Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay trợ giúp

Tiểu thuyết gốc · 1943 chữ

Nữ tử kia trong mắt khó có thể che dấu được vẻ kinh ngạc. Hầu hết nam nhân khi nhìn thấy nàng đều sinh ra cảm tình rất tốt, cũng có một nỗi xúc động muốn ôm ấp bảo vệ nàng, vậy mà nam tử anh tuấn kia thấy nàng thì lại như không có chuyện gì, nhất là hắn còn là một người trẻ tuổi huyết khí phương cương, nếu hắn không phải là một tên thích nam nhân thì định lực này cũng rất đáng sợ rồi. Trong lòng nàng thầm nhủ: “Tên này tuyệt đối không phải kẻ đơn giản” nhưng ngoài mặt thì vẫn một bộ khẩn trương, giọng điệu thành thật mà nói:

-Hai vị nếu có thể cùng ta đi trợ giúp bằng hữu của ta thì ta có thể hứa sau khi xong chuyện nhất định sẽ dùng giá cao báo đáp.

-Ồ, có thể nói là giá cao gì hay không?

Lạc Long giả vờ như rất hứng thú mà hỏi lại.

-Đến lúc đó hai vị tự khắc sẽ biết, ta cam đoan tuyệt đối không lừa hai vị.

-Được thôi, dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm, đánh đuổi đi mấy đầu tật phong lang cũng không phải việc gì khó.

Lạc Vân bỗng nhiên lên tiếng đáp ứng nàng khiến hắn hơi kinh ngạc, về phần tử y nữ tử nghe vậy thì mừng rỡ mà nói:

-Đa tạ hai vị, chúng ta liền đi thôi, hướng này.

Nữ tử kia động thân, kiếm quang máy động xua đuổi đi một đám tật phong lang đang ngấp nghé xung quanh rồi nhanh chóng chạy về một hướng. Lạc Vân mỉm cười cũng đi theo nàng, nhìn Lạc Long đang một bộ khó hiểu mà nói:

-Không phải có chút chuyện làm cũng bớt nhàm chán hay sao? Muội thấy vị cô nương này cũng thật là thú vị đó.

Nàng ra hiệu cho hắn đi theo rồi theo hướng của nữ tử kia vừa rời đi mà đuổi theo, thế nhưng vừa mới quay đầu qua hướng đó thì một cây đoản kiếm dần phóng đại trong tầm mắt, hướng vị trí mi tâm của nàng mà đâm tới.

-Ken két!

Lạc Vân không có gì là ngạc nhiên, vẫn một bộ mỉm cười. Trái lại tử y nữ tử kia thì hai con ngươi co rút lại, đoản kiếm trong tay nàng đã bị một cánh tay bao phủ bởi một tầng hàn băng chụp lấy, không thể tiến thêm dù chỉ một tấc. Chưa cần nói chênh lệch về lực lượng thân thể, chỉ riêng thanh đoản kiếm này đã là nhân khí thượng phẩm rồi, sự sắc bén của nó không phải là thứ một tên luyện cốt sơ kỳ có thể dễ dàng ngăn cản được, hơn nữa còn là bằng tay không. Càng làm nàng kinh ngạc chính là hai người kia dường như đã sớm nhìn thấu tâm tư của mình, thế nhưng nàng có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra bản thân mình đã làm ra sơ hở chỗ nào. Lạc Long không cho nàng suy nghĩ nhiều, tay trái của hắn điểm vào cổ tay của nàng khiến nàng khẽ buông lỏng thanh đoản kiếm kia rồi nhanh chóng từ trong tay nàng đoạt lấy thanh đoản kiếm kia. Nữ tử vẫn chưa kịp làm ra phản ứng thì lưỡi kiếm kia đã vẽ ra một độ cong, hướng yết hầu của nàng cắt qua.

-Nhanh quá, tránh không kịp!

Trong đầu nàng chỉ kịp nghĩ như vậy, thậm chí đã chấp nhận bản thân sẽ chết tại đây.

-Xoẹt!

