Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử y nữ tử

Tiểu thuyết gốc · 1946 chữ

Hắn đưa cho nàng một cái đùi, bản thân cũng cầm lên một cái còn lại, còn chưa ăn đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt yêu thú và đủ loại gia vị hòa quyện với nhau kích thích vị giác vô cùng. Hai người bọn họ ăn uống giống như hổ đói không để ý thứ gì, đến nỗi mỡ dính đầy miệng cũng không quan tâm. Hai cái đùi yêu thú này là chính là của đầu hoàng nha bạch hổ kia, mỗi một cái đều to bằng đầu của bọn họ nhưng với sức ăn của một tu luyện giả luyện thể kỳ thì cũng không coi vào đâu. Sau khi ăn uống một hồi Lạc Vân bỗng cảm thấy không đúng, trong người của nàng có một cảm giác nóng bức, càng ngày càng tăng lên cho dù làm như thế nào cũng không thể hết được. Mồ hôi của nàng không tự chủ được mà phát ra làm y phục dính sát vào người để lộ ra đường cong hoàn mỹ trên thân thể nàng. Hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp hơn, hai má ửng đỏ, trong mắt ẩn ẩn giống như có một tầng hơi nước. Nàng chắc chắn đây không phải tu luyện xảy ra vấn đề mà là do đồ ăn trước đó ca ca đưa cho nàng, đưa mắt sang nhìn hắn.

-Ca, mới vừa rồi trước khi ăn huynh bỏ thứ phấn bột vào trong thịt nướng là loại gia vị gì vậy?

Lạc Long thấy nàng như vậy thì hơi ngạc nhiên mà nói:

-Là gia vị bình thường thôi, sao vậy?

-Còn nói là gia vị bình thường?

Nàng khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn hắn giống như muốn phát ra một tầng băng lạnh nhưng không hiểu sao thân thể nàng lại càng lúc càng nóng bừng, ánh mắt nhìn hắn lại mang theo một tia mê ly khó nói nên lời. Nàng túm cổ áo của hắn lên mà nói:

-Toàn thân một cảm giác rất nóng, chân tay giống như mềm nhũn ra, đây là thứ mà gia vị bình thường có thể làm ra hay sao? Đây là thứ gì, mau nói cho muội. Không lẽ là … ưm

Nàng còn đang tra khảo hắn thì trong miệng không tự chủ được khẽ phát ra một tiếng rên rất nhỏ.

-Xuân dược?

Cặp mắt mê ly của nàng giống như hiện lên một vòng sát ý, Trọng Vân kiếm liền xuất hiện trên tay. Nàng đánh một chưởng lên thân kiếm khiến cho vải bao xung quanh thân kiếm bị đánh tan lộ ra lưỡi kiếm đen nhánh sắc bén dọa người. Mũi kiếm hạ xuống, chĩa thẳng vào hắn mà đâm tới. Lạc Long tê cả da đầu, hai tay xuất hiện một tầng hàn băng vội chắp lại kẹp vào giữa thân kiếm, khó khăn lắm mới làm nó dừng lại, mũi kiếm cũng chỉ cách vị trí dưới đũng quần của hắn có một xích. Hắn quát khẽ với nàng nói:

-A Vân, muội làm gì vậy?

-Tại sao huynh lại bỏ xuân dược vào đồ ăn của muội … ưm.

Nàng còn chưa nói hết câu thì trong miệng lại khẽ rên một tiếng. Hắn thấy nàng như vậy thì ngẩn ngơ một lát rồi như có điều hiểu ra, xuất một chưởng đánh bay Trọng Vân kiếm trong tay của nàng cười khổ mà nói:

-Cái gì xuân dược chứ? Đây là một loại hương liệu mới ta vừa nghiên cứu ra hôm nay liền đem ra thử nghiệm đây. Bên trong này có hưng phấn hỏa tiêu, ăn vào sẽ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, kích thích vị giác hơn, có điều cũng khiến người ăn vào cảm thấy rất nóng, muội lại tu luyện công pháp hỏa thuộc tính nên dược hiệu càng tăng thêm mấy thành, chuyện này cũng là bình thường đấy. Đây, mau uống chút thanh trà vào đi.

