cường độ cơ thể con người có hạn, nếu chịu đựng không nổi có thể trực tiếp bạo thể mà chết. Chỉ người có căn cơ, luyện thể hữu thành, thì mới có khả năng hấp thu dược lực mà tiến hóa. Thay vì bỏ công luyện thể rồi hấp thu ngoại lực, thà rằng trực tiếp luyện khí cho rồi. Những người có thiên phú, tu hành trong hoàn cảnh đặc biệt, hoặc sử dụng công pháp thượng thừa đều có thể tu luyện với tốc độ nhanh hơn bình thường nhiều lần. Đương nhiên, với hoàn cảnh hiện tại, người bình thường mà kiên trì luyện tập dưỡng sinh thì vẫn có thể khỏe mạnh sống lâu.

Sonoko hỏi :

- Vậy còn chuyện trẻ trung lâu dài thì sao ạ ?

Thiếu nữ vẫn thích giữ mãi tuổi thanh xuân, càng lâu già thì càng tốt. Narumi mỉm cười bảo :

- Cao cấp hơn bán thần và thần thì còn có bán thần tộc và thần tộc, hình thái tiến hóa có thể truyền thừa cho hậu duệ, chính thường thọ mệnh dài hơn người thường nhiều lần. Ví dụ, một vị bán thần có thọ nguyên 500 năm, mỗi năm già đi một tuổi, sống được 100 năm thì cũng giống như người thường 100 tuổi. Còn bán thần tộc có chính thường thọ mệnh 500 năm, tức hơn người thường năm lần, thì mỗi 5 năm mới già đi một tuổi, sống được 100 năm thì chỉ giống như người thường 20 tuổi, chỉ mới thành niên.

Narumi nói chuyện như thần thoại như thế là có ý của cậu. Đám nhóc thám tử nhí lớp 1B khó giữ được bí mật. Những ai hữu ý tất sẽ nghe ra ý khác. Cũng như đám người Tổ chức Áo đen vẫn chuyên tìm thuốc trường sinh bất lão. Sonoko là kẻ ngoại hành, không quan tâm nhiều, nên chỉ hỏi :

- Còn Ngài thì sao ạ ?

- Ta đây dưỡng sinh hữu đạo, tu luyện hữu thành, nên trẻ lâu vậy thôi. Tiên nhân có truyền thừa công pháp, người ở lĩnh địa Fujiwara vẫn đang luyện tập đấy thôi.

Narumi có một số cách tập dưỡng sinh khá hữu hiệu, đã cho truyền bá rộng rãi ở lĩnh địa Fujiwara. Thậm chí, do ảnh hưởng của cậu mà nhiều người ở các nơi khác cũng đang luyện tập. Hiệu quả đến mức nào thì không chắc, nhưng tối thiểu khi tập luyện thường xuyên thì sức khỏe và tinh thần cũng sẽ tốt hơn. Tập thể dục có lợi thế nào thì tập dưỡng sinh sẽ càng có lợi nhiều hơn.

(1) Nam Phương Vệ thị : đài truyền hình vệ tinh Phương Nam.

(2) Việt ngữ : tiếng Quảng Đông; là ngôn ngữ thông dụng ở Quảng Đông, Hongkong và Ma Cao.

(3) Viettel có những trạm BTS có bán kính phủ sóng lên đến 121km, hệ thống ghi nhận được những cuộc gọi thực tế ở cách xa 119km.

(4) Viettel từng công bố 1.400 trạm BTS có thể phục vụ 760.000 thuê bao, tính trung bình là 542 thuê bao cho mỗi trạm.

(5) Vô sở bất năng : không gì không thể.

(6) Làm những việc nằm ngoài ý nghĩ của con người, mà người thường không thể làm được, có thể xem là thần.

Bạn đang đọc Ảo Mộng Nhân Sinh sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.