Một tiếng cắt vang lên, nàng kinh ngạc phát hiện ra hai đầu tật phong lang ngã xuống dưới chân mình, thì ra nam tử kia không muốn giết nàng mà là một kiếm chém chết hai đầu lang thú đang muốn đánh lén kia. Khẽ nuốt nước bọt, nàng nhìn hắn khó khăn mà nói ra:

-Vị công tử này, ta thực sự không có nói dối hai ngươi, bằng hữu của ta …

Thế nhưng Lạc Vân vẫn đang mỉm cười nhìn nàng lại lên tiếng cắt lời.

-Bằng hữu của ngươi thực sự đang lâm nguy, ngươi là muốn giết chúng ta rồi để cho mấy đầu tật phong lang kia đến xâu xé chúng ta mà bỏ qua ngươi, sau đó ngươi liền có thể quay lại cứu bằng hữu của mình có đúng không?

Nàng này thật đúng là không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm tư của mình nữa rồi, thật không ngờ nữ tử kia một câu liền nói hết tâm tư của nàng, đúng thật là đáng sợ.

-Chúng ta vẫn có thể giúp ngươi cứu bằng hữu của mình, nhưng giá cả thì phải tăng gấp hai, vả lại nếu ngươi còn muốn sử dụng hoa chiêu gì thì nhất định sẽ chết rất khó coi đấy. Tiếp tục dẫn đường đi.

Thật không ngờ hai người này vẫn đồng ý giúp nàng, mặc dù có hơi nghi hoặc nhưng nàng lại càng thấy mừng rỡ hơn. Thực lực của hai người này nàng chỉ thử qua một chiêu liền biết, tuyệt đối không phải là người như nàng có thể đối phó được, còn về phần suy nghĩ đối phó với hai người họ đã bị nàng xóa sạch đi, nam tử kia mặc dù mới vừa nãy đã nhẹ nhàng cứu nàng nhưng cũng cho nàng dạo qua quỷ môn quan một lần. Ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, nếu còn hành động thiếu suy nghĩ thì nàng chắc chắn sẽ không nhìn được bình minh ngày mai nữa. Ba người một đường liên tục chạy trong rừng rậm, trên tay của Lạc Long và Lạc Vân ngưng tụ ra hỏa diễm đủ để chiếu sáng cả một khu vực rộng lớn nên cũng không cần phải mang theo đuốc. Dọc đường đi đám tật phong lang kia vẫn không ngừng bám theo bọn họ, thậm chí có mấy đầu lang thú còn lao lên công kích nhưng đều bị Lạc Long tàn nhẫn xé rách quai hàm mà chết, thủ đoạn huyết tinh cũng khiến mấy con lang thú còn lại thấy sợ hãi. Yêu thú mặc dù không thông minh nhưng trực giác lại rất nhạy bén, mà trực giác của chúng lại đang nói rằng nam tử kia là một đầu đại ác ma, tốt nhất là nên tránh xa hắn ra.