Hắn lấy trong nhẫn không gian ra một cốc trà, một sợi tử hỏa từ trong mi tâm bay thẳng vào cốc trà khiến cho nó trở nên nóng hổi rồi đưa cho nàng. Trong lúc nàng uống trà thì hắn lại cầm tay nàng truyền vào đó một luồng băng hàn nội lực, một lát sau Lạc Vân liền cảm thấy bình thường trở lại.

-Muội cảm thấy bình thường rồi.

Nàng vừa mới nói thì liền bị hắn cốc đầu một cái mà mắng:

-Nha đầu, muội sao có thể nghĩ ta cho muội uống xuân dược chứ? Nghĩ ca là loại người gì hả? Còn nữa, muội đã dùng xuân dược chân chính bao giờ hay chưa? Thân thể nóng lên một chút liền nghĩ là xuân dược, đầu óc như vậy đúng là không thể được mà.

Nàng biết mình đuối lý nên ôm đầu tỏ vẻ đáng thương mà đáp:

-Muội biết sai rồi, xin lỗi huynh, lần sau muội ...

Nàng còn muốn nói gì đó nhưng thân ảnh của Lạc Long giống như một mũi tên lao thẳng tới người nàng, đồng thời một chưởng của hắn duỗi ra hướng mặt nàng mà đánh tới. Chân hắn còn đạp Tam Trọng Vô Ảnh bộ, tốc độ quả thực quá nhanh khiến cho nàng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn. Qua một cái chớp mắt nàng vẫn không cảm thấy gì nhưng bên tai thì truyền lại thanh âm ken két, quay mặt lại thì thấy được một bàn chân yêu thú đang cào vào bàn tay của hắn. Nàng vội vã đề cao cảnh giác tránh lui thân mình, quay lại nhìn thì thấy một đầu yêu thú vô cùng dữ tợn. Đây là một đầu tật phong lang, thân dài khoảng hơn hai thước cao một thước, toàn thân là một bộ lông màu xám tro pha lẫn một chút màu lục, nó nhe hai hàm răng sắc nhọn với Lạc Long. Trong sát na vừa rồi không biết đầu tật phong lang này từ đâu chui ra bỗng nhiên một cái tát đập tới nàng, Lạc Long đã kịp thời phát hiện nên liền vội vàng lao qua đỡ cho nàng một kích.

-Khốn kiếp!

Hắn mắng một câu, bàn tay bị hàn băng bao phủ mạnh mẽ nắm lại, chỉ trong tích tắc liền bóp xương bàn chân của nó đến nát vụn làm cho nó hú lên đau đớn. Tay hắn vung lên, liên tiếp quật con lang thú kia xuống đất đúng ba lần, lực đạo mạnh đến mức khiến cho xương cốt của nó hoàn toàn nát vụn, thất khiếu chảy máu trực tiếp vong mạng. Thế nhưng hắn cũng không có thả lỏng, vội vàng nhìn Lạc Vân mà hô một tiếng:

-A Vân, mau thu luyện thể y lại, tật phong lang này không bao giờ hành tẩu một mình đâu.

Nàng nghe hắn nói vậy thì cũng động tinh thần thu lại luyện thể y vào trong não hải, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Quả thực ngay sau đó xung quanh bọn họ xuất hiện vô số cặp mắt màu lục hiện ra trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ. Nàng hất cổ chân lên, lập tức Trọng Vân kiếm còn ở dưới mặt đất đã xuất hiện trong tay, trong mắt nàng phát ra sát ý băng lãnh nhìn lại một đám mấy cặp mắt mà lục kia.

-Hú!

Một tiếng lang thú hú từ trong bóng tối vang lên, ngay sau đó là liên tiếp những tiếng lang thú khác cũng vang lên như đáp lời kêu gọi.

-Hú hú hú!