Ba người không ngừng chạy một lát thì liền đến trước một bãi đất trống, địa hình có phần hơi thấp hơn so với những khu vực khác. Lúc này phía dưới kia có một thanh niên nam tử một thân hắc y đang bị mấy mươi đầu tật phong lang vây công. Nam tử kia thân cao chừng một thước tám, trong tay cầm một cây trọng kiếm to bằng cả người của hắn, dài đến hai thước đang không ngừng vung vẩy, tu vi luyện tủy cảnh đỉnh phong liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ. Mỗi một kiếm của hắn đánh trúng tật phong lang nếu như không phải là chém đôi một đầu lang thú thì cũng là đánh cho một đầu lang thú xương cốt nát vụn, đủ để thấy uy lực của trọng kiếm kia lớn đến mức nào. Thế nhưng tật phong lang là yêu thú chuyên về tốc độ, lại còn là yêu thú phong hệ nên tốc độ phải nói là vô cùng kinh khủng, cho dù bọn chúng chỉ là nhân yêu hậu kỳ nhưng tốc độ so với một số nhân yêu đỉnh phong thì còn nhanh hơn rất nhiều. Nam tử kia kỹ thuật chiến đấu không tệ, mỗi một kiếm chém ra đều vô cùng chuẩn xác nhưng trung bình phải mất đến sáu bảy kiếm thì mới chém trúng được một nhát. Mấy chục đầu tật phong lang kia cũng không phải là dạng ăn chay, bọn chúng liên tục phối hợp nhau quần công nam tử khiến cho hắn vô cùng chật vật, nếu không phải thân pháp của hắn cũng không tệ thì đã sớm bị mấy đầu lang thú kia cắn chết rồi, dù vậy thì trên người của hắn lúc này cũng đã có không ít vết thương, cũng còn may đều chỉ là vết thương nhẹ. Tử y nữ tử thấy tình cảnh của hắn như vậy thì cũng phát ra lo lắng, trong tay lại xuất hiện một thanh bảo kiếm lao xuống phía dưới giúp đỡ hắn giải tỏa áp lực. Nàng này thân thủ cũng không tồi, tốc độ so với nam tử kia cũng không kém, kiếm pháp cũng có thể coi như tạm được nhưng hai người Lạc Long liếc mắt liền có thể thấy nàng này động tác có chút không thuần thục, chắc hẳn là không phải là chuyên tu võ đạo. Vừa huy động bảo kiếm tấn công, nàng vừa hô to nói:

-Hai vị, bây giờ tình cảnh có chút không ổn, còn xin hai vị xuất thủ.

Nam tử áo đen thấy nàng gọi như vậy thì thoáng kinh ngạc, tròng mắt của hắn khẽ đảo một vòng rất nhanh liền thấy được thân ảnh của hai người Lạc Long. Ánh mắt của hắn nhìn vào Lạc Vân ánh lên vẻ kinh diễm hơi dừng lại một chút rồi chuyển qua Lạc Long. Hai người mắt đối mắt trong giây lát, Lạc Long cũng cảm thấy có chút ý tứ nở một nụ cười. Lạc Vân bên cạnh thì bình thản nói:

-Ca, chúng ta cũng lên thôi.

Hắn gật gật đầu, cùng nàng thả người chạy xuống khu đất trống kia, trong miệng còn không quên nói một câu:

-Nhớ giữ chừng mực đấy, đừng khiến người để ý.

-Muội nhớ rồi.

Hai người Lạc Long gia nhập chiến đoàn, Lạc Vân thì lấy ra Trọng Vân kiếm không ngừng thi triển Thất Tinh kiếm và Khinh Thân bộ, thân ảnh nàng qua lại tự nhiên giữa một đàn lang thú, cứ mấy kiếm chém ra thì sẽ có một đầu tật phong lang ngã xuống. Lạc Long cũng không có nhàn rỗi, hắn thi triển Khinh Thân bộ giống như nàng nhưng không có rút ra binh khí mà là hai ngón tay kẹp lại thành chỉ, đầu ngón tay có hàn băng ngưng kết, mỗi một chỉ đâm ra đều xuyên qua yết hầu của một đầu tật phong lang khiến nó bỏ mạng. Vốn dĩ có thêm nữ tử áo tím thì chiến cục vẫn không có chuyển biến tốt đẹp nhưng từ khi hai huynh muội hắn gia nhập thì bên phía tật phong lang liên tiếp bại lui, chỉ một lát mà số lượng bọn chúng đã giảm đi hơn một nửa. Yêu thú tuy đều là dạng huyết tính cường hãn nhưng khi thấy đám bọn chúng không đánh lại được mấy kẻ nhân loại trước mắt thì dần dần sinh ra ý thoái lui, nương theo tiếng hú của một con lang thú lớn nhất trong đó mà chạy đi theo khắp các phương hướng. Đám người Lạc Long cũng không có ý định truy đuổi, tuy rằng bọn hắn đang thắng thế nhưng đạo lý không đánh kẻ cùng đường thì bọn hắn vẫn hiểu rất rõ đấy. Nam tử áo đen nhìn nữ tử kia lo lắng mà nói:

-Lưu Ly cô nương, ta đã bảo cô chạy đi rồi tại sao còn muốn quay lại đây?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.