Một con lang thú từ trong bóng tối lao thẳng về phía Lạc Vân nhưng lại theo tư thế người nằm ngang giống như bị người ném ra vậy, lập tức bị nàng dùng một kiếm nhanh như cắt trảm thành hai đoạn. Theo sau bóng của lang thú là một nhân ảnh cũng vọt tới trước mặt, nàng không phân biệt được có phải địch hay không nên vẫn ra một kiếm thăm dò hướng về nhân ảnh kia.

-Keng!

Người kia xuất một kiếm chặn lại Trọng Vân kiếm của nàng, tuy chỉ là một kiếm thăm dò nhưng lực lượng cũng lớn vô cùng khiến cho người đó bị đánh lui lại một chút. Lúc này cả hai người Lạc Long đều kinh ngạc nhìn người này. Đây là một nữ tử rất trẻ, chắc khoảng chừng hai mươi, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo lại có dáng người rất cân đối, tuy rằng đôi ngọc phong xem ra còn kém Lạc Vân đôi chút nhưng vẫn vô cùng mê người. Nàng mặc một thân tử y, lúc này trên y phục cũng có vài vết rách, từ trong đó cũng có vết máu tươi, trong miệng đang không ngừng thở hổn hển giống như đã chạy đi rất lâu vậy.

-Ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?

Lạc Long cảnh giác hỏi, hắn đã sớm nhìn ra nữ tử này là luyện tủy cảnh hậu kỳ, cũng gần ngang bằng với Lạc Vân, thế nhưng cho dù với tu vi như vậy mà một mình hành tẩu sâu trong sâm lâm này vẫn rất nguy hiểm đấy, nhất định có điểm đáng nghi. Nữ tử áo tím nhìn hắn, đôi con ngươi kín đáo hơi co lại rồi lại giãn ra như không có chuyện gì. Một màn vừa rồi nam tử kia cứu nữ tử trong gang tấc nàng tuy ở xa nhưng cũng thu hết vào trong mắt đấy. Nam tử kia mặc dù tu vi thấp hơn nàng gần hai cái cảnh giới nhưng lại mang lại cho nàng cảm giác áp bách còn lớn hơn so với nữ tử đi cùng hắn vốn dĩ có tu vi ngang bằng với mình. Nàng vội hướng hai người hơi khẩn trương mà nói:

-Hai vị, ta không có ác ý, chỉ là ta đi cùng với một vị bằng hữu thì bị một nhóm lớn tật phong lang truy đuổi. Bằng hữu của ta vì muốn cứu ta nên đã dẫn dụ phần lớn tật phong lang rời đi, ta cũng đang cố gắng đi tìm kiếm người quay lại giúp hắn. Vừa rồi ta đánh bay một đầu lang thú đi thật không ngờ lại khiến nó rơi vào vị trí của vị cô nương này, mong hai vị bỏ qua.

-Hừ, nếu là như vậy thì mời cô nương rời đi cho, chúng ta cũng có thể bỏ qua chuyện thất lễ vừa rồi.

Lạc Long ánh mắt thâm thúy nhìn qua nàng một cái rồi liền đuổi nàng đi, thế nhưng nàng lại có vẻ không muốn rời đi mà nói:

-Hai vị thân thủ phi phàm, xin hãy trợ giúp ta đi cứu bằng hữu của mình.

Nàng này thấy bọn họ thực lực không tệ liền muốn xin giúp đỡ, vừa thở dốc còn vừa cố hướng tới Lạc Long nở một nụ cười, bộ dáng xinh đẹp động lòng người cũng không kém gì so với Lạc Vân. Thế nhưng dáng vẻ xinh đẹp của nàng trong mắt hắn cũng không có hữu dụng, hắn lại hừ lạnh mà nói:

-Chúng ta bình thủy tương phùng, mắc mớ gì chúng ta lại phải giúp ngươi, không truy cứu ngươi dẫn dụ một đám lớn yêu thú tới đây lại còn xém chút nữa hại muội muội ta đã là may mắn lắm rồi, còn không đi thì đừng trách ta trở mặt.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.